Kết quả ngoài sức tưởng tượng của gã, Hoài Nam vương thất hồn lạc phách bị Liên công công dẫn ra ngoài, cùng lúc người của Tông Nhân phủ phụng mệnh tiến cung đem Hoài Nam vương về, Cảnh Nhân đế nói chuyện giữ lời, Hoài Nam vương vẫn phải ở trong Tông Nhân phủ mười lăm ngày đợi thẩm tra.
Hoài Nam vương thất hồn lạc phách, tâm tình Cảnh Nhân đế cũng không được tốt lắm. Lúc thức dậy sau khi đập đầu, hắn cảm thấy chuyện chung quanh không chỗ nào đúng, nhưng dần dần loại cảm giác không ổn này chậm rãi biến mất, nhất là gần đây, hắn cảm thấy mỗi ngày trôi qua rất tốt, hết thảy thuận lợi không nói, rất nhiều chuyện không hợp lý cũng biến mất. Nhưng mà hiện tại, cái cảm giác chuyện chung quanh không chỗ nào đúng này đang quay lại.
Hắn cảm thấy giống như có một số người rất kì lạ, sự tồn tại của bọn họ như chuyện đương nhiên, lại không hề hợp với lẽ thường.
Đây là một loại cảm giác thực
vi diệu, không phải có thể dùng lý trí để
phân tích
mà
chỉ có thể dựa vào trực giác.
Cái cảm giác này nhờ
lời nói của Hoài Nam vương
lại
được khơi dậy.
Hạ quốc không như Ngụy Tấn cho tình yên nam nam là tình yêu cao thượng, dù thật có người thích chuyện long dương
cũng hiếm khi
công khai. Vậy mà bây giờ, người thích nam phong hắn gặp thật sự quá nhiều…
Nghiêm Húc, Thẩm Quân Nghị, hoàng hậu… Thậm chí cả bản thân hắn.
Ngoài hắn cùng hoàng hậu là vợ chồng son, hiện tại tất cả mọi người vẫn cho hoàng hậu là nữ còn không nói, Nghiêm Húc cùng Thẩm Quân Nghị đều biểu hiện ý đồ kì lạ với hắn.
Nếu như hắn chỉ là người thường, chuyện này thật chẳng đáng để tâm, nhưng hắn lại là đế vương, chuyện này xảy ra nhiều như vậy thật không hợp lý.
Chính vì hắn là đế vương, những người kia cho dù có ôm tâm bất chính với hắn cũng phải giấu đi mới đúng. Đằng này Nghiêm Húc được ăn cả ngã về không chưa đủ, cả Hoài Nam vương… ai cho gã to gan!
Đêm qua Cảnh Nhân đế bị hoàng hậu gây sức ép đến gần sáng, cả người vốn khó chịu, hiện tại lại gặp nhiều vấn đề như vậy, đầu hắn đau. Hắn nhớ hoàng hậu bảo hắn sau khi thỉnh an thì về Tử Thần điện nghỉ trước, chờ hoàng hậu đuổi hết phi tần hậu cung đi
rồi sẽ qua bồi hắn.
Lời như thế vốn là vô lễ, nhưng nghe ra rất thoải mái. Giống như bọn họ không phải là Đế hậu của một nước, mà chỉ là hai vợ chồng bình thường, thê tử không muốn trượng phu mệt nhọc, dùng giọng điệu tuỳ ý nói hắn nghỉ ngơi cho tốt, cũng nói hắn chờ mình hết bận sẽ đến quan tâm hắn.
Cho dù hắn biết đế vương không thể có cuộc sống của người bình thường, nhưng ngẫu nhiên có loại cảm giác này thật không tồi.
Cảnh Nhân đế trở lại nội điện nghỉ ngơi, chuyện khiến hắn đau đầu rất nhiều, nhưng đều là việc nhỏ, chỉ cần không phải chuyện thiên hạ thì không cần vì chúng mà hao phí thời gian nghỉ ngơi của mình.
Sau đó, Cảnh Nhân đế ngủ thϊếp đi rất nhanh, trong mộng của hắn không có cảnh Hoài Nam vương chân thành tỏ tình, chỉ có hoàng hậu mỉm cười ôm hắn.
