Chương 39: Tôi không có gia đình

Hôm sau, Doãn Ái đứng trước mộ ông bà, cô hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng có thể bật lời. Khu mộ này không cao ráo thoáng mát, nhìn qua sẽ chẳng ai muốn để người thân mình ở đây, nhưng năm đó không có tiền, bây giờ lại không có đất di dời.

“ Ông bà, con cuối cùng cũng có thể để ông ta đền tội rồi, sau chuyện này con sẽ cùng mẹ chuyển đi thật xa, có lẽ sẽ không quay lại Tam Châu nữa…”

Tâm nguyện đã hoàn thành, dù cô chưa tốt nghiệp cũng không sao, trưởng khoa đã duyệt quyết định chuyển tiếp đại học của cô, có thể học năm cuối ở đại học khác cùng chuyên ngành.

“ Ông bà yên tâm, con sẽ về thăm hai người, đợi khi kiếm đủ tiền, nhất định sẽ chuyển hai người đến một nơi khác.”

Cuộc đời Doãn Ái mắc kẹt ở thành phố này quá nhiều, cô cần phải dứt khoát rời đi, nếu không chỉ sợ lún càng sâu càng không thể ngoi dậy.

Cô đoán bây giờ Hạ Phủ Văn cũng bị giải lên đồn thẩm vấn rồi, Doãn Ái không mượn tay Lục Tiêu Ngạn, nhưng không thể phủ nhận anh đã giúp cô giải quyết rất nhanh gọn.

Có một chỗ dựa thật tốt, bảo sao năm đó Hạ Tiểu Liên hại cô không hối hận hay sợ hãi, vì ba cô ta có thể che chở cho cô ta.

Cô trở về Lục Bảo Kính, Hạ Phủ Văn đã bị bắt lại tiến hành điều tra, mọi chuyện Lục Tiêu Ngạn đều có tính toán, Phó Nhậm cũng bồi thẩm tòa, ông ta khó tránh khỏi tội.

Lục Tiêu Ngạn vừa tắm xong, trên tóc còn có nước rơi xuống l*иg ngực rắn chắc của anh, phía dưới có chiếc khăn bông quấn lấy.

“ Để em sấy tóc cho anh.”

Doãn Ái như con cún nhích lại gần Lục Tiêu Ngạn, cô dùng máy sấy di quanh, hơi nóng phả vào từng sợi tóc mềm, sờ vào rất thích. Lục Tiêu Ngạn thấy Doãn Ái ngoan ngoãn thế cũng không nghĩ gì nhiều, có lẽ sau bao chuyện cô cũng trở về con người thật của mình.

Tiền, thật sự rất có giá trị, Doãn Ái ban đầu kiên cường bao nhiêu, bây giờ vẫn là khuất phục triệt để.

“ Lần này cảm ơn anh, chỗ giấy tờ đó còn có sức mạnh hơn đoạn ghi âm của em.”

“ Đây là cách em cảm ơn tôi? Em biết tôi muốn gì từ em đúng không?”

Doãn Ái cười gượng, Lục Tiêu Ngạn chắc chắn không nhìn thấy, vẻ miễn cưỡng của cô lúc này.

“ Ngạn, sắp Nguyên Tiêu rồi, em về đón Tết với mẹ nhé.”

Lục Tiêu Ngạn nhíu mày, dù Nguyên Tiêu hay ngày thường đối với anh cũng chẳng khác gì nhau, đều nhàm chán vô vị, xung quanh anh cũng không có người thân cậy, Từ Chính là thư kí, nhưng cậu ta cũng về quê.

Ngẫm lại, Cố Viên Long, Lộc Phàm, Tử Tiêu đều có nơi để về, anh nghĩ Doãn Ái cũng giống mình, cô không có nhà, người thân duy nhất cũng chẳng yêu thương, nhưng bây giờ cô lại muốn trở về đón Nguyên Tiêu.

“ Đón mẹ em sang đây đi, hai người định đón Nguyên Tiêu trong bệnh viện à?”

Doãn Ái không muốn mẹ biết về mối quan hệ này, cô vẫn từ chối khéo.

“ Không có, em sẽ đưa mẹ đi về nhà ở trấn Gia Trang, có chú dì với bạn bè cũng giúp tâm trạng bà tốt hơn."

