Chương 13: Trẫm vẫn thấy rối

Khu vực săn bắn cách hoàng thành chỉ có hai canh giờ, nhưng do dắt díu bầu đoàn thê tử, quân lệnh duyệt lại tốn cả một ngày. Cảnh Nhân đế cùng hoàng hậu cơ hồ không bước xuống xe ngựa, hai người nghỉ ngơi ngay trong xe. Cảnh Nhân đế vì để có thời gian đi thu săn, mấy ngày nay làm việc rất mệt nhọc, mệt đến mức hoàng hậu cũng phải ngừng rèn luyện, chỉ để Cảnh Nhân đế ngủ thêm một lát.

Hiện tại dưới mắt Cảnh Nhân đế còn có quầng thâm, hoàng hậu đơn giản đưa bắp đùi cho hắn gối đầu, tranh thủ ngủ một giấc.

Cảnh Nhân đế xoã tóc nằm xuống, chỉ cảm thấy chân của hoàng hậu thật đúng là… Vừa thô lại vừa cứng!

Cũng may xương cổ Cảnh Nhân đế không có dị tật, nếu không gối cao như vậy, cổ chắc chắn sẽ đau.

Tuy rằng gối đầu có hơi không thoải mái, nhưng hoàng hậu đặt tay lên trán Cảnh Nhân đế, nhẹ nhàng xoa. Không biết hoàng hậu dùng thủ pháp gì, Cảnh Nhân đế cảm thấy quanh đầu có từng đợt khí chạy vòng, làm hắn thực thoải mái. Đi thu săn, hôm nay trời chưa sáng mọi người đã xuất phát, Cảnh Nhân đế cơ hồ không ngủ. Hiện tại nằm trong chăn êm nệm ấm, gối lên đùi hoàng hậu, cứ việc xe ngựa xóc nảy, hắn vẫn cảm thấy thực thoải mái, dần dần ngủ say.

Trên người Hoàng hậu không dùng hương hoa gì, chỉ có khí tức thanh mát lúc vừa tắm xong. Đúng vậy, hoàng hậu mỗi ngày luyện võ xong sẽ tắm rửa, trên người phát ra hương khí thảo dược, so với hương hoa gì đó đều dễ ngửi hơn.

Phi tần trong cung đều thích dùng hương hoa, hơn nữa hương vị đều giống nhau, hắn đi đến cung nào cũng đều ngửi được mùi đó, chỉ có ở chỗ hoàng hậu là không, hắn chưa bao giờ nghe thấy mùi hương đặc biệt gì trên người hoàng hậu…

Hương…

Trong lúc mơ màng Cảnh Nhân đế mở choàng mắt.

“Làm sao vậy, Hoàng Thượng?” Hoàng hậu quan tâm hỏi, “Lại gặp ác mộng sao?”

Cảnh Nhân đế trầm mặc lắc đầu, nắm ống tay áo rộng lớn của hoàng hậu lên mũi ngửi ngửi, hương vị bồ kết thực sạch sẽ. Y phục của hoàng hậu cũng không tẩm hương, lúc nào cũng là mùi bồ kết chuyên dùng để giặt giũ trang phục.

Hoàng hậu cũng tự mình ngửi một cái rồi hỏi: “Hoàng Thượng muốn thần thϊếp dùng hương liệu?”

“Không phải, ” Cảnh Nhân đế vừa trầm tư vừa chậm rãi lắc đầu, “Trẫm cảm thấy… Trẫm đi lại trong cung, hình như chỉ nghe thấy một loại mùi.”

Hắn không nhiều lời, ngồi xuống suy nghĩ trong chốc lát, liền nằm xuống, hai mắt nhắm nghiền.

Nhưng hoàng hậu võ công cao cường, cũng rõ nhịp hô hấp của con người, một người ngủ hay tỉnh, đừng nói có cố tình giả vờ, nhịp thở vẫn khác nhau.

Cảnh Nhân đế vẫn chưa ngủ, hắn sinh ra hoài nghi đối với cái loại hương đó.

Kỳ thật hoàng hậu đã sớm cảm thấy không thể ỷ lại vào hương, muốn lấy được chân tâm một người lại chỉ trông chờ vào một món đồ vô tâm vô tri, chân tâm chỉ có thể dùng chân tâm đến đổi.

Cảnh Nhân đế là một người vừa thận trọng vừa biết hàm ơn, ai đối tốt với hắn ai dùng hư tình giả ý hắn vừa nhìn là hiểu ngay, hoàn toàn không bị gạt. Người như vậy, dùng hương tạo huyễn cảnh sẽ chỉ làm hắn tránh càng lúc càng xa.