Cái ôm của Hoàng hậu làm hắn an tâm, giống như ở đó
hắn có thể nghỉ ngơi giữa thế gian mệt mỏi này.
Trong lúc ngủ mơ tựa như có ai lại đây nằm bên hắn, người này quá mức quen thuộc, quen thuộc đến mức một chút cảnh giác Cảnh Nhân đế cũng không có, còn theo bản năng dịch người qua đó tìm nguồn nhiệt. Trong mông lung có người hôn lên trán hắn, cẩn trọng nhẹ nhàng.
Giấc ngủ này hắn quá mức say sưa, khi tỉnh lại đã là buổi chiều, bỏ lỡ ngọ thiện.
Cảnh Nhân đế mở mắt ra liền thấy người nằm bên mình, chỉ là quá tuỳ ý … người chỉ mặc quần trong, thân trên chẳng mặc gì, khuôn ngực quen thuộc phơi ra cạnh hắn.
Y phục Cảnh Nhân đế lại chỉnh tề, hắn đỡ trán, hoàng hậu cái gì cũng tốt, chính là ở phương diện này y chẳng câu nệ gì cả.
Cảnh Nhân đế vừa động đậy, hoàng hậu liền tỉnh, rất tự nhiên mở mắt ra kéo người vào trong lòng, hôn lên môi Cảnh Nhân đế, dùng giọng mũi nồng đậm ngái ngủ nói: “Ngủ đủ sao? Đừng ngồi dậy, cứ nằm thế một chút.”
Nói xong liền đè Cảnh Nhân đế đang ngồi nằm xuống giường, mắt híp lại, giống như nằm thế là chuyện vô cùng hưởng thụ.
Cũng tốt, đúng thật là rất hưởng thụ. Cảnh Nhân đế cũng hiểu được có lúc ngẫu nhiên nhàn hạ như vậy rất thoải mái, nhưng có chuyện hắn không thể nhẫn nhịn.
Tầm mắt Cảnh Nhân đế đảo qua l*иg ngực rắn chắc của hoàng hậu, chỉ nhìn thoáng qua liền lập tức thu hồi tầm mắt, quát khẽ: “Mặc y phục vào, còn ra thể thống gì.”
Hoàng hậu lại như không muốn nhận mệnh, trực tiếp kháng chỉ: “Nóng, mặc như vậy ngủ mới thoải mái.”
“… Bây giờ là mùa đông, lúc trước vào hè ngươi ngủ cùng trẫm đều có mặc y phục, nóng ở chỗ nào!” y phục mặc ngoài của Cảnh Nhân đế chỉnh chu trên giá áo, còn y phục của hoàng hậu lại bị vứt lung tung trên mặt đất, cảnh tượng thật bừa bãi.
“Làm sao có thể so được,” hoàng hậu cười nói, “Ngày mùa hè là lúc chúng ta chưa hiểu nhau, hiện tại ngươi cùng ta đã thân cận ân ái, có thể kề cận tới đâu liền kề cận tới đó. Ngủ loã thể rất thoải mái, bệ hạ không thử sao?”
“Trẫm không có hứng thú.” Cảnh Nhân đế có nề nếp mà nói, “Cũng thỉnh hoàng hậu trang trọng một chút.”
Ái nhân cố chấp nhìn thật
đáng yêu, hoàng hậu quyết định không lý luận chuyện này với hắn, ép buộc hắn thích ứng là được.
Vì thế hoàng hậu phi thường không khách khí mà cởi bỏ y phục hoàng sắc của Cảnh Nhân đế, vốn muốn cởi xong là ôm hắn ngủ ngay, ai ngờ y phục vừa cởi liền lộ ra dáng người gầy không ngờ của tiểu hoàng đế, còn có dấu vết tối hôm qua y lưu lại, lòng y nhanh chóng rạo rực.
Tâm động tự nhiên dẫn đến hành động, hoàng hậu là một người có quyết định nhanh chóng. Y lập tức đẩy ngã Cảnh Nhân đế, xác nhận được y đêm qua ôn nhu không thương tổn đến Cảnh Nhân đế xong, liền làm chuyện đại bất kính với đế vương.