Lục Tiêu Ngạn phát hiện, Doãn Ái nói dối ngày càng giỏi, anh còn muốn xem cô diễn đến bao giờ. Từ Chính điều tra, Doãn Ái ở trấn Gia Trang chỉ là trốn nợ, đồi núi hoang vắng cách mấy mét mới thấy hàng xóm, họ hàng cô đều

không có nhận, vui vẻ ở đâu chứ.

“ Ý em là, anh cũng phải về đón Tết đúng chứ, em không thể làm phiền anh như thế.”

“ Tôi không có gia đình.”

Không khí ngưng đọng lại ngại ngùng, Doãn Ái không nói gì, mãi đến khi tiếng máy sấy tắt đi, cô mới ngả lưng xuống giường lớn. Mẹ Doãn liệu có đồng ý đến đây không, hay cô cũng lại như mọi năm, lủi thủi một mình đón Tết.

………

Hạ Phủ Văn bị bắt vào tù, thời gian xử tội rất lâu, cảnh sát cũng khám xét tại gia, nhiều bằng chứng chống lại ông ta được cất giữ trong tủ giấy, không chỉ khu Vân Nam, những lần biển thủ quỹ cũng đủ ngồi tù vài năm.

“ Tôi muốn gặp luật sư của mình.”

Hạ Phủ Văn không bỏ được tính hống hách, bên ngoài phòng giam Hạ Tiểu Liên cùng luật sư đứng ngồi không yên, nhìn rõ thấy cô gầy đi một vòng.

“ Ba, họ thu hồi nhà chúng ta luôn rồi…”

Thấy con gái khóc lóc đáng thương, ông lại càng tức giận, nuôi ăn học đến tận bây giờ, còn ra nước ngoài học vẫn không thể giúp ông được cái gì.

“ Khóc lóc cái gì, mày mà học được con bé Lý Tuyết đấy thì tốt, ở cạnh Dịch Phàm bao lâu mà không lừa được nó, giờ ai có thể cứu nổi nhà ta chứ.”

Hạ Tiểu Liên cắn môi, ba lúc nào cũng coi cô là đứa vô dụng, dù có làm gì cũng không nhận được công nhận, thay vào đó lại là mắng mỏ, chì chiết.

“ Luật sư Ôn, làm mọi cách phải đưa tôi ra, đến lúc đó tiền thưởng cho ông không ít đâu.”

Ông ta không tin, tiền không giải quyết được gì. Luật sư Ôn nâng kính lên, e ngại nói.

“ Nghị sĩ, quỹ đen của ông ở nước ngoài bị phát hiện rồi, còn có…Lục Tiêu Ngạn cũng can dự vào chuyện này, tôi e là giới luật sư không ai dám đảm nhận…”

Hạ Phủ Văn ngờ vực, ông ta không đắc tội gì với Lục Tiêu Ngạn, hắn lại vì một con đàn bà mà làm đến mức này, muốn ép chết ông ta mới vừa lòng sao.

“ Doãn Ái còn sống hay chết rồi?”

Hạ Tiểu Liên không ngờ ba mình bắt cóc Doãn Ái thật, cô đã nghĩ tất cả chỉ là có người hãm hại, không ngờ đến là do trả thù. Luật sư Ôn gật đầu, Hạ Phủ Văn hiểu ra mọi chuyện, đột nhiên cười rất lớn.

“ Con bé đó liên tục muốn dồn tao vào chỗ chết, để tao mà ra được tao nhất định sẽ tận tay gϊếŧ chết nó.”

Lão gằn từng chữ, đủ để ba người họ nghe thấy, Hạ Tiểu Liên cũng bị dọa sợ mà lùi lại, túi xách trên tay cũng rơi xuống đất. Cô ta bây giờ là chim gãy cánh, không còn sự bảo bọc của cha, chỉ có thể tự lực cánh sinh.

Nhà họ Hạ rất trọng thể diện, đối với chuyện này liền lấy lý do Hạ Tiểu Liên đã qua 18 tuổi, không cần người giám hộ mà chối bỏ cô, đến quản gia, người cô từng coi như mẹ ruột hóa ra cũng chỉ vì tiền, bây giờ nhẫn tâm gạt cô đi.

Có rất nhiều chuyện xảy ra trong 1 tháng này, Hạ Phủ Văn vì tội chiếm đoạt nhà ở, tham nhũng, gϊếŧ người mà bị phán chung thân.

Hạ Tiểu Liên trong một khắc phải trưởng thành, đối mặt với hiện thực xã hội.