Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trẫm Luôn Cảm Thấy Có Gì Đó Không Đúng

Chương 22: Trẫm rất tỉnh táo

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tuy rằng huynh đệ hoàng thất xem trọng ngai vàng nên tình cảm không có bao nhiêu, nhưng tình cảm của Hoài Nam vương cùng Cảnh Nhân đế lại không giống. Cảnh Nhân đế là trưởng tử chính tông, chân mệnh thiên tử của Hạ triều, địa vị của hắn vững chắc từ khi mới ra đời. Hoài Nam vương nhỏ hơn Cảnh Nhân đế hai tuổi, lúc ấy hoàng hậu cũng chính là thái hậu hiện tại luôn chú trọng giáo dục cho Hoài Nam vương, từ nhỏ đã nói cho gã

biết, phải phụ tá ca ca thật tốt.

Tình cảm huynh đệ giữa hai người vẫn luôn tốt, khi Cảnh Nhân đế đăng cơ Hoài Nam vương mới mười sáu tuổi, còn chưa được phong làm phiên vương, Cảnh Nhân đế cố ý để cho gã ở lại thêm hai năm, khi Hoài Nam vương mười tám tuổi mới phong phiên vương cho gã, còn cắt đất tốt nhất ban cho.

Cho dù đã hai năm không gặp nhưng Cảnh Nhân đế và Hoài Nam vương trước sau vẫn duy trì thông tín, nhờ thư từ qua lại thường xuyên nên tình cảm hai người không chỉ không nhạt đi mà còn vì xa cách nên càng quyến luyến thân mật hơn. Hoài Nam vương thường xuyên viết thư nói Cảnh Nhân đế mau sinh cho hắn một tiểu chất tử để hắn dẫn đi chơi, bên này hắn đã chuẩn bị trăm ngàn lễ vật để đầy một khố phòng.

Đối với đệ đệ này, điều Cảnh Nhân đế có thể sủng hắn liền sủng, xem như ngoài hoàng hậu gã là người thứ hai có thể làm Cảnh Nhân đế vi phạm nguyên tắc của chính mình.

Thường hay có Ngự Sử buộc tội Hoài Nam vương nuôi dưỡng tư binh, có tâm bất chính, đối với loại tấu chương này Cảnh Nhân đế không quan tâm, cũng không cho ai kiến nghị tại triều. Hoàng thượng nghĩ đệ đệ của mình dưỡng một ít binh bảo vệ là hợp tình hợp lý. Trên thực tế nếu Hoài Nam vương không dưỡng tư binh, Cảnh Nhân đế cũng nhịn không được mà phái một đội nhân mã đi bảo hộ đệ đệ.

Mà nguyên nhân Cảnh Nhân đế yêu mến Hoài Nam vương ngoài lý do tình cảm hai người rất tốt còn bởi vì Hoài Nam vương quản lý thuộc hạ cực nghiêm, chưa từng có chuyện ức hϊếp dân chúng tại đất phong. Hơn nữa dựa theo quy định, toàn bộ thuế thu được ở đất phong

đều thuộc về Hoài Nam vương phủ, nhưng đệ đệ của hắn luôn trích phần lớn nộp lên quốc khố. Hoài Nam có danh xưng là kho lúa Hoa Đông, lương thực và hoa màu hàng năm Hoài Nam vương nộp lên khoảng một phần năm thu nhập của quốc khố. Số lương thực này Hoài Nam vương hoàn toàn có thể giữ lại, nuôi dưỡng mười vạn binh mã trong vài năm không phải là vấn đề. Nhưng Hoài Nam vương chưa từng làm như vậy, vẫn luôn theo quy củ mà nộp thuế, bây giờ có người tố gã mang

tâm bất chính, Cảnh Nhân đế nhất định không tin.

Nhưng mà tình huống này, làm sao hắn không tin cho được đây!

Kẻ đứng sau vụ ám sát nhìn như chỉ về phía ngoại tộc, nhưng manh mối đều dẫn về hướng Hoài Nam vương. Kế hoạch kín đáo như vậy nếu không nhờ

hoàng hậu võ công vượt quá mức tưởng tượng của nhiều người thì Cảnh Nhân đế chỉ sợ sớm đã bị gϊếŧ hoặc là bị bắt. Sau đó kinh thành vô chủ, kẻ chủ mưu lại phải có khả năng khống chế chuyện này, ngoại tộc không thể làm được. Mà người có khả năng giải quyết cũng chỉ có thể là Hoài Nam vương.

Cảnh Nhân đế giận không kiềm được, hoàng hậu lại vẫn bình tĩnh mà rót trà cho Cảnh Nhân đế nói: “Giận hại gan, bệ hạ uống chút trà hồi phục tâm trạng rồi suy nghĩ lại chuyện này mới tốt.”

Trà của Hoàng hậu pha khác với các loại trà khác, có mùi hương thoang thoảng, nên Cảnh Nhân đế uống vào cảm thấy rất khác biệt. Trà hơi nóng, nhẹ nhàng thấm vào cổ họng, Cảnh Nhân đế uống một chút trà cảm thấy không còn tức giận nữa, chỉ nắm đầu ngón tay hoàng hậu mà thở dài.

