- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Trẫm Luôn Cảm Thấy Có Gì Đó Không Đúng
- Chương 56: Hoàn chính văn
Trẫm Luôn Cảm Thấy Có Gì Đó Không Đúng
Chương 56: Hoàn chính văn
Ba năm sau, người trong hậu cung thay đổi không ít, tứ phi cùng Lâm quý tần đều bệnh chết, Liên công công sống hết thọ mệnh, Tiểu Thuận Tử cùng những cung nữ đến tuổi trưởng thành đều bị thả ra khỏi cung, cung nữ thái giám trong Khôn Ninh cung của hoàng hậu vốn rất ít cũng xuất cung.
Mấy năm nay, có không ít nữ tử có tham vọng đi tìm những người biết hoàng hậu để tìm hiểu tính tình cùng dung mạo của nàng. Cảnh Nhân đế đăng cơ tám năm, hoàng hậu tại vị năm năm không có con, vậy mà vẫn có thể giành được độc sủng của hoàng thượng, như vậy hoàng hậu tất nhiên có chỗ hơn người. Không ít người ôm mộng bắt chước hoàng hậu, nhưng những người biết rõ hoàng hậu sẽ không nhắc tới hoàng hậu, không ai biết hoàng hậu đến tột cùng là người thế nào.
Sau đó có một vị nữ tử thân hình cao lớn được tiến cung, các tú nữ được tuyển cùng đợt hết sức kinh ngạc, vị kia vậy mà cũng trúng cử? Những người được tuyển đợt này tuy dung mạo sàng sàng nhau, nhưng ít ra có gia thế có bối cảnh, hơn nữa cũng không phải xấu đến mức không nỡ nhìn. Chỉ có vị nữ tử cao to kia, mặc đồ nữ cứ như tráng sĩ cài hoa, quả thực vô cùng thê thảm.
Không ít người len lén oán thầm thái hậu mắt mờ, mà thái hậu cũng rất thích nữ tử mang tên Phạm Điệp Nhi kia, vừa gặp nàng liền mang theo bên người, còn an ủi nàng ta tuy không có danh phận nhưng chỉ cần ra mắt hoàng thượng, nàng ta nhất định được phong phi.
Mà Phạm Điệp Nhi này cũng rất kỳ lạ, có được vinh sủng của thái hậu như vậy mà vẫn không thấy nàng ta tỏ ra vui vẻ, bình thường đều là vẻ mặt thản nhiên, dùng thái độ phớt lờ những châm chọc khıêυ khí©h của người khác, ngày nào cũng an tĩnh chờ trong cung thái hậu, bình thản chờ đợt tuyển tú chấm dứt sẽ được thái hậu đề cử với Cảnh Nhân đế.
Thái độ của Cảnh Nhân đế đối với chuyện tuyển tú thực lạnh lùng, thái hậu đã sớm sai người báo với hắn khi chấm dứt tuyển tú, bà đã chọn được vài người, thỉnh bệ hạ tới xem.
Tú nữ là như thế, khi chưa được bệ hạ sủng hạnh sẽ không có danh phận. Những bức họa dung nhan của các nàng sẽ được mang đến cho Cảnh Nhân đế xem, nếu Cảnh Nhân đế thích, hắn sẽ lật bài tử của các nàng. Bất quá họa không bao giờ bằng được người, việc họa người còn phụ thuộc vào khả năng của họa sĩ, cho nên tú nữ thường phải nhờ vào hoàng hậu hoặc phi tần có quyền thế. Chỉ là bây giờ hậu cung của Cảnh Nhân đế sạch sẽ như giấy trắng, thế lực duy nhất có thể trông chờ là thái hậu, những tú nữ ngày đó được thái hậu nhìn trúng chỉ có thể chờ, chờ ngày qua tháng lại vẫn chưa thấy Cảnh Nhân đế đến Từ Ninh cung.
Các nàng cũng từng nghe người ta nói quá, bệ hạ cùng hoàng hậu tình cảm sâu đậm, ba năm nay bệ hạ coi như để tang hoàng hậu, không chỉ không lập hậu, ngay cả phi tần hắn cũng không đυ.ng vào, đến nỗi tứ phi bị vắng vẻ buồn bã mà qua đời. Ngay cả đợt tuyển tú này cũng là do thái hậu khóc lóc với Hoàng Thượng đòi ôm cháu, không có cháu để ôm bà sẽ treo cổ, Cảnh Nhân đế bị hiếu đạo cưỡng ép mới phải chấp nhận.