Hoàng hậu tịch thu hương của cung nhân, một là cảnh cáo những người khác, hai là đau lòng tiểu hoàng đế chỉ mới hơn hai mươi tuổi này.

Hắn cho là mình ngồi trên thiên hạ, kỳ thật thiên hạ của hắn đều là hư ảo. Hắn cho là mình được mọi người kính yêu, kỳ thật đều là hư tình.

Hoàng hậu biết có đau lòng vị hoàng đế sinh hoạt nghiêm túc bó buộc lòng chỉ hướng về dân chúng này cũng chỉ vô dụng, nhưng phàm là người ai cũng có tình cảm, tiếp xúc lâu như vậy, lòng dạ sắt đá đến mấy cũng tan. Cho nên hoàng hậu tịch thu hương của mọi người, hy vọng nếu thật sự ngày nào đó có người thành công, không phải bởi vì mộng ảo gian trá, mà là chân tâm đổi chân tâm.

Bàn tay vuốt ve tóc Cảnh Nhân đế, tóc của hắn vừa dài vừa đẹp, buông khỏi phát quan liền như suốt tuôn, thẳng mượt vô cùng. Hoàng hậu luôn muốn sờ tóc của Cảnh Nhân đế, đáng tiếc động tác này rất thân mật. Hoàng Thượng đã bắt đầu tỏ ra hứng thú với nàng, nàng không tính toán đùa bỡn tình cảm của tiểu hoàng đế, liền tận lực tránh đi. Mà hiện tại, vừa nghĩ tâm tình hắn không tốt, hoàng hậu liền một lần nữa đánh vỡ nguyên tắc của mình, nhẹ nhàng an ủi hắn.

Tay nàng rất lớn, làm người thực an tâm, trên người nàng không có cái mùi hương quen thuộc kia, Cảnh Nhân đế dần dần thu lại cảnh giác, ngủ yên.

Nhưng hắn không quên chuyện này, chờ đến Hành

cung rồi, hắn lập tức sai

người tịch thu

hương của đám phi tần đem từ cung ra, tự mình ngửi thử, vừa ngửi vừa hắt xì không ngừng, rốt cuộc không còn ngửi được mùi vị gì nữa mới ngưng.

Hoàng hậu không nói gì, ngồi bên cạnh một mực yên lặng mà nhìn hắn.

“Cẩm Ý, ” Cảnh Nhân đế nghiêm mặt mà nói, “Trẫm từ lúc đập đầu ba tháng trước đến nay, tuy mọi việc đã ổn định, nhưng trẫm lại thấy những chuyện xảy ra xung quanh mơ hồ có chút không đúng. Trẫm tưởng trẫm bị đập đầu nên hồ đồ, hiện tại xem ra, không phải là như thế.”

“Trẫm nhớ rõ mùi hương này.” Cảnh Nhân đế tiếp tục nói, “Tứ phi là sau khi trẫm đại hôn với Cẩm Ý mới chọn ra, lần thứ nhất lâm hạnh Đức phi là sau đại hôn ba tháng. Khi đó trẫm cùng Cẩm Ý phu thê ý hợp tâm đầu, còn phải vô tình đến chỗ phi tần khác là vì Cẩm Ý qua ba tháng còn chưa thụ thai, thái hậu khuyên nhủ trẫm, các đại thần lấy tổ tông truyền thừa khuyên nhủ trẫm, trẫm cũng đáp ứng. Một đêm kia, trẫm nhớ rõ có ngửi được một loại mùi hương rất dễ chịu, còn cố ý hỏi đức phi một câu.”

“Qua mấy ngày, trẫm cũng nghe thấy mùi đó ở chỗ Thục phi. Trẫm còn hỏi thục phi, loại mùi này rất giống chỗ Đức phi, rất đặc biệt. Thục phi lúc ấy trả lời, nàng biết trẫm thích mùi vị kia, liền xin đức phi một ít.”

“Từ đó về sau, trẫm không quản đi đâu trong cung đều sẽ nghe mùi này, trừ nơi hoàng hậu ở.” Cảnh Nhân đế chậm rãi nhớ lại.