“Trẫm, trẫm thật sự là rất thương tâm.” Tức giận qua đi, làm cho Cảnh Nhân đế trở nên thương cảm:”Hoàng đệ từ nhỏ đi theo ta, làm chuyện gì cũng là hai người chúng ta cùng làm. Ta là Thái tử không thể làm sai cho nên những chuyện như đào giun hay trộm trứng chim đều là đệ ấy thay ta gánh chịu, để tránh triều thần buộc tội Thái tử vô đức. Đệ đệ từng nói, Hạ quốc có thể có một thân vương bất cần, nhưng quyết không thể có một Thái tử mê muội mất cả ý chí. Lúc chơi đệ ấy cùng ta chơi, nhận sai đệ ấy một mình nhận. Đệ ấy là đệ đệ của trẫm, trẫm tại vị một ngày thì bảo hộ đệ ấy một ngày, nên có thể nào, có thể nào…”

Cảnh Nhân đế càng nói càng đau lòng, thân nhân phản bội làm hắn khó có thể chống đỡ, chỉ nắm đầu ngón tay hoàng hậu không đủ để cho hắn chống đỡ.

Vì thế hoàng hậu lẳng

lặng đứng dậy, đến bên

Cảnh Nhân đế, vốn định đưa tay lên bờ vai của hắn an ủi, cho hắn thêm sức mạnh. Không ngờ Cảnh Nhân đế quay qua ôm thắt lưng hoàng hậu, mặt dán lên người hoàng hậu. Thân hình Hoàng hậu hơi cao nên khi Cảnh Nhân ngồi mặt vừa vặn tựa vào bụng hoàng hậu.

Hoàng hậu: “…”

Trong cuộc đời hoàng hậu lúc này là lúc gặp nguy cơ lớn nhất, y vừa vui sướиɠ vì Cảnh Nhân đế dựa vào mình như thế, vừa sợ Cảnh Nhân đế dán mặt vào bụng mình cọ cọ. Y sớm đã không còn là hoàng hậu tâm bình như nước cùng Cảnh Nhân đế đồng giường cộng chẩm nữa, y hiện tại… Thường xuyên không khống chế được chính mình.

May mà Cảnh Nhân đế thực ngoan, hắn chỉ muốn kề cận hoàng hậu, ôm lấy người trong lòng để có thêm động lực và sức mạnh. Cho nên hắn cứ ôm như vậy, không làm thêm chuyện gì khác.

Hoàng hậu lúc này mới thở ra một hơi, đưa tay vuốt ve mái tóc mềm của Cảnh Nhân đế. Đầu của Đế vương y sao có thể sờ loạn, nhưng hoàng hậu vẫn muốn sờ, Cảnh Nhân đế cũng không ngăn cản.

“Cẩm Ý, sinh Thái tử cho trẫm đi.” Cảnh Nhân đế mặt dán ở bụng hoàng hậu, đột nhiên nói.

Hoàng hậu: “…”

“Trẫm không cho thái y khám bệnh là cảm thấy trẫm còn trẻ, không vội đem dây buộc mình, trẫm cũng biết trẫm không có vấn đề gì. Chỉ là, hiện tại trẫm muốn có một hài tử với Cẩm Ý, trẫm sẽ không tiếp tục giấu bệnh sợ thầy, sẽ để cho thái y cẩn thận khám bệnh.” Cảnh Nhân đế buông thắt lưng hoàng hậu ra, ngẩng đầu nhìn y.

Hoàng hậu cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh mà hỏi: “Bệ hạ đối với chuyện nối dõi vốn không vội, hiện tại vì sao đột nhiên…”

“Trải qua lần ám sát này trẫm cảm thấy vẫn nên có một hài tử nối dòng sẽ an tâm hơn. Mà trẫm muốn là hài tử của Cẩm Ý và trẫm, là nam hay là nữ đều không quan trọng, nàng và ta đều còn trẻ. Nếu như là nam, vậy nó chính là Thái tử, trẫm dạy nó đạo trị quốc, Cẩm Ý giúp nó

cường thân kiện thể. Nếu là nữ thì là công chúa, trẫm sẽ sủng nó một đời.” Cảnh Nhân đế nhắm mắt tưởng tượng, càng nói càng cảm thấy tương lai như vậy thật tốt đẹp.

Hoàng hậu không giữ được bình tĩnh, y chỉ có thể nắm tay Cảnh Nhân đế, kiên trì nói: “Thần thϊếp sẽ cố hết sức.”

Nghe thấy hoàng hậu nói như vậy, Cảnh Nhân đế cười vui vẻ, hắn nắm chặt tay hoàng hậu nói: “Trẫm cũng sẽ cố gắng! Trẫm phải tính thời gian để cùng hoàng hậu bên nhau, muốn đến khu săn bắn trước hay là đi chơi chỗ khác? Bây giờ là chính ngọ, ban ngày tuyên da^ʍ không tốt, tối nay trẫm sẽ đến Tê Phượng điện.”

Hoàng hậu kiềm lại cảm giác muốn khóc, nói thật gian nan: “Thần thϊếp sẽ ‘quét dọn’ chu đáo.”

Y

khẩn trương đến mức dùng từ cũng sai, nhưng hiện tại tâm tình Cảnh Nhân đế đã trở nên tốt hơn, cũng không so đo cách hoàng hậu dùng từ, đứng lên nhón chân hôn vào môi hoàng hậu, lúc này mới gọi dâng ngọ thiện, lệnh cho Ngự thiện phòng đem ngọ thiện đến Khôn Ninh cung.

Có hoàng hậu an ủi, Cảnh Nhân đế tạm thời quên đi chuyện của Hoài Nam vương,

tâm tình cũng trở nên vui vẻ. Hắn cảm thấy thoải mái, dùng cơm xong liền cùng Liên công công đến ngự thư phòng, xử lý chính sự hôm nay.

Chỉ còn Hoàng hậu ở trong điện một mình, hiếm khi cảm thấy khốn khổ như lúc này.
« Chương TrướcChương Tiếp »