Chương 8: Ly hôn

...

Trên hành lang tầng hai, Lâm Hi lắc nhẹ ly rượu trong tay, giọng nhàn nhạt hỏi: "Làm sao đột nhiên lại trở về?"

Nhậm Viễn rũ mắt xuống, cười nói: "Muốn gặp cô."

Lâm Hi không chút động đậy. Những năm này cô trải qua vô số chuyện, không thể nào không phân được lời nói này là thật hay giả.

Hai người đứng nói chuyện một lúc, đột nhiên dưới lầu vang lên tiếng kính vỡ vụn, sau đó lại nghe thấy tiếng người nói xầm xì.

...

"Tiện nhân! Lại câu dẫn chồng bà tới đây!"

Dưới lầu, Nhậm phu nhân một bên hét lên, một bên cầm chai rượu vang đỏ, không nói hai lời liền đổ lên người người phụ nữ mặc váy xanh.

"Là Nhậm tổng tự đưa tôi đến đây, làm sao nào?"

Người phụ nữ kia cũng không chịu thua kém, giơ tay muốn đoạt lấy chai rượu.

Cả hai người giằng co, cuối cùng, chai rượu vỡ tan trên mặt đất.

Nhất thời, cùng với lời mắng mỏ, tiếng bàn tàn ngày càng sôi sục, mọi người đều xúm lại xem cuộc vui.

Thẩm Niệm Hi cũng không tự chủ được bị cuộc cãi vã này hấp dẫn.

....

Lâm Hi lạnh lùng nhìn cuộc cãi vã dưới lầu, lòng lặng như nước, cô hoàn toàn sẽ không đồng cảm với bất kỳ ai, thậm chí còn có chút hả hê trong lòng.

Với địa vị của Lâm Hi bây giờ, tất nhiên là đối với Nhâm phu nhân loại người cả ngày ăn không ngồi không thậm chí còn có chút khinh thường.

Thái độ của Lâm Hi rất dửng dưng, cho dù 2 người phụ nữ kia người chết người sống cũng chỉ làm tăng thêm vài phần thú vị.

"Cũng không đòi hỏi cô gì cả, chỉ là tôi muốn nhìn thấy mặt con gái mình."

Lâm hi lắc ly rượu trong tay, lạnh lùng nói: "Nếu sớm biết có chuyện này xảy ra, tôi đã không để cô mang con gái đến đây..."

Nhậm Viễn bình tĩnh nhìn cuộc cãi vã dưới lầu, giống như người ngoài cuộc đang xem trò vui, hoàn toàn không liên quan đến hắn.

"Để cô chê cười rồi." Nhậm Viễn áy náy nói.

"Người phụ nữ kia thì sao?"

Nhậm Viễn biết ý Lâm Hi đang muốn nói đến người phụ nữ mặc lễ phục màu xanh, hắn cười nói,

"Chỉ là diễn thôi."

Lâm Hi lạnh lùng cười nhạo nói: "Ban đầu anh đổi hết tất cả để chấp nhận cuộc hôn nhân này, thật đáng tiếc a?"

"Đúng vậy! Cuộc hôn nhân này của tôi thật tệ..." Hắn gật đầu đồng ý, cố gắng nở một nụ cười chua xót.

"Không giống cô cùng Dĩ An có một gia đình hạnh phúc. Mấy năm nay hắn vì người làm rất nhiều thứ mà chưa từng oán hận."

Vẻ mặt lạnh nhạt của Lâm Hi đột nhiên đông cứng lại.

Nhất thời, cả hai người nhìn nhau, tựa hồ như muốn đối chọi gay gắt.

Chốc lát, Nhậm Viễn rời đi ánh mắt, tự mình thở dài nói: "Thật ra thì tôi cũng rất nhớ khoảng thời gian đó, khi cả ba người cùng ta cùng chung chí hướng, cũng rất vô tư, thật tốt đẹp biết bao, chứ không phải như bây giờ..."

Hắn không thể hình dung được mối quan hệ cả ba người họ hiện tại, bất lực lắc đầu một cía.

Lâm Hi cũng không nghĩ quá nhiều, kết cục năm đối với cô mà nói không hề tốt đẹp.

"Bất quá mà nói, Dĩ An cũng là bằng hữu của chúng ta." Nhậm Viễn chậm bước đi cạnh người Lâm Hi.

"Chẳng lẽ cô đối với hắn không có chút tình cảm nào sao?"

Lâm Hi nhìn chằm chằm Nhậm Viễn, ánh mắt phức tạp, cô không muốn lòng vòng, trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình.

"Những năm này, tôi quả thật có lỗi với hắn. Nhưng tôi cũng đã suy nghĩ rõ ràng rồi, cũng không thể để hắn chờ quá lâu, chờ đến khi Thẩm Niệm Hi tốt nghiệp cấp 3, tôi sẽ cùng hắn ly hôn."

Sau đó, cô lại lạnh lùng nói:

"Tôi không hy vọng anh cùng con gái sẽ nhận lại nhau, sau ngày hôm nay, anh cũng không cần gặp lại con bé nữa."

...

Thẩm Niệm Hi lặng lẽ nấp ở góc hành lang, trầm tư suy nghĩ.

Cô chỉ nghe được nửa đoạn sau cuộc trò chuyện, nhưng là nghe rõ Lâm Hi nói muốn cùng Thẩm Dĩ An ly hôn.

Cô đột nhiên cảm thấy nặng nề, trong lòng cũng có nhiêu câu hỏi.

Đột nhiên có người kêu tên cô, vừa ngẩng đầu lên nhìn, lại là Nhậm Viễn.

"Thẩm Niệm Hi, ta có thể cùng con nói chuyện một chút không?"