Chương 24: Chuyện cũ (1)

Edit: Yuu

Sở Thanh dứt khoát liền hai ngày không đi học, dù sao Sở Sanh cũng giúp cô làm đơn xin phép giả, hơn nữa hai ngày đầu cô tới dì thật sự phản ứng kịch liệt, chỉ có thể ở nhà nằm một chỗ.

Tới thứ sáu rồi, dấu vết trên cổ cô đã mờ đến không sai biệt lắm, đơn giản đi đến trường đi học. Kỳ thật thứ sáu cô chỉ có hai tiết khóa buổi chiều, bất quá xã đoàn muốn làm hoạt động, đem cô bị kéo đi cùng nhau thảo luận.

Xã đoàn Sở Thanh tham gia chính là manga anime, lúc ấy cô cảm thấy vào đại học không tham gia hoạt động clb cũng rất không thú vị, liền bỏ thêm cái xã đoàn này. Vốn dĩ chỉ nghĩ ngốc tại chỗ ở bên trong, nhưng mà cô vẽ vẽ bị bộ trưởng bộ sáng tác thấy, chính là đem cô kéo lại đây, nói là có thể vẽ cái poster.

Thảo luận kỳ thật không quá nhiều vấn đề của cô, xã đoàn liền có người làm, chỉ cần sửa chữa cải tạo hình gì đó là được. Cô ghé vào trên bàn nghe hội viên thảo luận, thiếu chút nữa muốn ngủ rồi.

Cũng may bộ trưởng kịp thời đem cô kéo lên, đem yêu cầu nói cho cô, Sở Thanh gật đầu nhận lấy, ngẫm lại kiểm tra cuối kỳ cũng còn sớm, vẽ tranh vẫn là kịp.

Sở Thanh dọn dẹp đồ vật một chút, đi ra phòng học. Hoàng hôn ngày mùa hè chiếu rọi, ánh nắng chiều phủ kín nửa không trung. Cô dừng lại ở hành lang, xoay người hướng lầu dưới đi đến.

Cô từng bước một đi xuống lầu thang, thuận tay click mở thời khoá biểu, phát hiện tiết của Diệp Mặc một tuần nữa cũng đã là tiết cuối cùng, cô che lại ngực chính mình, hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra.

Ít nhất ở trường học hẳn là không gặp được hắn.

Sở Thanh trong lòng nghĩ như vậy, chậm rãi đi đến lầu dưới. Đột nhiên, không kịp phòng ngừa tay bị giữ chặt, cả người bị kéo trong lầu ngầm gara.

Cô kinh hô một tiếng, giãy giụa suy nghĩ muốn chạy đi ra, lại bị người kia mạnh mẽ ấn ở trên tường không thể động đậy.

Bạch Kiêu bắt lấy đôi tay cô, cúi đầu nhìn cô, "Vì cái gì không để ý tới tớ?"

Sở Thanh sửng sốt một chút, "Cái gì?"

"Tớ phát WeChat cho cậu, cậu vì cái gì không trả lời tôi? Cậu hai ngày này cũng chưa đi học, tớ... Thực lo lắng..." Bạch Kiêu trên mặt lộ ra biểu tình khẩn trương, tay cũng dần dần nắm chặt Sở Thanh.

"A..." Sở Thanh nhớ tới cô có nhìn đến một lần, lúc ấy Bạch Kiêu hỏi cô vì cái gì không có đi học, cô không biết trả lời như thế nào, kéo kéo liền quên đi, cô thành thành thật thật trả lời: "Tớ đã quên... Thật ngại quá."

Bạch Kiêu bình tĩnh nhìn cô, "Phát sinh chuyện gì? Là Diệp Mặc tên kia... Đối với cậu làm cái gì?"

Sở Thanh cúi đầu, không muốn trả lời vấn đề này. Bạch Kiêu lại sốt ruột muốn biết đáp án, tay Sở Thanh bị bắt lấy, càng ngày càng gấp, cô nhịn không được bắt đầu giãy giụa, "Bạch Kiêu! Buông tớ ra!"

Bạch Kiêu lấy lại tinh thần, thấy trên tay cô bị cầm đến đỏ ra, áy náy mà đưa đến bên miệng nhẹ nhàng thổi, "Thực xin lỗi... Tiểu thanh... Tớ không phải cố ý, tớ quá sốt ruột..."

Sở Thanh cắn môi không để ý tới hắn, thủ đoạn truyền đến cảm giác đau đớn làm nước mắt cô dần dần dính đầy hốc mắt, chớp chớp mắt liền mang theo chảy xuống dưới.

