Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trẫm Luôn Cảm Thấy Có Gì Đó Không Đúng

Chương 43

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hoàng hậu biết Cảnh Nhân đế sẽ tự mình ra trận, y vốn cũng không có ý định ra chiến trường, chỉ muốn chuyên tâm làm hộ vệ

để bảo hộ Cảnh Nhân đế thuận tiện chiếm chút tiện nghi, bồi dưỡng chút tình cảm mà thôi. Bởi vì Hoàng hậu biết rõ nội dung bên trong cốt truyện. Trấn Bắc hầu vốn chưa chết, chỉ là bị trọng thương.

Nội dung cốt truyện nguyên bản là Trấn Bắc hầu trọng thương, Nhị ca Tam ca của y

đem quân tập kích quân doanh của địch nhằm đốt lương thực của đối phương. Kết quả lại trúng mai phục của quân địch, một thì bị thương một thì bị bắt, mà Ngũ ca thì ở bên trong lều trại, bị tên Giám quân thông đồng với địch hạ độc. Tuy rằng gã không chết, thế nhưng luôn hôn mê, đã không còn sức đánh trận.

Cho dù tình huống nguy cấp khiến Cảnh Nhân đế không thể không tự mình ra trận, thế nhưng chuyện bốn người toàn bộ chết đi với chuyện ba thương một bắt tuyệt đối là hai chuyện khác nhau. Mà trong nguyên tác, Cảnh Nhân đế vốn kiêng kị Trấn Bắc hầu giống như tiên đế, lại vì lần này Trấn Bắc hầu cả nhà toàn bộ bị thương mà cầm lại binh quyền, đối với một vị công thần như Trấn Bắc hầu một nhà càng thêm kính trọng, quan hệ cùng hoàng hậu cũng bởi vì trấn an công thần mà trở nên tốt hơn, trong cốt truyện Tô Hoài Linh cùng Cảnh Nhân đế còn vì chuyện này mà xuất hiện hiểu lầm. Khiến Tô Hoài Linh thiếu chút nữa tiếp nhận sự theo đuổi của Hoài Nam vương.

Chính là hiện tại một nhà bốn người đều bỏ mình, nghĩa là hoàng hậu không có một chút chỗ dựa nào, bất cứ lúc nào cũng có thể phế hậu. Mà chuyện đó cùng với cốt truyện lại hoàn toàn trái ngược.

Lúc mọi người tiến vào trò chơi này, trên hợp đồng cũng đã nhắc tới, người chơi dựa vào nội dung nguyên tác, nếu nội dung thay đổi theo ý nghĩ của NPC thì coi như số liệu biến hóa hợp lý trong khuôn khổ của hệ thống, còn nếu nội dung vở kịch bị thay đổi bởi người chơi sẽ làm loạn

dữ liệu, chương trình của hệ thống không thể tích hợp. Một khi xảy ra chuyện này, mọi người phải đợi hệ thống bình ổn lại, không ai có thể ra khỏi trò chơi. Trong khoảng thời gian loạn dữ liệu hệ thống sẽ không thể bảo hộ người chơi, nếu người chơi chết trong trò chơi, ở

bên ngoài não người đó cũng lập tức tử vong.

Không ai lại đem

tính mạng bản thân ra đùa giỡn, cho nên mọi người đều thật cẩn thận mà diễn

vai nhân vật của mình thật tốt, ai cũng sợ

bởi vì sai lầm của bản thân mà ảnh hưởng tới nội dung vở kịch. Chính vì thế, cho dù mọi người đều biết rõ Tô Hoài Linh là kình địch, lại không ai dám gϊếŧ Tô Hoài Linh trước khi Cảnh Nhân đế quen biết nàng, mà ngay cả Nghiêm Húc có gan làm loạn dám xuống tay với cả Cảnh Nhân đế cũng không dám đυ.ng đến một sợi tóc của Tô Hoài Linh.

Nhưng là hiện tại, đã có người gϊếŧ cả nhà Trấn Bắc hầu, như vậy nội dung vở kịch thay đổi sẽ khiến cho hệ thống không thể nào tính toán, tất cả mọi người bị giữ ở chỗ này.