Tất cả tức giận của Cảnh Nhân đế bị cái hôn của hoàng hậu dập tắt hết, hắn vốn dĩ còn đang giận hoàng hậu ngủ mà y phục bê bối … không phải, rõ ràng y ngủ không mặc thứ gì, hiện tại cái gì hắn cũng không nghĩ được chứ đừng nói giận.
Đế hậu làm loạn một lúc, Cảnh Nhân đế thở hổn hển nằm quay lưng không nhìn hoàng hậu, lại bị người kéo vào một bờ ngực dày rộng. Thanh âm thoả mãn của Hoàng hậu vang bên tai hắn: “Có phải như thế này sẽ gần nhau hơn không? Bệ hạ là thiên hạ, ta không thể cùng thiên hạ đoạt bệ hạ. Chỉ là ở trong này, ta hy vọng có thể thân cận bệ hạ càng nhiều càng tốt.”
Nghe y nói như vậy, giận dữ trong lòng biến mất, Cảnh Nhân đế trầm giọng nói: “Trẫm lo thân phận của ngươi bị người phát hiện, lúc ngủ mơ màng là lúc sơ suất nhất, chú ý một chút mới tốt.”
Nghe thấy hắn nói như vậy, lòng hoàng hậu như có nước ấm chảy qua. Tiểu hoàng đế biết y mang thân nam nhi mà vào được cung, thân phận có nhiều điểm đáng ngờ, hắn có thể nhưng lại chọn bỏ qua không tra xét đáng ngờ chỗ nào mà chỉ băn khoăn sợ y bại lộ. Tiểu hoàng đế cho y một mảnh chân tâm, vậy mà y không có cách nào cho hắn một đáp án chân chính, bởi vì chân tướng sự thật quá mức tàn khốc.
Hoàng hậu chỉ có thể nửa thật nửa giả mà nói: “Yên tâm, bệ hạ chẳng lẽ quên thân thủ của ta rất tốt, tai thính mắt tinh sao? Cho dù là đang ngủ, có người tới gần gian phòng này ta sẽ lập tức tỉnh lại. Tướng sĩ biên ải đều là như thế, rõ ràng có thể ngủ như chết, sét đánh bên tai cũng không tỉnh, nhưng vừa nghe thấy tiếng gót sắt ngoại tộc, không kể
khoảng cách xa hay gần đều có thể lập tức thanh tỉnh.”
“Cẩm Ý đã đến chiến trường rồi sao?” Cảnh Nhân đế hỏi.
“Đúng vậy.” Hoàng hậu gật gật đầu nói, “Đã đến nhiều lần. Đã thấy qua chiến tranh tàn khốc, người trước đó còn sinh động bên ta, chớp mắt một cái đã đầu lìa khỏi cổ. Từ lão binh đã chinh chiến nhiều năm đến tân binh còn chưa kịp lấy thê tử, cái chết không chừa ai cả, mặc kệ ngươi là ai, mọi người trên chiến trường đều như nhau. Nhưng mà, ta đã nếm trải tình nghĩa vào sinh ra tử, cái chết đáng sợ như vậy, lại sẽ có người vì bảo hộ ngươi mà đối diện với nó, có thể dùng hơi thở cuối cùng che chắn cho ngươi.”
Ngữ khí của y càng lúc càng thâm trầm, giọng nói chất chứa tình cảm, làm cho Cảnh Nhân đế biết, hoàng hậu không có nói dối.
“Cẩm Ý tại sao lại vào cung?” Cảnh Nhân đế hỏi.
Nếu trong lòng y có tướng sĩ quan ải, nếu mộng của y là trấn thủ biên quan, vì sao y còn vào cung?
Hoàng hậu suy nghĩ một chút, y vốn có một cái lý do, là nhân viên kỹ thuật chuẩn bị cho y khi tới nơi này, để ngừa thân phận của y bị người phát hiện. Y không muốn lừa gạt Cảnh Nhân đế, nhưng so với chân tướng, y chẳng thà viện lý do này.