Bạch Kiêu nhìn hốc mắt cô đỏ, ủy ủy khuất khuất mà rớt nước mắt, chạy nhanh duỗi tay đem nước mắt cô lau đi, ngón tay thô ráp xẹt qua làn da non mịn cô, mang theo một chút đau đớn, Sở Thanh nghiêng đầu né tránh.

Bạch Kiêu đỡ lấy đầu vai cô, cong lưng nhìn cô, "Tiểu thanh... Tớ là thật sự thực thích cậu, tớ... Tớ không biết đối xử với con gái như thế nào, lúc trước cũng là tớ quá xúc động, cậu không thích tớ... Là tớ sai, cậu có thể hay không cho tớ cái cơ hội chăm sóc cậu?"

Sở Thanh giương mắt thấy khát cầu trong mắt hắn, trong lòng cũng phóng mềm chút, dù sao là chăm sóc cô, cô đáp ứng là được...

Cô gật gật đầu, Bạch Kiêu vui sướиɠ mà muốn ôm lấy cô, "Nhưng là..." Sở Thanh mở miệng, mắt to nhìn chằm chằm hắn, "Cậu không được lại đối tôi... Làm loại chuyện này...!"

Bạch Kiêu vội vàng gật đầu, rốt cuộc vẫn là không nhịn xuống, duỗi tay đem cô ôm vào trong lòng ngực. Sở Thanh đẩy hắn hai cái, hắn mới chậm rãi buông ra.

"Tớ đi về trước." Sở Thanh quay đầu đi ra ngoài, Bạch Kiêu giữ chặt cô, "Tớ đưa cậu đi!"

Cô nhấp nhấp miệng, "Không cần, rất gần."

Đi ra ngoài ngẩng đầu nhìn nhìn thời tiết, giống như muốn trời mưa.

Bạch Kiêu cũng theo đi ra, hắn ở trong túi tìm kiếm một hồi, lấy ra một cái dù đưa cho Sở Thanh, "Vậy cậu mang theo dù này đem đi, đợi lát nữa khả năng sẽ trời mưa. Tớ liền ở lại túc xá, không bị mắc mưa."

Sở Thanh nghĩ nghĩ, duỗi tay tiếp nhận dù kia, "Hảo đi, tớ cuối tuần trả lại cậu."

Bạch Kiêu chạy nhanh xua tay, "Không có việc gì, coi như cho cậu, không cần trả."

Hắn di động đột nhiên vang lên một tiếng, mắt nhìn di động, Bạch Kiêu có điểm táo bạo mà "Thao" một tiếng, lại quay đầu đối Sở Thanh xin lỗi mà cười cười, "Tớ có chút việc, đi trước, cậu đi đường cẩn thận một chút a."

Hắn hơi chút thu liễm chút ý cười, để sát vào Sở Thanh, "Không cần nhìn nam sinh khác nga, bọn họ cũng chưa đẹp bằng tớ, cơ bụng cũng không có lớn như tớ đâu."

Sở Thanh vô ngữ, lại cảm thấy hắn có điểm buồn cười, phụ họa gật đầu, "Hảo."

Nam sinh vui vẻ cười rộ lên, mày cũng không có nhăn ở bên nhau, "Gặp lại sau."

"Gặp lại sau." Sở Thanh xua tay, xoay người đi đến cổng trường học.

Cô về đến nhà, trực tiếp tiến phòng tắm tắm rửa một cái. Thời tiết càng ngày càng nóng, cô từ trạm tàu điện ngầm trở về nhà đều ra một tầng mồ hôi mỏng.

Tiểu bạch cả ngày nằm ở trên giường ngủ, xoay qua xoay lại. Tiểu hắc quỳ rạp trên mặt đất vẫy đuôi, mắt trông mong nhìn Sở Thanh đặt cơm canh ở trên bàn.

Sở Thanh đem đầu tóc ướt dầm dề lau lau cho khô một chút, nhìn bên ngoài gió còn rất lớn, cô đem cửa ban công mở ra, trực tiếp đem đầu tóc lau lên, ngồi ở bàn ăn vừa nhìn ra mgoai vừa ăn, ngẫu nhiên ném hai khối thịt cho tiểu hắc.

Lại là một cái cuối tuần, Sở Thanh nghĩ cuối kỳ mau tới rồi, tính toán cuối tuần bắt đầu ôn tập. Hai ngày cuối tuần cô đem hoạt động xã đoàn poster chia cho bộ trưởng, tùy tay xoát xoát Wechat, thấy Cố Thần có một cái MV bài hát gần nhất, nhịn không được xem xong một tập.