“Chính là, sau này trẫm lại ngửi thấy mùi đó ở chỗ khác. Lúc ấy hương vị rất nhạt, trẫm trong lòng vẫn luôn chỉ nghĩ tân chính sự tình, vẫn chưa chú ý. Nếu như là loại hương khác, trẫm sẽ quên ngay, nhưng cái mùi quen thuộc đó trẫm luôn ấn tượng.” Cảnh Nhân đế nói xong, sắc mặt trở thành hết sức nghiêm túc.

Hoàng hậu chỉ nắm chặt tay hắn, không nói gì thêm.

“Trẫm ở chỗ phi tử nào ngửi được hương vị đó, trẫm liền sẽ cùng phi tử đó ân ái một lần. Trẫm duyệt tấu chương cùng Lâm Bác Viễn lại ngửi hương vị đó, ban đêm trẫm liền mơ thấy mây mưa vu sơn với hắn. Này thật sự là trùng hợp sao?” Cảnh Nhân đế lại cầm lấy một khối hương ngửi, lắc đầu nói, “Chỗ này không có loại hương như vậy.”

“Cái loại hương đó, cách đây ba tháng bị thần thϊếp phát hiện, đã tra xét tịch hết hậu cung, toàn bộ tiêu hủy.” Hoàng hậu biết không thể lại trầm mặc, liền hồi đáp.

“Hoàng hậu biết đây là cái gì?” Cảnh Nhân đế hỏi.

Hoàng hậu nghĩ nghĩ, nửa thật nửa giả mà nói: “Thần thϊếp vốn nghe nói các cung đều sử dụng loại hương này, tìm hiểu một chút mới biết nó có công dụng trợ hứng gần như xuân dược. Phần lớn dược vật cùng hương liệu trợ hứng đều không tốt với thân thể, hơn nữa bất lợi trong việc có con. Tuy chỉ là thủ đoạn hậu cung tranh sủng, nhưng không thể cứ mặc kệ để chuyện tệ hơn, vì thế thần thϊếp liền tịch thu tiêu hủy, hiện tại trong cung đã không còn, vậy mà không ngờ chỗ Lâm Bác Viễn vẫn có, xem ra là ngoài cung truyền đến.”

“Thì ra là thế.” Cảnh Nhân đế gật gật đầu, “Đêm đó hoàng hậu bảo cục thông chính sao chép tấu chương, lại không ngừng ám chỉ trẫm sẽ mộng xuân, chắc là đã nhận thấy được tấu chương kia có chỗ không ổn.”

“Vâng. Thần thϊếp biết chuyện không báo, thần thϊếp có tội.” Hoàng hậu chậm rãi quỳ xuống, chờ Cảnh Nhân đế xử lý.

“Nàng nào có tội gì.” Cảnh Nhân đế thở dài, vội vàng nâng hoàng hậu dậy, “Hậu cung sử dụng thủ đoạn trợ hứng, chuyện này lúc trước không phải chưa từng xảy ra, nàng biết chuyện, kín đáo thiêu huỷ là giữ thể diện cho hoàng thất. Mà Lâm Bác Viễn… Trẫm vốn tưởng hắn là quân tử, nào ngờ cũng là người tâm cơ thâm trầm. Đại khái đêm đó nếu không phải hoàng hậu tới khuyên trẫm nghỉ ngơi, Lâm quý tần sẽ vô tình diện kiến trẫm. Hương của Lâm quý tần bị hoàng hậu tịch thu, tính kế để có thêm hương qua mắt hoàng hậu cũng quá nhọc lòng rồi.”

Hoàng hậu: “…”

“Chờ khi hồi cung, giáng Lâm quý tần xuống tần phi, về phần Lâm Bác Viễn, trẫm còn muốn dùng hắn. Vả lại phải xem hắn thi hành tân chính như thế nào, nếu không được… Trẫm tùy ý có thể thay đổi người!”

Tân chính gần hoàn thiện các bước cơ bản, chỉ cần tuyển người có trách nhiệm lại trung quân là có thể tiếp tục, không còn cần loại tiểu nhân như Lâm Bác Viễn nữa.

Cảnh Nhân đế là đế vương, đối với loại chuyện qua cầu rút ván này, hắn đã làm đến quen tay.

Hoàng hậu: “…”Tác giả:

Hoàng hậu: ta mới biết được,

tiểu hoàng đế nhà chúng ta kỳ thật là nhân bánh mè đen. Tuy rằng hiểu lầm Lâm Bác Viễn làm thế vì muội muội, hắn vẫn trừng phạt không nương tay, đáng khen!

Cảnh nhân đế: trẫm là minh quân, hừ ╭(╯^╰)╮!