Liên công công cùng Tiểu Thuận Tử sau khi nghe được tin

báo từ biên cương truyền đến liền sợ tới mức trực tiếp té xỉu, chỗ tứ phi cùng Lâm quý tần dường như cũng đã xảy ra rối loạn. Hoài Nam vương nhất thời không hiểu, sau khi



hồi phủ sau đó nghĩ thông suốt có vẻ cũng sẽ sợ tới không yên.

Thời gian này lẽ ra Hoàng hậu nên vì bảo mệnh mà ngoan ngoãn ở trong cung, y lại ngược lại, cố tình muốn ra chiến trường.

Bất kể là vì bảo vệ giang sơn của tiểu hoàng đệ, hay là vì nhiệm vụ đặc biệt của bản thân.

Đây là game nhập vai đầu tiên trên toàn thế giới, bọn họ là nhóm người chơi đầu tiên bước vào trò chơi, là những người qua cửa đầu tiên. Không những nhận được số tiền thưởng lớn, nói không chừng còn sẽ được ghi nhập sử sách giới trò chơi. Tất cả mọi người là tới công lược Cảnh Nhân đế, chỉ có hoàng hậu là khác biệt, y là đến tìm người.

Người đứng đầu công trình thiết kế khoản trò chơi này chính là người đầu tiên chơi

thí nghiệm, mà tại thời điểm hắn đang tiến vào lại có gián điệp của công ty đối thủ cắt

nguồn điện của máy tính chủ. Tuy rằng nhân viên công tác rất nhanh mở nguồn điện dự bị, thế nhưng sau khi hệ thống khởi động, tiến sĩ không hề tỉnh lại.

Theo lý thuyết dù cho cắt điện, chỉ cần hệ thống khôi phục bình thường thì tiến sĩ sẽ có thể thoát

ra, trừ khi trong vài giây đồng hồ ngắn ngủi đó tiến sĩ đã gặp chuyện, quên mất thân phận của mình, coi mình là

NPC của thế giới này.

Bộ não của tiến sĩ là tài phú lớn nhất của toàn bộ đế quốc, trước khi hắn tiến vào trò chơi cũng đã

dự liệu sẽ có

khả năng bị nhốt ở bên trong, lúc ấy hắn chế tạo một cái công cụ tỉnh lại trong trò chơi, chỉ cần có ai bên trong trò chơi đưa đạo cụ kích hoạt này cho tiến sĩ, như vậy tiến sĩ sẽ

nhớ

được thân phận của mình mà tỉnh lại.

Hoàng hậu là người thi

hành nhiệm vụ này, lấy cớ tham gia trò chơi cùng đa số người chơi đồng thời đi vào trong trò chơi, chỉ vì tìm kiếm vị tiến sĩ thất lạc bên trong cái thế giới vô cùng chân thật này.

Chuyện thay đổi nội dung vở kịch hệ thống sẽ phát sinh hỗn loạn đều là giả dối, cũng sẽ không có nguy hiểm gì đến

tính mạng người chơi, tất cả lời nói dối đều chỉ là vì để

tiện cho việc tìm kiếm tiến sĩ, nói như thế sẽ

không có

người chơi nào dám tự tiện thay đổi nội dung nguyên tác. Người chơi không thay đổi nội dung vở kịch, sẽ không

phát sinh xung đột so với nội dung nguyên bản, nếu không khi nội dung thay đổi thì chính tiến sĩ cũng không định liệu được phương hướng thay đổi sẽ thế nào

Thử nghiệm trò chơi là chiêu đánh lạc hướng, những người chơi đều là thủ thuật che mắt, mục đích thực sự là vì tìm được tiến sĩ. Người chơi ký kết hiệp ước nghiêm khắc, cũng đều là vì bảo hộ sóng điện não tiến sĩ đang lưu lạc tại thế giới trò chơi này.

