- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Trẫm Luôn Cảm Thấy Có Gì Đó Không Đúng
- Chương 52: Kinh biến
Trẫm Luôn Cảm Thấy Có Gì Đó Không Đúng
Chương 52: Kinh biến
Cẩm Y vệ bị bắt là Tô Hoài Linh nữ phẫn nam trang, nàng cùng Cảnh Nhân đế đều là
vận mệnh chi tử của thế giới này, vì sao Hô Diên Hi cố chấp muốn bắt bọn họ!
Cảnh Nhân đế vừa rời đi, Tiêu Cẩm Ý liền lê khối thân thể vẫn còn mang thương tích tiến vào Mạc Bắc, đi khắp nơi tìm tung tích Hô Diên Hi. Trước khi tin Cảnh Nhân đế bị Hô Diên Hi bắt đi truyền đến. Tiêu Cẩm Ý vẫn còn ôm hy vọng rằng tiến sĩ còn sống, dù sao tiến sĩ cũng là người sáng tạo ra thế giới này, giống như đấng sáng thế, sự tồn tại của cậu ta còn có ý nghĩa đặc biệt hơn cả Cảnh Nhân đế và Tô Hoài Linh, làm sao có thể bị Hô Diên Hi gϊếŧ chết dễ dàng như thế. Nhưng vào khoảnh khắc nhận được tin tức kia, Tiêu Cẩm Ý cảm nhận được rất rõ ràng ác ý của Hô Diên Hi với thế giới này.
Có lẽ việc Hô Diên Hi lãnh đạo Mục tộc tấn công thành Mạc Bắc cũng không phải do thuận theo nội dung vở kịch, mà là vì Cảnh Nhân đế và Tô Hoài Linh.
Vì sao gã lại phải gϊếŧ chết tiến sĩ, bắt đi vận mệnh chi tử?
Tiêu Cẩm Ý từng hoài nghi Hô Diên Hi là gián điệp do thế lực đối địch phái tới, hoặc người do những quốc gia khác phái
tới ám sát tiến sĩ, nhưng hiện tại y cũng không thể xác định.
Bởi vì nội dung vở kịch thay đổi không làm hệ thống hỗn loạn, nhưng vận
mệnh chi tử lại tuyệt đối không thể có chuyện. Thế giới này được thiết kế sao cho tất cả số liệu đều xoay quanh Tô Hoài Linh và Cảnh Nhân đế, từ người qua đường đến sạp hàng vô danh đều sẽ tự nhiên xem nhẹ việc Tô Hoài Linh nữ phẫn nam trang lẫn cảm nhận được long uy đế vương của Cảnh Nhân đế.
Cơ sở số liệu tạo nên mỗi nhân vật đều có liên quan đến vận mệnh chi tử. Một khi vận mệnh chi tử xảy ra chuyện, các số liệu khác đều sẽ bị ảnh hưởng, mà sức ảnh hưởng như vậy sẽ làm cho hệ thống sụp đổ, đến lúc đó thế giới này cũng hỏng mất, những người chơi đang ở trong đây cũng xong đời.
Tuyệt đối không thể để cho hai người kia xảy ra chuyện!
Hơn nữa, người bị bắt chính là tiểu hoàng đế của y! Tiêu Cẩm Ý sờ sờ l*иg ngực, nghĩ đến việc tiểu hoàng đế hiện tại không rõ sống chết thế nào, y đau đến mức không thể hô hấp.
Hiện tại y cảm thấy may mắn vì đã đeo lại mặt dây cho tiểu hoàng đế, đó là đạo cụ cực kỳ quan trọng, vì tránh bị đánh rơi nên nó còn có tính năng định vị. Chỉ cần y chuyên tâm suy nghĩ là có thể cảm ứng được vị trí của mặt dây, khi ra khỏi biên giới để tìm kiếm Hô Diên Hi, tin tức còn chưa truyền đến, ngay lúc y nhung nhớ Cảnh Nhân đế liền phát hiện sự di chuyển của mặt dây ngay quan ải hướng Tái Bắc.
Lúc ấy Tiêu Cẩm Ý còn đoán là tiểu hoàng đế có việc đột xuất cần làm ở thành Mạc Bắc nên mới quay đầu ngựa trở về thành, nhưng giữa đường y nhận tin từ trong thành truyền đến, lúc này lại nhận ra cảm ứng của mặt dây, phát hiện mặt dây chuyền đã ra khỏi thành, hướng về núi Kỳ Liên là nơi cao nhất ở Tái Bắc.