Nghe được tin này rồi, các tú nữ đều tràn đầy tuyệt vọng, đi khắp nơi tìm hiểu chuyện của hoàng hậu, tốn tiền không ít mà chẳng thu hoạch được gì.
Thái hậu đợi một tháng vẫn không thấy Cảnh Nhân đế đến chọn mỹ nữ, rốt cuộc nhịn không được đành canh lúc Cảnh Nhân đế hạ triều liền trực tiếp mang theo vài tú nữ điểm trang cùng cung nữ đi đến Thừa Càn cung. Trong đó dễ thấy nhất là Phạm Điệp Nhi, chỉ nhìn sơ qua một đám người cũng có thể thấy nàng.
Nghe thấy thái hậu đến, Cảnh Nhân đế đang phê duyệt tấu chương bèn dừng tay, khẽ thở dài, sai người thỉnh thái hậu vào.
Hắn thật sự không có hứng thú.
Nếu thế giới này là thật, Cảnh Nhân đế nói không chừng sẽ vì giang sơn xã tắc mà bất đắc dĩ đi lâm hạnh nữ tử để sinh con nối dòng. Chỉ là hoàng hậu đã từng nói với hắn, trong nguyên tác hắn không có hài tử với nữ nhân khác, hắn chỉ có hài tử với Tô Hoài Linh mà thôi. Nói cách khác, rất có khả năng số liệu của thế giới này chỉ cho phép Tô Hoài Linh sinh hạ con cho hắn, mà hiện tại Tô Hoài Linh đã theo Tỉnh Tây Hiến lập gia đình, nói như thế nào thì Cảnh Nhân đế cũng không thể đoạt vợ của thuộc hạ để có con.
Nếu thật sự hắn vì muốn có hài tử mà đi lâm hạnh các nữ tử đó, các nàng lại không sinh hạ được hài tử cho hắn, vậy việc hắn làm đúng là hại người.
Lần tuyển tú này cũng là do hắn bị thái hậu ép buộc, hắn định gạt cho thái hậu yên tâm rồi sau đó sẽ tứ hôn cho tất cả tú nữ vào những nhà môn đăng hộ đối hoặc thả các nàng về nhà, coi như xong chuyện.
Ai ngờ hôm nay thái hậu mang theo nhiều người như vậy đến đây, chỉ sợ là bà muốn ép hắn sủng hạnh một người ngay đêm nay.
Dù có không muốn thì Cảnh Nhân đế cũng không thể cãi lời thái hậu, hắn liền cho người thỉnh thái hậu vào. Khi đoàn người vào cửa, Cảnh Nhân đế liếc mắt một cái liền nhìn ra có một người giống hoàng hậu như đúc.
Ánh mắt chỉ vô tình liếc qua, lại không thể dời đi nữa. Trong khoảnh khắc đó, Cảnh Nhân đế không còn có thể suy nghĩ được gì, trong mắt hắn chỉ có Phạm Điệp Nhi. Hắn dùng hết khí lực mới kiềm được bản thân không nhào vào lòng Phạm Điệp Nhi.
Nhìn thấy ánh mắt của Cảnh Nhân đế, thái hậu đắc ý mỉm cười, bà biết chắc hoàng nhi của mình sẽ bị nữ nhân này mê hoặc. Nhìn xem cơ bắp của Điệp Nhi này, dáng người cao to này, còn có khí chất và dung mạo y như môn thần này, bệ hạ chắc chắn rất thích.
Vì thế thái hậu nói: “Bệ hạ tựa hồ thực thích vị tú nữ này?”
Cảnh Nhân đế ngẩn người, thu hồi tầm mắt đang dính lấy Phạm Điệp Nhi của mình, ánh mắt khôi phục thanh minh, hắn gật đầu nói: “Chọn nàng vậy.”
Lòng thái hậu vui như hoa nở, ngồi lại Thừa Càn cung không được bao lâu đã mau chóng đem cả nhóm tú nữ rời đi, Cảnh Nhân đế lập tức cho cung nhân lui ra, bên trong chỉ còn hai người.
