Chương 103

“Chỉ cần anh chịu từ bỏ quyền nuôi con gái, tôi lập tức ký tên vào đơn ly hôn.”

Đầu ngón tay Lâm Hi để trên bàn, khẽ gõ vài lần vào đơn ly hôn đã được in sẵn, nhấn mạnh nó một cách rõ ràng. Cô ta lạnh lùng liếc nhìn anh, cố gắng giấu đi sự thiếu kiên nhẫn giữa hai hàng lông mày.

Thẩm Dĩ An lập tức từ chối, anh vẫn giữ vững lập trường của mình.

Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng, ánh mắt hai bên bình tĩnh nhìn nhau, chỉ lộ ra sự mâu thuẫn, giống như một đợt sóng ngầm đang giằng co mãnh liệt.

Ly hôn là một chuyện, bọn họ không có bất kỳ phản đối gì về việc phân chia tài sản, nhưng vấn đề giành quyền nuôi con lại tranh chấp mãi không dứt, từ mùa hè năm trước kéo dài tới mùa xuân năm nay mà việc thương lượng vẫn không có kết quả.

Lâm Hi nghĩ thầm, trước kia rõ ràng anh không có tính toán như vậy, những tranh giành cấu xé lẫn nhau trên thương trường, anh lừa tôi chắc hẳn gặp không hề ít. Trước tình huống hiện tại, nếu cứ liên tục kéo dài, kéo dài tới khi con gái tròn 18 tuổi, theo pháp luật mà nói, sẽ không tồn tại vấn đề giành quyền nuôi con.

Nói đến cùng chính là dựa vào ai thân thiết hơn với con gái, ỷ vào việc con gái thích ai hơn!

“Vì sao?”

Khuôn mặt Lâm Hi u ám, nhìn anh bằng ánh mắt chán ghét, cô ta cố gắng áp chế lửa giận đang sôi trào trong lòng.

Lúc đó, Thẩm Dĩ An rơi vào trầm mặc, chỉ lẳng lặng nhìn kỹ người trước mặt, anh cố gắng nhớ lại dáng vẻ của cô năm đó. Cách những năm dài tháng rộng, hình ánh người con gái xinh đẹp ấy sớm không biết ở nơi nào. Để lại trong đôi mắt là sự lạnh lùng như băng trong mười năm.

Trước mặt người khác, họ là cặp vợ chồng tôn trọng nhau, tưởng chừng một cuộc hôn nhân vững chắc mười bảy năm qua lại phát hiện ra những vết nứt không thể bù đắp. Mỗi một vết nứt đều là một vết thương trong lòng.

Thấy anh hồi lâu không lên tiếng, giờ phút này Lâm Hi không còn kiên nhẫn, cô ta tới gần hai bước, dùng ánh mắt sắc bén nhìn anh, tức giận hỏi ngược lại:

“Có phải anh vẫn luôn cảm thấy tôi là một người mẹ vô trách nhiệm hay không?”

Cho nên khăng khăng muốn tranh quyền nuôi con với tôi.

Điều cô ta muốn nói không phải chỉ ở ngoài mặt, câu nói này rất giống với việc lãnh đạo hỏi cấp dưới, anh rất có ý kiến với công việc này phải không?

Cho dù là có hay không, trong lòng cô ta đều đã chuẩn bị câu phản bác tiếp theo. Cái này gọi là đánh đòn phủ đầu, nắm trong tay thế chủ động.

Ý nằm ở lời nói, dĩ nhiên Thẩm Dĩ An có thể nghe ra, trong lúc nhất thời, những tủi thân và xót xa trong lòng không thể kiểm soát dâng trào.

Anh cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng đôi mắt lại đỏ ửng, mạnh mẽ nói: “Lâm Hi, dùng lương tâm để nói chuyện, những năm này, từ trước tới nay anh không nghĩ tới, cho tới bây giờ cũng không ở trước mặt con gái nói về em nửa câu không đúng!”

“Lời của anh chỉ nói đến đây thôi.” Bởi vì tâm trạng quá xúc động, giọng nói anh có run nhẹ, thậm chí lời nói có chút lộn xộn.

Còn lại không cần phải nói, nói nhiều cũng vô ích. Cô ta coi trọng sự nghiệp, dù cho mấy năm lạnh lùng xa cách, anh vẫn luôn cố giữ cho nhau một chút thể diện.

Lâm Hi sửng sốt, trong phút chốc hoảng hốt, cô ta nghe thấy tiếng than nhẹ bi ai. Vừa ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Thẩm Dĩ An rời đi mà không quay đầu nhìn lại.

Cô ta muốn con người dứt khoát bỏ đi ấy dừng lại, nói cho anh biết sự thật. Thế nhưng vừa mở miệng, cổ họng lại như mất đi âm thanh, không thốt ra được tiếng nào, sau cùng lý trí hèn nhát chiếm thế. Cảm xúc hiện tại của Thẩm Dĩ An không ổn định, nếu nói ra, ai biết được anh ta sẽ làm ra chuyện gì?

Con người đối với tình cảm chấp niệm rất sâu, ít nhiều vẫn có phần cực đoan.

Sau khi Thẩm Dĩ An rời đi, Lâm Hi ngồi một mình rơi vào trầm tư, cô ta rất hối hận với quyết định ban đầu của mình. Nếu như không có cuộc hôn nhân hoang đường này, có lẽ họ sẽ là bạn tốt nhiều năm không gặp, vẫn có thể ăn ý nhìn nhau cười thật tươi.

Lâm Hi nhắm mắt lại, mạch suy nghĩ quay trở về năm đó.