Chương 99

Thẩm Niệm Hi chăm chú nhìn vào nhạc phổ, rơi vào trầm tư thật lâu. Khúc phổ tên là 《Violin Concerto in D Major》do Beethoven sáng tác, tổng thể giai điệu bản nhạc này rất hay, chia làm ba chương nhạc, từ dịu dàng thong dong đến điềm tĩnh, ba chương nhạc như ánh sáng rực rỡ, bày ra những phần xuất sắc khi chơi đàn.

Mặc dù cô có thể chơi bản nhạc này một cách mạch lạc và trọn vẹn, tất nhiên, thỉnh thoảng trong quá trình luyện tập cũng không tránh khỏi một số sai lầm nhỏ về nhịp điệu. Nhưng cảm giác tổng thể có hơi đột ngột và gượng gạo, chỉ thể hiện được kỹ năng luyện tập lâu dài, không thể biến cảm xúc bên trong đó thể hiện một cách uyển chuyển tự nhiên.

Vì thế, cô rất nghiêm túc nghiên cứu nhạc phổ, thỉnh thoảng cầm lấy chiếc đàn violin thử diễn tấu một đoạn, tự hỏi làm thế nào để mình có thể tìm được cảm xúc này.

Tuy rằng Thẩm Dĩ An ngày thường có thời gian cùng cô luyện tập, nhưng không thể hướng dẫn chuyên nghiệp hơn, hơn nữa khúc nhạc này cần phải tự mình hiểu rõ.

“Hi Hi, ăn cơm.”

Thẩm Niệm Hi đặt nhạc phổ xuống, không nhanh không chậm đi vào nhà bếp.

Mới vừa bước ra cửa phòng một bước, đã ngửi được mùi thơm bốn phía, không nhịn được chạy chậm qua, thấy trên bàn cơm có canh sườn củ sen, thịt gà xào đậu phộng, tôm bóc vỏ hạt điều còn có hai món rau.

“Cha, sao hôm nay món ăn phong phú vậy.” Cô vui vẻ ngồi xuống một bên, hai tay chống cằm, mày mặt rạng rỡ.

Nhìn qua cũng không tính là nhiều, nhưng chỉ có cô và cha, không thể nào ăn hết được ba, năm món này.”

Lúc này, Thẩm Dĩ An bưng cơm lên, đưa cho con gái trước, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh, chậm rãi nói: “Con nếm thử một chút đi, xem xem món ăn hôm nay có hợp khẩu vị con không?”

Anh cũng là vô tình nghe được con gái muốn ăn gì, ghi nhớ ở trong lòng, sau đó làm cho cô ăn. Có thể làm đồ ăn con gái thích, nhìn cô ăn thật ngon miệng đã là một điều hạnh phúc.

Thẩm Niệm Hi cầm lấy chiếc đũa, đầu tiên là gắp một miếng thịt gà xào đậu phộng nếm thử, gật đầu liên tục khen: “Ăn ngon lắm ạ, đồ ăn cha làm, con ăn mãi không chán.”

Cho dù đồ ăn bên ngoài làm ngon đến mấy con cũng chán, nhưng không giống với đồ ăn cha làm, trong mỗi bữa ăn, con đều càm nhận được hương vị gia đình và hơi ấm của tình yêu thương. Đặc biệt là lúc xa nhà, ở nơi đất khách quê người, thỉnh thoảng mùi khói của món ăn Trung Quốc ùa về vô số hồi ức ngày ba bữa cơm, cùng với nỗi nhớ gia đình.

“Cha, cho con xin một bát canh.” Nói xong, Thẩm Dĩ An cầm lấy một cái bát sứ trên bàn, cẩn thận múc một bát canh sườn củ sen cho con gái.

Thẩm Niệm Hi khẽ gật đầu, đôi mắt mỉm cười, vốn trong lòng cô đang cảm thán: Có cha ở bên cạnh, chính là hạnh phúc này sao.

Kết quả, Thẩm Dĩ An nói tiếp. “Đây là do ta đặc biệt vì con hầm cách thủy, nhớ uống nhiều một chút, ngày thường thể chất con không tốt, phải bồi bổ thân thể thật tốt.”

33