Cảnh Nhân đế tham lam nhìn khuôn mặt của Phạm Điệp Nhi thêm một chốc rồi mới thu hồi tầm mắt nói: “Trẫm biết ngươi không phải là y, ngươi chỉ dùng khuôn mặt của y.”
“Thật không hổ là tiến sĩ,” Phạm Điệp Nhi không quỳ không bái Cảnh Nhân đế, chỉ chắp tay nói, “Chưa khôi phục ký ức, vẫn luôn cho là mình là NPC mà còn có thể cơ trí như vậy, dùng mắt nhìn tỏ tường mọi việc.”
Cảnh Nhân đế khẽ nhíu mày, hỏi: “Tiến sĩ… Chính là người sáng tạo thế giới này sao, ngươi nói trẫm là tiến sĩ?”
“Không sai,” Phạm Điệp Nhi nói, “Khi tiến sĩ thử nghiệm hệ thống thì linh hồn lại bị lạc luôn trong thế giới này, còn bởi vì Hô Diên Hi tùy ý làm bậy mà linh hồn cậu ta đã bị thương nặng, không thể không nhập vào NPC trong thế giới này để điều dưỡng. Khi đó vận mệnh chi tử của thế giới này, là nam chính và nữ chính vừa vặn gặp nhau, còn bị đυ.ng đầu bất tỉnh, không có NPC nào thích hợp hơn Cảnh Nhân đế nữa. Lúc ngươi tỉnh lại sau cú đập đầu đó, ngươi liền là NPC hấp thu linh hồn của Thẩm tiến sĩ. Chỉ là kí ức của tiến sĩ luôn ngủ say, chưa từng tỉnh lại mà thôi.”
Cảnh Nhân đế bình tĩnh hỏi rõ: “Ngươi chứng minh điều ấy như thế nào? Dù cho trẫm có đoán được chân tướng của
thế giới này
thì vẫn
chỉ có thể coi như trẫm cũng giống với Hô Diên Hi, đều là người nhận ra có chỗ không đúng.”
“Mặt dây trước ngực ngươi,” Phạm Điệp Nhi vươn tay chỉ vào Cảnh Nhân đế, “Đó là đạo cụ dùng để tìm ra linh hồn của tiến sĩ, cũng có tính chất đặc biệt để bảo hộ cậu ta, chỉ có tiến sĩ mới có thể kích hoạt nó. Vào lúc này nó đang bảo vệ ngươi, đó chính là chứng cớ.”
Cảnh Nhân đế để tay lên ngực, kéo ra mặt dây vẫn luôn bảo hộ hắn trong ba năm qua, lúc trước, hoàng hậu đã dùng vẻ mặt chờ mong nhìn hắn đeo thứ này lên, sau đó lại tỏ ra thất vọng. Hóa ra hoàng hậu đến đây là để tìm kiếm tiến sĩ, tìm người tạo ra thế giới này.
“Ngươi đang nói, thế giới này do chính tay trẫm sáng tạo, nên trẫm kỳ thật là một người “thật” sao?” Cảnh Nhân đế nói rất thản nhiên, hắn cảm thấy bản thân hắn dễ dàng chấp nhận hiện thực này, không có chút cưỡng ép nào.
“Không sai, chính là như vậy.” vẻ mặt của Phạm Điệp Nhi rất nghiêm túc, “Tiến sĩ, vốn dĩ ngay khi cậu tiếp xúc với đạo cụ, cậu sẽ trở lại thân thể của chính mình, vì mũ giáp bảo vệ linh hồn đã được đội lên đầu cậu. Chỉ là cậu bị thương rất nặng, lại hoàn toàn tích hợp với số liệu của Cảnh Nhân đế
nên không cách gì ý thức được thân phận thật của mình, Cho nên chúng tôi không cách nào giúp cho cậu trở về thân thể. Ngay từ đầu chúng tôi vốn tưởng rằng chỉ cần tìm được rồi nhanh chóng đem cậu về, nhưng lại không được. Phải là cậu cam tâm tình nguyện quay về thế giới hiện đại thì chuyện này mới thành công, nếu không chúng tôi có cưỡng ép cậu cũng không quay lại.”