Đó là nơi lạnh nhất của thế giới này, đỉnh núi tuyết đọng quanh năm, qua bao nhiêu thời gian chưa từng tan chảy. Nơi đó có một loại thực vật rất thần kỳ—— Thiên đàm tuyết liên. Đó là loài thần vật ngàn năm nở hoa một lần. Nội dung chính là Tô Hoài Linh vì cứu Cảnh Nhân đế ở Mạc Bắc mới trúng kịch độc, chỉ có Thiên Đàm Tuyết Liên mới có thể giải được. Cảnh Nhân đế vì Tô Hoài Linh ngay cả ngôi vị hoàng đế cũng không cần, dẫn theo Cẩm Y vệ tự mình đến núi Kỳ Liên. Hắn còn mang theo Tô Hoài Linh, cuối cùng lúc Cảnh Nhân đế ôm Tô Hoài Linh chờ chết mới thấy được Thiên Đàm Tuyết Liên đang nở rộ.
Theo truyền thuyết, Thiên Đàm Tuyết Liên có hiệu quả khiến phàm nhân cải tử hồi sinh, lúc ấy ở núi Kỳ Liên, Tô Hoài Linh kỳ thật đã không còn hô hấp, sau đó Cảnh Nhân đế bỏ đóa tuyết liên vào miệng nhai rồi mớm cho Tô Hoài Linh, Tô Hoài Linh liền sống lại, độc cũng giải, thoát khỏi cái chết… Lại vì có một phần tuyết liên bị Cảnh Nhân đế không cẩn thận nuốt xuống, mà tuyết liên phải dùng hết toàn bộ mới có hiệu quả tuyệt đối nên Tô Hoài Linh chỉ có thể cải tử hồi sinh, không thể tăng thêm sức lực, tóm lại Tô Hoài Linh ăn được tuyết liên ngoài giải được độc ra thì không có thêm ích lợi nào khác, vẫn không thoát khỏi sinh, lão, bệnh, tử theo lẽ thường.
Vậy Hô Diên Hi đến núi Kỳ Liên, có lẽ mục đích của hắn chính là Thiên Đàm Tuyết Liên. Nhưng vấn đề là tại sao hắn lại muốn thứ đó?
Tiêu Cẩm Ý không đoán được ý đồ của Hô Diên Hi, mà y cũng không muốn đoán, chỉ cần biết rằng thứ Hô Diên Hi muốn chính là Thiên Đàm Tuyết Liên là được. Thiên Đàm Tuyết Liên là thần vật, ngoài vận mệnh chi tử ra thì không ai có thể tìm, nói cách khác, trước khi gã tìm được Thiên Đàm Tuyết Liên, Cảnh Nhân đế và Tô Hoài Linh tạm thời an toàn.
“Tiêu tướng quân chắc chắn Hô Diên Hi đi về hướng này sao?” Tỉnh Tây Hiến hỏi.
Sau khi Cảnh Nhân đế bị bắt cóc, Tỉnh Tây Hiến lập tức dẫn người theo Tiêu Cẩm Ý đi tìm, khi bọn họ gặp nhau ngay biên giới, Tiêu Cẩm Ý liền chắc chắn rằng Hô Diên Hi đi đến núi Kỳ Liên. Cẩm Y vệ cho cao thủ truy mãi không ra tung tích của Hô Diên Hi nên đành nghe theo Tiêu Cẩm Ý. Sau khi tới núi Kỳ Liên, Tiêu Cẩm Ý lại bảo mọi người canh giữ ở dưới chân núi, chỉ để một mình y lên núi tìm. Hô Diên Hi võ công quá mức cao cường, thân thủ kém mà đi theo, chỉ sợ sẽ trở thành gánh nặng.
Bất quá Tỉnh Tây Hiến vẫn đi theo, võ công của hắn cao hơn người bình thường rất nhiều, chỉ cần Hô Diên Hi không trực tiếp công kích hắn, hắn dư sức tự bảo vệ mình. Hơn nữa Tiêu Cẩm Ý phải cứu hai người, có người trợ giúp sẽ tốt hơn.
“Chính là nơi này.” Tiêu Cẩm Ý cảm ứng được địa điểm của mặt dây, phát hiện nó ở cách chỗ y đứng không xa, y lập tức ra dấu, ý bảo Tỉnh Tây Hiến giữ im lặng, hai người lặng lẽ đi về hướng đó.