Hoàng hậu ban đầu cho rằng Cảnh Nhân đế chính là tiến sĩ, dù sao tiểu hoàng đế này rất cơ trí cũng quá thông minh, thêm vào đó hoàng hậu khi đó đối với tiểu hoàng đế cũng đã có hảo cảm, y thật hy vọng Cảnh Nhân đế chính là tiến sĩ, như vậy bọn họ có thể quen biết rồi yêu nhau ở bên ngoài thế giới hiện thực. Vì thếtại thời điểm nội dung vở kịch không có cái gì thay đổi, hoàng hậu đã ôm một phần vạn khả năng suy đoán trao đạo cụ

nhiệm vụ cụ cho tiểu hoàng đế.

Đáng tiếc y thất bại, đạo cụ không có chút phản ứng

nào, Cảnh Nhân đế cũng chỉ là một NPC.

Khi đó hoàng hậu suy nghĩ muốn lảng tránh Cảnh Nhân đế, chính là y làm không được. Vì thế y chấp nhận, cho dù là NPC thì sao, y cùng người đó yêu nhau, như vậy là đủ rồi.

Cho dù không muốn rời khỏi

thế giới này, hoàng hậu cũng cần phải chấp hành nhiệm vụ của mình. Cái tên thiên tài Mục tộc có thể tự tiện thay đổi nội dung vở kịch, vô cùng có khả năng chính là bản thân tiến sĩ.

Mặc kệ là vì tìm được tiến sĩ để hoàn thành nhiệm vụ, hay là vì bảo hộ Cảnh Nhân đế, y đều phải ra chiến trường.

Hoàng hậu ở trước linh đường lẳng lặng nhìn Cảnh Nhân đế, vì mình, cũng vì Cảnh Nhân đế, càng vì những người chỉ vì những người từ ngoài đến như bọn họ mà chết, đều là những người y chưa từng gặp qua, y im lặng mà khẩn cầu Cảnh Nhân đế.

Cảnh Nhân đế vươn tay muốn đến nâng Hoàng hậu dậy, dùng sức lại không

thể đem người kéo đứng lên, đành phải ngồi xổm người xuống đối mặt cùng Hoàng hậu, nghiêm túc nói: “Không cần biết phụ tử

Trấn Bắc hầu là vì thiếu quân lương hay là bị nội gian bán đứng mà chết, cũng không thể xem thườngthủ lĩnh Mục tộc Hô Diên Hi, hắn là kình địch đầu tiên từ lúc trẫm đăng cơ tới nay, không thể coi như không quan trọng. Biết vì sao cả triều văn võ cũng không dám tiếp nhận binh quyền cùng trọng trách giám quân chứ? Bởi vì bọn họ đều biết rõ, đây là một tràng chiến đấu cửu tử nhất sinh. Cho dù như vậy, Cẩm Ý cũng muốn dẫn binh sao?”

“Đúng.” Hoàng hậu kiên định trả lời.

Trong mắt của y tràn đầy kiên quyết thề không hối hận. Từ lúc khi quỳ xuống cầu Cảnh Nhân đế,

quyết định của hoàng hậu

đã

không có cách nào cải biến.

“Thần sẽ sống sót.” Hoàng hậu nghiêm túc nói.”Nếu bệ hạ biết đây là một hồi

chiến sự

có đi mà không về, thì thần cũng không thể mất đi bệ hạ, thần sẽ bảo hộ bệ hạ đến thời khắc cuối cùng khi thần nhắm mắt, cầu bệ hạ thành toàn.”

Hai tay của y

chạm đất, lần đầu tiên cũng là cuối cùng một lần dập đầu thật sâu về phía Cảnh Nhân đế.

Cảnh Nhân đế căn bản không thể nâng dậy hoàng hậu, hắn ngẩng đầu nhìn kia bốn linh vị, cuối cùng cắn răng nói: “Tiêu Cẩm Ý, ngươi phải sống trở về làm hoàng hậu của trẫm. Nếu như ngươi còn sống, trẫm liền giải tán hậu cung chỉ cần một mình ngươi. Trẫm sẽ từ trong dòng họ chọn một ít hài tử ưu tú giao cho ngươi nuôi nấng, kiếp này tuyệt không tuyển tú.”