“Gia phụ Trấn Bắc hầu có năm nhi tử và một nữ nhi, ta là con gái nhỏ nhất trong nhà. Năm anh trai tuổi còn chưa đến mười đã bị gia phụ mang đến chiến trường, đại ca mười hai tuổi bỏ mình, tam ca mười lăm tuổi bị gãy hai chân, thân ngồi xe lăn còn bị gọi ra chiến trường làm quân sư. Nhị ca tứ ca ngũ ca vết thương đầy người, mỗi khi trời phong sương tuyết đổ đều đau đớn vô cùng. Lúc ta vừa sinh đại ca đã chết trận. Mẫu thân không muốn con trai nhỏ nhất sẽ bị phụ thân mang ra chiến trường, liền hối lộ bà mụ để lừa phụ thân ta là nữ nhi, lừa một lần lừa qua mười mấy năm. Phụ thân hàng năm đều ở bên ngoài, căn bản không có cơ hội biết giới tính thật của ta.” Đoạn thân thế này là thật, tuy trong nguyên tác không có nhưng khi y đến, nhân viên kỹ thuật đã thiết kế riêng cho y.
Cảnh Nhân đế trầm mặc hồi lâu, mới hạ giọng nói: “Nếu như thế, vì sao còn muốn vào cung? Ở Mạc Bắc, Cẩm Ý có giả nữ mà bị người phát hiện cũng không sao, vào cung lại hung hiểm vạn phần.”
“Hoàng mệnh khó cưỡng.” Hoàng hậu đơn giản nói bốn chữ này.
Cảnh Nhân đế lại mơ hồ nhớ, lúc hắn cùng hoàng hậu đại hôn, Trấn Bắc hầu mới vừa đại thắng ngoại tộc, cả nhà nhận thưởng, ngay cả nhi tử tàn tật kia cũng được phong quan, vinh quang vô cùng, nhưng công cao lấn át hoàng đế. Lúc ấy tiên đế vẫn đề phòng phụ tử Trấn Bắc hầu, lại không thể qua cầu rút ván với thần tử vừa liều mình thắng trận, nên vì muốn trấn an Trấn Bắc hầu, liền chỉ hôn cho Thái tử cùng nữ nhi độc nhất của Trấn Bắc hầu, làm tất cả nữ nhân nhà quý tộc đang thèm khát chức Thái tử phi bị choáng váng. Tiên đế vốn định trấn an Trấn Bắc hầu hai năm rồi bắt lão giao trả binh quyền, ai ngờ tiên đế không chờ được, sau hai năm ban hôn liền bệnh chết, để lại Thái tử theo ý chỉ tiên đế cưới “Nữ nhi” Tiêu Cẩm Ý rồi đăng cơ.
Đoạn ký ức này với Cảnh Nhân đế ban đầu chính là ký ức, hiện tại lại là đau lòng. Nghe Cẩm Ý kể lại cuộc sống quan ải, hắn mới chính thức biết chiến trường là chỗ như thế nào, biên cương tướng sĩ lại anh dũng chiến đấu như thế nào.
Chỉ vì đề phòng binh quyền mưu phản mà mỗi một đế vương đều phải xuống tay với công thần. Công thần nào may mắn còn được trả giáp về vườn dưỡng lão, hậu thế không được làm quan. Công thần nào vận khí xui xẻo thì không xét nhà cũng bị tru di, không thể chết già.
Ngồi trên ngai cao, Cảnh Nhân đế đã rõ quyền lực là thứ đáng sợ cỡ nào, tướng lãnh tay cầm trọng binh, thật có thể ngăn được hấp dẫn này sao? Bao đời đế vương đều tự hỏi chuyện này, cả hắn cũng vậy, lại không ai có được đáp án.
Thấy tiểu hoàng đế lại nhíu mi, hoàng hậu vươn tay vuốt giãn cho hắn, nói thầm bên tai hắn: “Bệ hạ chớ lo, nếu một ngày kia có người dám ỷ vào binh quyền mà phạm thượng, dù có thiên quân vạn mã, ta cũng sẽ lấy đầu của hắn hiến cho bệ hạ. Một thân võ nghệ này, vì bệ hạ mà sinh.”