Tỉnh Tây Hiến có môn Quy tức công, nội lực tuy rằng không mạnh, nhưng khi vận công là phong bế khí tức, chỉ cần bản thân không lộn xộn thì đến Tiêu Cẩm Ý cũng khó phát hiện sự tồn tại của hắn. Tiêu Cẩm Ý không muốn Tỉnh Tây Hiến lộ diện, để Hô Diên Hi cho rằng chỉ có một mình y, như vậy dù cho võ công của Tỉnh Tây Hiến không bằng bọn họ, cũng có thể góp một tay nội ứng.
Y ngừng thở, tìm thật cẩn thận vẫn không phát hiện ba người bọn họ, chỉ thấy một vệt đỏ nằm trên tuyết. Tiêu Cẩm Ý xoay người nhặt lên, là mặt dây chuyền nhuộm máu, trong nháy mắt tim của y như bị bóp nghẹn.
Là máu của ai?
Tỉnh Tây Hiến đuổi kịp, nhìn thấy mặt dây chuyền, sắc mặt cũng không tốt. Thân là Cẩm Y vệ hắn biết Cảnh Nhân đế rất coi trọng mặt dây chuyền mà hoàng hậu tặng, khi tắm cũng không tháo xuống, rõ ràng là rất xem trọng nó. Hiện tại mặt dây Cảnh Nhân đế luôn mang bên người lại rơi ở đây, nghĩ theo hướng tích cực thì bệ hạ quả thật ở gần đây, bọn họ không có tìm sai chỗ, nhưng nghĩ tiêu cực thì chỉ sợ bệ hạ đã bị hại.
Trên núi Kỳ Liên băng tuyết tạo thành một mảnh trắng xóa, máu tươi trên mặt dây chuyền đã đông thành băng thoạt nhìn vô cùng gai mắt.
“Tiêu tướng quân, này…” sắc mặt Tỉnh Tây Hiến cũng rất kém.
“Hắn không có việc gì,” Tiêu Cẩm Ý lắc đầu: “Ta có thể khẳng định.”
Có thể đã bị thương, nhưng ít ra còn sống. Nếu Cảnh Nhân đế chết, thế giới này không thể vẫn bình ổn như vậy.
Trong lúc Tiêu Cẩm Ý cùng Tỉnh Tây Hiến tìm kiếm Cảnh Nhân đế, thì Hô Diên Hi còn lại đang lùa Tô Hoài Linh cõng Cảnh Nhân chạy lêи đỉиɦ núi.
“Không thể đi tiếp nữa!” Nước mắt của Tô Hoài Linh chảy xuống mặt đóng thành một đường băng: ” Thân thể Bệ hạ đã dần lạnh, còn tiếp tục đi nữa hắn sẽ chết!”
Cảnh Nhân đế càng lúc càng mất đi độ ấm, Tô Hoài Linh vô cùng hoảng sợ, nàng đã không còn là một thiếu nữ không hiểu chuyện như lúc trước, nàng biết Cảnh Nhân đế quan trọng thế nào với quốc gia này, không có một đế vương nào có thể suy nghĩ vì người trong thiên hạ như Cảnh Nhân đế.
“Ta chính là muốn để hắn chết.” nụ cười của Hô Diên Hi nhìn vô cùng quái dị trong mắt Tô Hoài Linh: “Ta đã tìm kiếm Thiên Đàm Tuyết Liên vô số lần, nhưng vị trí của nó không thể xác định, nó cư nhiên có thể di chuyển ngay trên núi tuyết này! Rõ ràng nó có suy nghĩ giống ta, lại cố chấp cự tuyệt ta để làm một đóa tuyết rồi sẽ bị người tìm ăn mất.”
Thân là Cẩm Y vệ, Tô Hoài Linh đương nhiên cũng có nghe qua loại thần vật này, nàng lạnh đến nỗi răng đánh cầm cập, nhưng vẫn mở miệng nuốt gió mà gào lên tuyệt vọng với Hô Diên Hi: “Thiên Đàm Tuyết Liên là loại thần vật chúng ta có chết cũng không thể tìm được! Võ công của ngươi cao cường, muốn tìm tuyết liên không phải tự ngươi đi tìm sẽ dễ dàng hơn sao? Còn liên lụy hai người chúng ta để làm gì!”