Cảnh Nhân đế vẫn trầm mặc, hắn là đế vương, nếu hắn quay về …
Phạm Điệp Nhi tận tình khuyên bảo: “Tiến sĩ, tôi biết cậu vì trách nhiệm mà không muốn rời khỏi thế giới này. Nhưng bảo hộ quốc gia này không phải là nguyện vọng của Cảnh Nhân đế, đó là nguyện vọng của cậu. Cậu tự tay sáng tạo thế giới này, lại tự mình cảm nhận được người trong thế giới này chân thật và muốn sống như thế nào. Cậu không muốn rời khỏi, là do trách nhiệm của tiến sĩ phải bảo hộ nơi này. Nhưng hệ thống này vốn dĩ vẫn đang trong thời gian thử nghiệm, nếu cậu không quay về để hoàn thiện nó thì sớm muộn gì cũng sẽ có người khác làm thay. Thứ mà bọn họ muốn chính là hệ thống, còn những số liệu cải biên từ tiểu thuyết trở thành trò chơi thu phục tẻ nhạt này, người ta sẽ để tâm sao? Bọn họ sẽ xóa bỏ những số liệu này, cải biên thành nội dung mà bọn họ muốn. Chỉ khi cậu trở về, cậu mới có khả năng bảo vệ những số liệu này.”
Câu nói cuối cùng của gã đã thuyết phục được Cảnh Nhân đế, Cảnh Nhân đế nắm mặt dây chuyền thật chặt, hạ quyết tâm.
“Vì sao không phải là y tới khuyên trẫm?” Cảnh Nhân đế đột nhiên hỏi.
Phạm Điệp Nhi đột nhiên an tĩnh lại, trầm mặc trong chốc lát rồi mới trả lời: “Thủ lĩnh … Chính là hoàng hậu, là thủ lĩnh của bọn tôi. Anh ta
dùng viên thuốc tăng công lực trong trò chơi, vật đó kỳ thật là một loại số liệu làm hệ thống xảy ra dị biến, cũng là do tiến sĩ chế tạo ra. Nhưng có người cản trở việc tìm cậu bằng cách giấu diếm chân tướng của nó, thủ lĩnh lại không nhận ra. Thủ lĩnh không phải số liệu mà là linh hồn, trong khi viên thuốc này chỉ được dùng cho số liệu, dùng nó với linh hồn sẽ làm linh hồn bị biến động. Khi thủ lĩnh dùng rồi tỉnh lại, không biết sẽ biến thành thế nào, cho nên anh ấy
vẫn luôn ngủ say từ lúc trở về thế giới thực đến bây giờ. Mà tín hiệu của cậu rõ ràng đã truyền tới mũ giáp, cậu lại chậm chạp không chịu nhớ tới thân phận của mình, cho nên tôi không thể không mượn khuôn mặt của thủ lĩnh đến gặp cậu.”
“Tiến sĩ, cậu là người thiết kế ra hệ thống này, phải dùng cách nào để khôi phục linh hồn của thủ lĩnh cũng chỉ có cậu mới biết!” Phạm Điệp Nhi mất đi lãnh tĩnh lúc ban đầu, dùng vẻ mặt cầu xin mà nói.
Gã không hề giống hoàng hậu, một chút cũng không giống, nếu là hoàng hậu, cho dù thấy núi lở tuyết tan thì mặt cũng không biến sắc, mãi mãi lãnh tĩnh như vậy, làm người an lòng.
“Trẫm biết.” Cảnh Nhân đế hỏi, “Tựa hồ…
thời gian ở thế giới thực không giống như ở đây, có đúng không?”
“Lúc tiến sĩ thiết kế trò chơi này đã suy xét qua, ‘trên trời một ngày, dưới đất một năm’*.” Phạm Điệp Nhi hồi đáp.
(Cơ sở của thuyết tương đối)
“Cũng dễ hiểu,” Cảnh Nhân đế hứa hẹn, “Mười ngày sau, ta sẽ thử trở về.”
“Mười ngày… Vì sao phải lâu như vậy…” Phạm Điệp Nhi tỏ ra sốt ruột.
“Trẫm muốn bồi dưỡng một người đủ tư cách nối ngôi cho Hạ quốc, ” Cảnh Nhân đế đáp, “Trẫm biết các ngươi ở đó rất lo lắng, nhưng mà có là chuyện gì thì cũng không thể hoàn thành trong vòng mười ngày. Mười ngày này là thời gian an toàn. Để trẫm bồi dưỡng một người nối ngôi thì hệ thống hiện tại cũng không xuất hiện dị biến gì, đúng không?”