Cố Thần hoạt bát tính cách thực hảo vui vẻ, theo tiết mục bá ra lại ôm một đợt phấn khích. Sở Thanh yên lặng xoát Weibo cấp Cố Thần tán thưởng, đương làm tốt một cái fans nhỏ trong suốt.

Buổi chiều thứ hai, khóa thể dục liền kiểm tra cuối kỳ. Giống như khóa thể dục là khóa bao giờ cũng kết thúc trước các khóa còn lại. Sở Thanh cảm thán một chút còn không kịp không phải tuần này bởi vì cô tới dì sao, nhờ Bạch Kiêu phóng dưới nước miễn miễn cưỡng cưỡng nhường cô cho qua kiểm tra.

Cô vẫn là đem dù trả lại cho Bạch Kiêu, Bạch Kiêu đẩy thật lâu, thẳng đến hắn thấy Sở Thanh sắp tới bộ dáng tức giận, mới chạy nhanh giữ lấy, "Tiểu thanh đừng nóng giận nha... kia cũng chỉ là dù thôi mà."

"Kia cũng không phải chính tớ mua, tớ phải trả cho cậu." Sở Thanh lau khô mồ hôi trên trán, chỉnh chỉnh tóc mái, "Tớ đi trước, đi thư viện ôn tập."

Bạch Kiêu còn muốn đi theo cô cùng nhau đi, nhưng mà lại bị lão sư gọi lại không thoát thân được. Sở Thanh nhẹ nhàng thở ra, xoay người hướng thư viện đi đến.

Cô ôn tập đến 8 giờ, cảm thấy bụng có chút đói, mới nhớ tới còn không có ăn cơm chiều. Cô nhìn nhìn thời gian, dứt khoát thu thập đồ vật về nhà.

Ở trong tiệm dưới cửa tiểu khu cửa tùy tiện ăn chút đồ, cô về đến nhà tắm rửa. Ngày nghỉ đã qua rồi, cô cảm thấy thân mình cũng nhẹ nhàng rất nhiều, nhịn không được phao tắm rửa.

Tắm hảo ra tới, cô ngồi dựa nghiêng trên sô pha chơi di động, đột nhiên một cái tin tức bắn tới.

Anh Thẩm: Tiểu thanh hiện tại ở nhà sao? Mẹ anh lại gửi một đống đồ vật... Thật sự là không bỏ xuống được, có bánh hoa quế cùng rượu hoa quế, bà ấy ngâm rất lâu, em có uống rượu được không? Có thể thì nói anh đợi lát nữa sẽ đem đến nhà em.

Sở Thanh rất nhanh liền trả lời: Được! Anh Thẩm mang chút rượu lại đây đi hì hì em cũng muốn uống (⁎˃ᆺ˂)

Anh Thẩm: Hảo, anh hiện tại qua liền.

Sở Thanh vui vẻ ở trên sô pha mà dậm dậm chân, tiểu bạch ngủ ở trên giường, bị động tĩnh cô làm đánh thức, híp mắt nãi thanh nãi khí meo một tiếng.

Sở Thanh đem nó vớt đến trong lòng ngực sờ tới sờ lui, nghe tiếng ngáy thoải mái của nó, cầm lấy di động cấp tiểu bạch chụp vài tấm hình.

Nửa giờ sau, Thẩm Thời điện thoại gọi lại đây, "Tiểu thanh, anh ở cửa tiểu khu dưới nhà em."

"Nga nga! Em lập tức đi xuống!" Sở Thanh đứng dậy, ở lấy áo khoác phủ bên ngoài kiện váy ngủ mỏng, mở cửa đi xuống lầu.

Cô xa xa thấy Thẩm Thời một bàn tay ôm cái hộp, một cái tay khác còn cầm một cái túi, nhanh hơn bước chân chạy tới.

"Anh Thẩm!" Sở Thanh ngừng ở trước mặt hắn, tiếp nhận túi trong tay hắn, Thẩm Thời bất đắc dĩ mà cười cười, sờ sờ đầu cô, "Đi thôi." Sở Thanh gật gật đầu, đi ở phía trước dẫn đường.

Vào phòng, Sở Thanh đem túi cẩn thận đặt ở trên bàn cơm, thấy bên trong vài bình dùng bình thủy tinh bên trong là rượu hoa quế, vui vẻ đến cười khai cái miệng nhỏ.

"Bé ngoan thích uống rượu như vậy?" Thẩm Thời đứng ở cửa, đem trong tay cái hộp đặt ở trên tủ giày

"Thích uống rượu dì Thẩm làm, hì hì."

Sở Thanh phản ứng lại còn không có tìm dép lê cho hắn, chạy nhanh mở tủ giày ra, nhưng mà phòng này ở một mình cô, cô tìm nửa ngày chỉ nhảy ra tới một đôi dép lê khách sạn.

