Chương 6: Đút con gái uống sữa



Ánh mắt cô sáng lên như thể đang nảy ra một ý tưởng tuyệt vời.

"Trừ khi ba đút cho con, con sẽ uống."

Thẩm Niệm Hi nghĩ, Thẩm Dĩ An nhất định sẽ cự tuyệt, dù sao để rèn luyện tính tự lập cho cô, từ năm 5 tuổi hắn đã không còn đút cô ăn nữa.

Ai ngờ Thẩm Dĩ An nghe vậy, yên lặng xoay người đi vào bếp, đem sữa trong ly đổ vào một cái chén, lại cầm lấy một cái thìa khác.

Hắn cầm chén đi tới, ngồi một bên,

"Nào!"

Thẩm Niệm Hi không thể làm gì khác ngoài việc phải miễn cưỡng ngồi xuống, miệng không cảm giác uống từng ngụm sữa.

Lúc này, cô bỗng nhiên cảm thấy, trái tim vừa mới bình tĩnh lại bắt đầu đập loạn nhịp.

Mà Thẩm Dĩ An lại nghĩ tâm tình của con gái đang không tốt, nếu cô muốn hắn đút cho như vậy, hắn phải làm theo, dù sao cũng có thể làm cô bớt phiền muộn trong lòng.

Sau khi đút xong cho con gái, hắn nhìn thấy sữa còn dính bên mép miệng Thẩm Niệm Hi, không chút nghĩ ngợi, trực tiếp dùng ngón tay giúp cô lau đi.

Vừa chạm đến môi Thẩm Niệm Hi, Thẩm Dĩ An liền hối hận.

Ngay lập tức thu tay về, ngón tay hắn không khống chế vẫn nhớ lại cái cảm giác ấm áp mềm mại vừa này, thậm chí còn thật chí.

Thẩm Dĩ An cảm thấy, điều này không được.

"Ba, ba sao vậy?"

Ban đầu Thẩm Niệm Hi cũng không cảm thấy gì, cho đến khi cô nhìn thấy Thẩm Dĩ An hơi cúi đầu, hai tai đỏ bừng, có chút bối rối lại mất tự nhiên.

Đột nhiên trong nháy mắt cô lại khôi phục vẻ bình tĩnh.

Chính vì cái kia sao?

Cô còn không thấy ngại, hắn trưởng thành như vậy lại còn xấu hổ.

Cảnh tượng như vậy làm Thẩm Niệm Hi đột nhiên cảm thấy rất thú vị, cô chưa từng thấy bộ dáng Thẩm Dĩ An như vậy bao giờ, có một loại cảm giác đột nhiên muốn hung hăng bắt nạt hắn.

Cô bắt lấy tay Thẩm Dĩ An, chậm rãi hướng đến môi mình, nhẹ giọng nhắc nhở:

"Ba, nơi này còn chưa lau sạch."

Cô đặt ngón tay hắn lên môi mình, trong lúc nhất thời, Thẩm Dĩ An nhanh chóng rút tay về, hắn bình tĩnh lại, cầm một cái khăn, cẩn thận lau lại sữa còn dính trên miệng con gái.

Thẩm Dĩ An đang muốn đứng dậy rời đi nhưng lại bị Thẩm Niệm Hi kiên quyết nắm lấy tay.

"Ba!"

Hắn thực sự đang rất khó chịu, lúc này đi cũng không được mà ở lại cũng không xong.

Thẩm Dĩ An lại bình tĩnh, ân cần nói:

"Ba vào bếp rửa chén."

"Ba, không cần đi, được không?"

Thẩm Niệm Hi chính là không để cho hắn đi, nghe Thẩm Dĩ An nói xong, cô nhăn mày, cố làm ra vẻ mặt phiền muộn.

Thẩm Dĩ An lại thấy tâm tình của cô không tốt, cảm giác khác thường vừa nãy cũng đột nhiên biến mật, hắn lại quay trở lại là một người cha bắt đầu lo lắng cho con gái.

Thẩm Dĩ An suy nghĩ cách an ủi con gái, làm sao mới có thể làm cho cô vui vẻ.

"Xảy ra chuyện gì?"

Thẩm Niệm Hi thấy hắn bị cô lừa như vậy, trong lòng đột nhiên vui vẻ. Lợi dụng tình thế chui vào vòng tay Thẩm Dĩ An, kiên quyết ôm lấy hắn.

Lại một chút ngước mắt lên len lén quan sát vẻ mặt hắn, cũng không có gì thay đổi, điều này lại khiến cô có chút thất vọng.

Lúc nào, Thẩm Dĩ An đơn giản cũng chỉ là một người cha bình thường.

"Có tâm sự gì, con có thể nói cho ba biết."

Trong đầu Thẩm Niệm Hi bắt đầu nghĩ cái mà gọi là "tâm sự".

Nếu như nói rằng cô gặp phải khó khăn trong học tập, e rằng hắn sẽ nghiêm túc đưa cô đi làm những câu hỏi, sau đó cô sẽ phải làm đi làm lại những câu hỏi kia trong nửa tiếng đồng hồ.

Thẩm Dĩ An rất tự nhiên vỗ vai cô một cái, tỏ vẻ trấn an, nói cho người trong l*иg ngực nghe:

"Mẹ nói sẽ đưa con cùng tham gia một bữa tiệc. Nhưng là con chưa bao giờ đi ra ngoài cũng mẹ, con..."

Thẩm Niệm Hi thực sự rất bình tĩnh, thời điểm Lâm Hi gọi cho cô nói như vậy, cô liền quyết định sẽ đi, hoàn toàn không có bất kỳ băn khoăn, thậm chí còn mong đợi nó.

Nhưng bây giờ cô lại phải giờ vờ gặp phải khó khăn trong chuyện kia trước mặt Thẩm Dĩ An.

Thẩm Dĩ An nghe xong, ôn nhu nói:

"Nếu mẹ con muốn đưa con đi ra ngoài, con nên đi theo, tham dự bữa tiệc cũng có thể làm con có thêm kiến thức. Mẹ con bình thường rất bận rộn, không thể lúc nào cũng đưa con đi được, nhưng mẹ con vẫn rất yêu con, con cùng cô ấy đi sẽ rất vui vẻ."

"Vâng."

Thật ra thì trong lòng Thẩm Dĩ An cũng có chút khó hiểu, Lâm Hi ngày thường chưa bao giờ quan tâm đến con gái mình, vì sao đột nhiên lại muốn đưa Hi Hi ra ngoài cùng?

Hoặc có thể, cô ấy cuối cùng cũng ý thức được tầm quan trọng của việc cha mẹ đồng hành cùng con cái khi chúng lớn lên.