Trong đại sảnh nguy nga tráng lệ, những bản nhạc cổ điển du dương chậm rãi vang lên, ánh sáng cũng bắt đầu được lên đèn, tiếng trò chuyện nhộn nhịp xen lẫn tiếng va chạm của những ly rượu trên tay.
Quy tụ ở đây là những nhân vật nổi tiếng trong ngành.
Thẩm Niệm Hi cũng không phải là lần đầu tiên đến loại yến tiệc lớn như này, đối với cảnh tượng chói mắt trước mặt, cô cũng không cảm thấy không quen thuộc hay kinh ngạc khen ngợi.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy dạ hội màu trắng thanh lịch nhưng không thiếu phần nữ tính, Thẩm Niệm Hi đi theo Lâm Hi, cứ cách vài bước Lâm Hi sẽ dừng lại chào hỏi những người quen biết, thậm chí còn cùng họ hàn thuyên mấy câu.
Thẩm Niệm Hi đi theo mẹ đi tới đi lui, cũng có người nhìn thấy cô và chào hỏi, rồi lại cùng Lâm Hi nói chuyện với nhau, Thẩm Niệm Hi cũng không quá hứng thú với việc này.
Cô không khỏi có chút nhàm chán, nhìn xung quanh, đột nhiên có một giọng nói làm cô thức tỉnh.
Thẩm Niệm Hi ngẩng đầu lên bắt gặp Nhậm Viên tay đang cầm một ly rượu hướng đi tới, tao nhã lễ độ chào hỏi:
"Nghe đến Lâm tổng đã lâu, hôm nay thật vinh hạnh khi được gặp cô."
Lâm Hi cũng đúng mực, lịch sự đáp: "Nhậm tổng quá khen."
Rồi sau đó, ánh mắt Nhậm Viên rơi trên người cô, hắn cười nhẹ, nói:
"Xin chào! Bạn nhỏ Thẩm Niệm Hi."
Thẩm Niệm Hi sững sờ không nói tiếng nào, cô cau mày nghi ngờ không hiểu hắn đang cố tình làm gì, nhìn về phía Lâm Hi.
Hôm nay mẹ đưa cô đến đây, mục đích chính chỉ là để gặp Nhậm Viên sao?"
Lâm Hi cũng không để lộ ra thái độ gì, chẳng qua là trầm giọng nói: "Con chào hỏi Nhâm tổng đi."
Mặc dù không biết vì sao Lâm Hi lại như vậy nhưng Thẩm Niệm Hi mặt vẫn vô cảm, miễn cưỡng nói: "Xin chào Nhậm tổng."
Nhậm Viễn nghe cô chào, khẽ gật đầu, hắn lại ôn hòa nói: "Không cần phải xa cách như vậy, con có thể kêu ta là chú."
Thẩm Niệm Hi yên lặng không trả lời, giữa bọn họ vốn là không thân thiết.
Cô nhìn chăm chú Nhậm Viễn, lúc này mới để ý bên cạnh hắn đang ôm một người phụ nữ, người kia mặc váy xạnh, rất trẻ đẹp, trong ánh mắt cô ấy tràn đầy ái mộ khi nhìn Nhậm Viễn.
Không biết có phải vợ hắn không? Nếu quả thật như vậy thì người vợ kia của hắn thật đúng là rộng lượng, Thẩm Niệm Hi trong lòng than thở.
Cuộc trò chuyện đi vào bế tắc, ngay lúc này Lâm Hi lại đột nhiên nói một câu: "Mẹ cùng chú Nhậm có chuyện muốn nói, con có thể tự mình tiếp tục dự tiệc."
Thẩm Niệm Hi như trút được gánh nặng, gật đầu một cái, rồi sau đó nhanh chóng hòa vào trong đám người.
Cô cũng không muốn tiếp tục đi nữa, đột nhiên cảm thấy có chút đói, vì vậy Thẩm Niệm Hi đi đến bàn ăn, định lấy một chiếc bánh, đột nhiên có một bé trai thò tay ra đoạt lấy.
"Nhiều bánh như vậy, sao lại phải lấy của tôi?" Thẩm Niệm Hi cảm thấy đứa nhỏ này thật chướng mắt.
Thằng bé ngẩng cao đầu, tỏ ra kiêu ngạo, chỉ vào toàn bộ đại sảnh, trịnh trọng nói:
"Toàn bộ đại sảnh, khách sạn này đều là của nhà tôi, tôi muốn lấy gì đều có thể tùy ý."
Ba mẹ nhóc này không dạy dỗ hắn hay sao?
"Ba mẹ ngươi là ai?"
Thằng bé kinh thường, "hừ" một tiếng,
"Ba tôi là Nhậm Viên, còn tôi là người thừa kế của Nhâm thị."
Thằng bé nhìn Thẩm Niệm Hi, ánh mặt tựa hồ muốn nói: "Sợ rồi sao? Sao không nhận thức sớm một chút đi?"
Thẩm Niệm Hi không kìm được, cười một tiếng, cũng mặc kệ đứa trẻ kiêu ngọa này, dửng dưng bỏ đi.
Cô đi đến một chỗ khác, tiện tay cầm một ly thức uống uống cạn, ngẩng đầu một cái, vừa lúc nhìn thấy Lâm Hi cùng Nhậm Viễn đang đứng trên hành lang tầng hai.
Thẩm Niệm Hi rất muốn biết bọn họ bây giờ rốt cuộc là quan hệ như thế nào, vì vậy cô quyết định lặng lẽ bước lên tầng hai.