Cô gãi gãi đầu, "Chỉ có cái này..."

Thẩm Thời cười cười, duỗi tay lấy đặt ở bên chân mang vào, "Không có việc gì."

Sở Thanh có chút ngượng ngùng, cô nghĩ đến sự tình lần trước, cúi đầu nhỏ giọng đối Thẩm Thời nói: "Anh Thẩm... Lần trước... Chuyện kia, thực xin lỗi."

Thẩm Thời xoa xoa đỉnh đầu cô, "Có cái gì phải xin lỗi?"

"Là em trước cùng anh nói... Muốn ở lại nhà anh... Làm cho anh bị anh hai mắng cho một trận."

Thẩm Thời nhẹ nhàng cười một tiếng, "Không có việc gì, anh em công tư phân minh, không có khó xử anh, bé ngoan có khỏe không?"

Sở Thanh gật gật đầu, Thẩm Thời nhéo nhéo mặt cô, "Có phải hay không hẳn là để anh ngồi một hồi? Muốn đứng ở cửa nói chuyện phiếm sao?"

Sở Thanh phản ứng lại, mặt thoáng đỏ, cô chạy nhanh xoay người đi vào trong, " Anh Thẩm anh tùy tiện ngồi đi."

Thẩm Thời ngồi vào trên sô pha, Sở Thanh rót cho hắn ly nước. Tiểu bạch ở trên giường nghiêng đầu nhìn hắn, tiểu hắc lá gan lớn hơn, trực tiếp vòng quanh hắn ngửi tới ngửi lui.

Thẩm Thời khom lưng sờ sờ đầu tiểu hắc, tiểu hắc ngửi ngửi, ở bên chân hắn lại nhảy lại nhảy.

"Nó rất thích Anh Thẩm, lúc trước anh hai tới, nó đều ghé vào trong ổ không ra." Sở Thanh thấy tiểu hắc, cảm thán một câu.

"Nó rất thông minh." Thẩm Thời cười cười, lời nói có ẩn ý.

Sở Thanh không nghe ra tới, cô lấy ra hai bình rượu, đặt ở trên bàn trà muốn mở ra, lúc này ngoài cửa sổ đột nhiên phách một đạo tia chớp, tiếng sấm cuồn cuộn mà đến, ngay sau đó mưa kéo xuống.

Sở Thanh không quá sợ sét đánh, nhưng cũng bị làm hoảng sợ, cô nhìn mưa to bên ngoài, lo lắng mà nhìn về phía Thẩm Thời, " Anh Thẩm như thế nào trở về nha..."

Thẩm Thời cũng thấy thời tiết bên ngoài, khẽ thở dài, "Chờ mưa nhỏ một chút đi, mùa hè mưa sẽ không lâu."

Sở Thanh gật gật đầu, vừa định đi đến tủ giày tìm cây dù, lại có một đạo tia chớp, "Bang" một tiếng, trong phòng trở nên một mảnh đen nhánh, chỉ có ban công bị ánh sáng đèn đường bên ngoài chiếu sáng một mảnh nhỏ.

Sở Thanh một hồi lâu mới thích ứng được bóng tối, cô đỡ một bên tường chậm rãi xoay người, lại vừa lúc gặp phải ngực Thẩm Thời.

"...Anh Thẩm?"

Thẩm Thời cầm tay nhỏ cô, "Nhìn được không?"

"Có chút nhìn không rõ..."

Thẩm Thời ngón tay chạm di động vài, mở đèn pin lên, lôi kéo Sở Thanh ngồi vào mép giường.

Sở Thanh tay có chút lạnh, cô đều thói quen này. Mùa hè mở điều hòa liền sẽ như vậy, mùa đông càng không cần phải nói. Cô không cảm thấy có cái gì, Thẩm Thời trước đã mở miệng, "Tay như thế nào lạnh như vậy?"

"A... Em hông biết, vẫn luôn bị như vậy, không sao cả."

Thẩm Thời giống như có chút khó chịu, bàn tay ấm áp dùng sức cầm tay cô, muốn che nhiệt một ít.

Sở Thanh ngoan ngoãn mặc hắn nắm, cô nhìn không rõ lắm, nhưng có thể cảm nhận được có một đạo ánh mắt dừng ở trên người cô,

"Anh Thẩm? Như thế nào vẫn luôn nhìn em?"

"..."

Thẩm Thời dừng một chút,

"Bé ngoan em... Còn nhớ rõ sự kiện kia không?"

_____________________________________

Sắp có h Thẩm Thời rồi các bác ôi..🙆

♀️