“Bởi vì các ngươi phải chết!” Hô Diên Hi lớn tiếng nói: “Thiên Đàm Tuyết Liên tồn tại vì vận mệnh chi tử, định mệnh của nó chính là cứu vận mệnh chi tử một lần. Nếu nó cam tâm làm đạo cụ, ta đây càng muốn nhìn vận mệnh chi tử chết trước mặt nó, để xem nó có thể xuất hiện hay không!”
Lúc Hô Diên Hi nói chuyện, lông mi Cảnh Nhân đế hơi hơi động một cái.
Hắn đã tỉnh, vào lúc này kỳ thật tự đi sẽ ấm áp hơn, nếu tiếp tục bị người cõng đi không hoạt động sớm muộn gì cũng sẽ bị lạnh chết. Trên thực tế Cảnh Nhân đế bây giờ đã lạnh đến mức toàn thân không còn cảm giác, coi như có tỉnh lại cũng cách gì đi được. Bất quá sau khi hắn nghe Hô Diên Hi nói liền quyết định tiếp tục giả bộ bất tỉnh, một mình Tô Hoài Linh sẽ dễ moi thêm thông tin từ miệng Hô Diên Hi hơn.
Bị Hô Diên Hi bắt đi đã bốn ngày, khinh công gã cao cường, mang theo hai người tốc độ còn nhanh hơn tuấn mã, vậy mà còn mất ba ngày mới đến được núi Kỳ Liên. Trong bốn ngày này Hô Diên Hi một chút cơm ăn nước uống cũng không cho bọn họ, nếu không phải Tô Hoài Linh moi từ đâu được nửa cái màn thầu chia cho Cảnh Nhân đế ăn, chắc hẳn bọn họ đã sớm tiêu đời.
Ban đầu Cảnh Nhân đế còn chưa đoán được Hô Diên Hi muốn làm gì, nếu thật sự muốn gϊếŧ hắn, lúc tập kích đoàn xe Hô Diên Hi đã có cơ hội gϊếŧ; nếu muốn bắt hắn để đòi Hạ quốc lấy tài vật, nhất định sẽ cho hắn ăn uống đàng hoàng. Trong khi bây giờ Hô Diên Hi muốn để hắn chết, lại không muốn để hắn chết quá nhanh.
Nghĩ đến thân phận của Hô Diên Hi, Cảnh Nhân đế cảm thấy những việc gã làm chính là việc hắn vĩnh viễn không thể hiểu.
Hô Diên Hi hoàn toàn không định nói chuyện với bọn họ, trên đường đi gã chỉ nhìn bọn họ chậm rãi suy yếu chờ chết. Tới núi Kỳ Liên rồi, loanh quanh trên núi một ngày, Hô Diên Hi bắt đầu mất kiên nhẫn, một chưởng đả thương Cảnh Nhân đế, sau đó ra lệnh cho Tô Hoài Linh cõng Cảnh Nhân đế mà đi, rồi bọn họ vẫn loanh quanh vô định, giống như chỉ còn chờ Cảnh Nhân đế chết.
Cảnh Nhân đế tuy rằng thân thể không còn cảm giác, nhưng đầu óc vẫn linh hoạt để suy nghĩ ——
Hô Diên Hi muốn tìm Thiên Đàm Tuyết Liên, mà Thiên Đàm Tuyết Liên lại là thần vật có ý thức riêng, nó còn không muốn góp tay với Hô Diên Hi để làm bậy. Thiên Đàm Tuyết Liên chỉ là một đóa sen, vậy mà cũng có nhiệm vụ, mà nhiệm vụ của nó lại là cứu mạng vận mệnh chi tử, …
Tiêu Cẩm Ý đã nói, tất cả những người đến thế giới này đều muốn khiến hắn vì bọn họ mà khuynh tẫn thiên hạ. Như vậy có khả năng hắn là vận mệnh chi tử hay không?
Cho nên Hô Diên Hi muốn lợi dụng cái chết của hắn để tìm được Thiên Đàm Tuyết Liên, người này, rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Ý thức của Cảnh Nhân đế càng lúc càng mơ hồ, toàn thân không thể động đậy, hắn biết, chỉ có mình mới có thể cứu được mình, nếu hắn bị băng giá làm hoại tử tứ chi chỉ sợ hết thuốc chữa.
Hắn sắp chết rồi sao?
Mặt dây trên cổ, lúc Hô Diên Hi đánh hắn hình như đã rớt rồi…
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Trẫm Luôn Cảm Thấy Có Gì Đó Không Đúng
- Chương 52: Kinh biến