Đầu hoàng hậu dán trên mặt đất

liền

nâng lên, tầm mắt dừng ở trên người Cảnh Nhân đế không chịu dời. Y biết đối với Cảnh Nhân đế vừa cổ hủ

lại chính trực mà nói, hứa hẹn này đại biểu cho cái gì. Đại biểu cho hắn cả đời không con, đại biểu cho hắn cam nguyện vì một nam tử mà buông tha chấp nhất cùng kiên trì của hắn, đại biểu dù hắn là một vị vua, hắn vẫn nguyện ý buông tha hết thảy để

yêu một người.

Y chưa bao giờ có ý định

đoạt nhiệm vụ của những người chơi khác như vậy, khiến Cảnh Nhân đế vì y mà khuynh tẫn thiên hạ, nhưng hiện tại y đãlàm được rồi.

Hệ thống sẽ không

cho người chơi một nhiệm vụ không thể hoàn thành, Cảnh Nhân đế trong nguyên tác có thể vì Tô Hoài Linh mà khuynh tẫn thiên hạ, cái này đại biểu hắn trên bản chất chính là một người thâm tình, cho dù

NPC chỉ do

số liệu tạo thành, hệ thống lại vừa vặn bảo trì cho Cảnh Nhân đế một tính chất đặc biệt này.

Y thật sự không cần làm chi cả, Cảnh Nhân đế đã đem cả thiên hạ đưa vào

tay y.

Hoàng hậu dùng sức ôm Cảnh Nhân đế, lực đạo lớn đến nỗi cơ hồ muốn dung nhập tiểu hoàng đế vào trong da thịt mình, y thấp giọng nói “Ta sẽ sống, mặc kệ là vì ngươi, hay

là vì tương lai của chúng ta, ta tuyệt đối sẽ không chết. Vừa nghĩ tới khi mình chết, ngươi liền lên giường cùng với nữ nhân khác, ta cho dù chết cũng phải quay lại

tìm ngươi!”

Cho dù rất muốn cùng Cảnh Nhân đế làm chút gì đó, nhưng trong này là linh đường. Cảnh Nhân đế sẽ không bất kính Trấn Bắc hầu một nhà anh linh, mà hoàng hậu vì yêu

Cảnh Nhân đế, cũng không còn coi người trong

thế giới này chỉ đơn giản là

NPC, sẽ không ngay lúc này khinh nhờn bọn họ.

Hai người bọn họ nắm tay dập đầu lạy ba cái trước linh vị bốn người nhà Trấn Bắc hầu, sau đó rời khỏi gian phòng này, chuẩn bị ra chiến trường.

Cảnh Nhân đế vì để làm hoàng hậu vui, làm ra vô số vũ khí từ dân gian, đều bị đưa vào tư khốcủa hoàng hậu, hiện tại bọn chúng đã phát huy công dụng.

Hoàng hậu sai người đem toàn bộ mấy thứ này đến bộ binh, bỏ vào quân nhu của viện binh, bây giờ là thời kì nhạy cảm, không ai dám xuống tay với quân nhu.

Hai người vì chuẩn bị mà một đêm không ngủ, khi màn đêm buông xuống hoàng hậu liền rời khỏi hoàng cung, ngày thứ hai khi chầu triều y đã thay một bộ y trang, chờ bên ngoài Kim Loan điện ngoại. Tiêu Cẩm Nghị nhận được ý chỉ, cúi đầu vào triều, quần thần vừa nghe người này có cùng họ với hoàng hậu, lập tức há hốc mồm.

“Tiêu gia lục tử Tiêu

Cẩm Nghị, là huynh trường song sinh của hoàng hậu, thuở nhỏ thân thể không tốt, ở lại bên trong kinh thành dưỡng bệnh, rất ít người biết đến.” Cảnh Nhân đế nói, “Tiêu

Cẩm Nghị thuở nhỏ chịu sự giáo dục của phụ thân, biết rõ quân tình Mạc Bắc, lại có quan hệ phụ tử với Trấn Bắc hầu, đủ để thu phục nhân tâm ải bắc. Trẫm phong ngươi là Định Bắc tướng quân, giữ ấn soái, theo trẫm xuất chinh!”
« Chương TrướcChương Tiếp »