“Ngược lại …” Phạm Điệp Nhi nghĩ thấu đáo rồi nên không còn nôn nóng nữa, hỏi, “Chỉ là, vì sao lại muốn có người kế vị? Cậu trở về rồi sẽ dễ thay đổi số liệu. Cho dù lúc đó thiên hạ có đại loạn thì cậu cũng có thể khôi phục nguyên trạng bằng số liệu thôi.”
“Cho dù trẫm có thể khôi phục hết thảy, nhưng trong khoảng thời gian đó, mọi khổ sở mà dân chúng phải chịu đều là thật. Cho dù có người khôi phục nguyên trạng cho bọn họ, bọn họ vẫn đã phải chịu khổ.” Cảnh Nhân đế đạo, “Trẫm không thể bởi vì sự tùy hứng của mình mà khiến bọn họ trải qua một thời loạn lạc. Mười ngày sau, trẫm sẽ trở về.”
–
Cảnh Nhân đế là truyền kỳ đế vương thời nhà Hạ, trong lúc hắn tại vị, quốc gia mưa thuận gió hoà, dân chúng giàu có. Mà đế vương như vậy, lại chỉ yêu một hoàng hậu cả một đời, cho dù hoàng hậu đã tạ thế nhiều năm hắn vẫn chưa từng gần gũi một nữ tử khác. Điều này làm cho bá tánh từ giới quý tộc đến lớp bình dân ở Hạ quốc thịnh thành lề thói một chồng một vợ. Phu thê bạc đầu giai lão vốn dĩ chỉ là học theo sự thâm tình của Cảnh nhân đế với hoàng hậu, dần dà trở thành quy tắc bất biến.
Cảnh Nhân đế một đời không con, khi vừa hơn hai mươi hai tuổi đã bắt đầu chọn những hài tử vừa ý trong dòng họ để tự mình giáo dưỡng, cuối cùng lại chọn một đứa ưu tú nhất trong lứa để truyền ngôi, khi đó hắn chỉ mới ba mươi sáu tuổi, hãy còn tráng niên.
Mà khó hiểu nhất là, Cảnh Nhân đế giống như đã tự biết bản thân không thọ, sau ngày tân hoàng đăng cơ đã có người phát hiện thái thượng hoàng thọ chung chính thẩm *. Hắn không ốm đau, cũng không phải do người ám sát, giống như đã sống hết thọ mệnh, trên khuôn mặt trẻ trung còn có nét
cười bình thản. (*chết theo lẽ thường)
Có người tìm thấy một tờ giấy trên án thư của thái thượng hoàng, trên giấy viết bốn
chữ “Trẫm đi tìm ngươi “.
Hầu như tất cả mọi người đều nghĩ đây là thái thượng hoàng nói với hoàng hậu Tiêu Cẩm Ý, cũng chỉ có hoàng hậu mới có thể có được thâm tình như vậy của thái thượng hoàng.
Sử gia đời sau bình luận về Cảnh Nhân đế, có người cho rằng hắn là thiên cổ nhất đế, có hắn thúc ép Hạ quốc mới từ phong kiến nối ngôi trở thành dân chủ thể chế, mà lúc hắn tại vị cũng là lúc Hạ quốc là quốc gia hùng mạnh. Mãi về sau này, các nước khác khi nói đến người của quốc gia này, đều gọi là Hạ nhân*. Mỗi đất nước khác đều sẽ có một cái Hạ phố. *(¬‿¬)
Cũng có người nói, Cảnh Nhân đế là một người xử trí theo cảm tính. Thâm tình của hắn với hoàng hậu làm hắn qua đời quá sớm, người như vậy đúng là không thích hợp làm hoàng đế.
Đương nhiên, loại bình luận thứ hai khi được nêu ra đã bị rất nhiều người phê phán, trong đó nhiều nhất là phe chị em, ai cũng muốn gả cho một đức ông chồng như Cảnh Nhân đế.
Không cần biết bọn họ đánh giá Cảnh Nhân đế như thế nào, lịch sử đã giành cho hắn hai chữ —— “Minh quân”.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Trẫm Luôn Cảm Thấy Có Gì Đó Không Đúng
- Chương 56: Hoàn chính văn