Kể từ lần cuối gặp Nhậm Viễn, tinh thần của Thẩm Niệm Hi vẫn có chút u sầu.
Cô không thể đem chuyện này chia sẻ với bất kỳ người nào, đồng thời cô cũng có chút lo lắng rằng Nhậm Viễn sẽ lại đến tìm cô, hoặc hắn sẽ trực tiếp đến nhà luôn vậy.
Nếu Thẩm Dĩ An biết được sự thật, không phải gia đình này chắc chắn sẽ sụp đổ sao.
"Con gái, đang suy nghĩ gì vậy?"
Lúc này, Thẩm Dĩ An dọn bữa sáng đã chuẩn bị xong, hắn cúi đầu nhìn cô, khẽ mỉm cười.
Thẩm Niệm Hi thu hồi suy nghĩ, rất tự nhiên cầm lấy miếng sandwich lên ăn.
Cô ngước nhìn Thẩm Dĩ An một cái, lại bắt đầu rơi vào tình rạng rối rắm, muốn thở dài một tiếng.
Gia đình này, sớm muộn gì cũng sẽ tan nát, cô nghĩ.
"Là chuyện gì khiến con gái bảo bối của ba mặt mày ủ rũ như vậy?"
Thẩm Dĩ An mặc dù không biết vì sao con gái lại buồn, hắn cũng không cố hỏi rõ lí do, chỉ là ngồi một bên an ủi cô.
Vì không để Thẩm Dĩ An nhận ra bất kỳ điểm khả nghi, Thẩm Niệm Hi vội vàng lắc đầu một cái, nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
"Không có chuyện gì, chỉ là...con gặp phải một ít vấn đề khó khăn trong học tập, chỉ là chuyện nhỏ thôi, ba không cần lo lắng."
Người từng trải như Thẩm Dĩ An tất nhiên biết rõ là cô đang nói dối, nhưng hắn cũng không vạch trần.
"Đừng cau mày, con bình thường như vậy sẽ xinh hơn nhiều." Hắn chợt mỉm cười nói.
Thẩm Niệm Hi nghe hắn nói vậy cũng không biết đáp lại như thế nào, cô hơi cúi đầu thấp xuống, khẽ liếc nhìn Thẩm Dĩ An một cái.
Rõ ràng cảnh tượng ấm áp như vậy, nhưng cô thật sự cảm thấy tim mình đập nhanh không có lí do, cảm giác rất kỳ lạ, giống như cô không đơn giản chỉ coi Thẩm Dĩ An là một người cha.
Xem ra, giờ phút này ở trước mặt, không phải là người đã chăm sóc cô lớn lên, mà cô xem đây như là....một người đàn ông thành thục 36 tuổi?
Nhìn Thẩm Dĩ An ở khoảng cách gần như vậy có thể thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn, đôi mắt Thẩm Dĩ An lúc nào cũng bình lặng như làn nước mùa thu, trong veo và thuần khiết, hoàn toàn khác hẳn với ánh mắt sâu thẳm khó lường của Nhậm Viễn.
Khí chất của Thẩm Dĩ An luôn tạo cho người ta một cảm giác lãnh đạm, cao nhã, điềm đạm lại sâu rộng, vô cùng dễ gần, nhưng cũng có lúc nghiêm túc, lúc trang nghiêm.
Thẩm Niệm Hi cảm thấy, khuôn mặt Thẩm Dĩ An so với Nhậm Viễn sắc sảo hơn chút, chỉ là Thẩm Dĩ An không kiêu ngạo như Nhậm Viện, ngược lại lại trầm lặng, dè dặt.
Thẩm Niệm Hi phục hồi lại tinh thần, tim không ngừng đập mạnh.
Không thể tiếp tục như vậy nữa.
"Con ăn xong rồi!"
Vừa cắn được hai ba miếng sandwich, Thẩm Niệm Hi đã nhanh chóng đi về phòng, lại bị Thẩm Dĩ An gọi lại.
"Con còn chưa uống sữa?"
"Con không uống."
Vừa nhắc đến sữa, Thẩm Niệm Hi hít thở sâu một chút, trong lòng rất kháng cự.
Từ nhỏ đến lớn, sữa là một trong những thứ không thể thiếu trong bữa sáng của cô, dù là ăn món Trung hay món Tây.
Hơn mười mấy năm nay, ngày nào Thẩm Dĩ An cũng cần mẫn mỗi sáng đều đun sữa cho cô, nhưng mà cô vẫn chính là không thích sữa một chút nào.
Cô vừa mới nói xong, Thẩm Dĩ An đã liền bưng ly sữa tới, hắn kiên nhẫn nhắc:
"Bảo bảo, thân thể con vẫn còn đang phát triển, cần bổ sung nhiều dinh dưỡng."
"Ngoan! Uống sữa đi."
Hắn bưng ly sữa tới cho cô, nhưng ly sữa trong mắt Thẩm Niệm Hi như một loại chất độc khó muốn uống.
"Con không uống, trừ khi..."