Chương 20-1: Mang theo khiêu đản đi học (H)

Edit: Yuu

Khóa buổi tối là 7 giờ rưỡi bắt đầu học, Sở Thanh trước 7 giờ liền đến phòng học. Cô đứng ở cửa sau phòng học, trong lúc nhất thời không biết nên ngồi ở đâu.

Từ sau sự tình lần trước phát sinh, Sở Thanh liền không biết như thế nào đối mặt Diệp Mặc. Một phương diện là quan hệ thầy trò bị đánh vỡ, còn có hành vi thô bạo hắm làm Sở Thanh từ đáy lòng sinh ra sợ hãi.

Sở Thanh thở dài, đi vào phòng học đem cặp sách đặt trên chỗ ngồi bàn thứ ba. Mặc kệ thế nào vẫn nên giữ mặt mũi là khóa đại biểu, tuy rằng cô một chút đều không nghĩ đến...

Di động đột nhiên vang lên một chút, Thẩm Khi phát tin tức cho cô: Tiểu Thanh, anh tối hôm qua cùng mẹ nói chuyện gặp được em, bà gửi lại đây thật nhiều đồ vật, nói đều là cho em. Đêm nay có thể hay không? Anh đem đồ vật mang cho em.

Sở Thanh rất nhanh phản hồi: Em đêm nay 9 giờ tan học, Anh Thẩm 9 giờ rưỡi ở cửa trường học chờ em được không?

Nhân lúc còn có mười mấy phút mới đến giờ học, cô buông di động đi đến buồng vệ sinh tính toán rửa mặt. Nhưng mà cô mới vừa đem nước bát đến trên mặt, còn không có kịp lau khô, một bàn tay to liền bưng kín miệng cô.

Sở Thanh hoảng sợ mà giãy giụa, lại bị nam nhân phía sau mang tiến phòng WC, hắn một cái tay khác ở trên người cô toát loạn, đem váy dài cô nhấc lên.

Đôi mắt cô bị nước mê hoặc, thấy không rõ trước mắt, chỉ có thể dùng tay nhỏ chụp lấy cái tay đang bịt miệng cô. Đột nhiên vành tai cô bị cắn, thanh âm quen thuộc truyền tiến lỗ tai cô.

"Khóa đại biểu... Tốt nhất không cần lộn xộn."

Sở Thanh toàn thân đều cứng lại, Diệp Mặc tùy ý đem váy cô cuốn đến trên eo, ngón tay hắn duỗi vào giữa hai chân cô, cách qυầи ɭóŧ cọ xát âʍ ɦộ cùng Tiểu Đậu Đậu cô.

Cô không khỏi kẹp chặt hai chân, lại làm ngón tay Diệp Mặc càng thâm nhập mà kí©h thí©ɧ. Hắn khẽ cắn liếʍ láp vành tai cô, kí©h thí©ɧ làm cô run rẩy từng đợt.

"Lão sư... Không cần..." Sở Thanh thanh âm mang lên khóc nức nở, miệng lại bị Diệp Mặc che lại, chỉ có thể phát ra thanh âm hàm hồ.

"Khóa đại biểu xác định muốn đem mọi người đều dẫn lại đây?"

Diệp Mặc buông miệng cô ra, Sở Thanh lau đi nước trên mặt, đôi mắt cũng đã bịt kín một tầng hơi nước. Cô không dám phát ra âm thanh, chỉ có thể cắn môi nức nở.

Diệp Mặc duỗi tay cởi bỏ từng viên nút thắt trên áo sơmi cô, bộ ngực no đủ dần dần lộ ra. Bàn tay to hắn trực tiếp bao phủ đi lên, mạnh mẽ vuốt ve, thường thường kéo xuống nịt ngực kí©h thí©ɧ đầṳ ѵú.

Sở Thanh toàn thân run rẩy, đôi tay cô treo ở không trung, muốn đỡ lấy hai bên tấm ngăn, nhưng mà Diệp Mặc gắt gao ôm cô, cô chỉ có thể về phía sau dựa vào lòng ngực Diệp Mặc.

"Lão sư... Muốn đi học..." Sở Thanh nhỏ giọng mà nhắc nhở hắn, cô cảm giác được mông bị vật cứng đứng vững, ở trên người cô nhẹ nhàng cọ xát.

"Không vội..." Diệp Mặc thả tay cầm người cô, vói vào túi xách cầm lấy ra hai cái đồ vật, ấn khai chốt mở, đem một cái trong đó chống ở Tiểu Đậu Đậu Sở Thanh.

"Ân a... A... Lão sư..." Sở Thanh cảm giác được hạ thân kịch liệt rung động, cô khóc kêu thân thể súc về phía sau, lại như thế nào cũng trốn không thoát.

Cô cúi đầu nhìn lại, Diệp Mặc trong tay cầm một cái khiêu đản màu hồng phấn, ở âʍ ɦộ tới tới lui lui kí©h thí©ɧ. Nàng chịu không nổi cô kí©h thí©ɧ, tiểu huyệt phân bố ra một cổ dâʍ ɖị©ɧ.

Diệp Mặc đem qυầи ɭóŧ cô kéo đến một bên, đem khiêu đản nhắm ngay tiểu huyệt khẩu, chen đi vào.

"Ân... Ha a..." Sở Thanh khó chịu mà khom lưng, thịt mềm tiểu huyệt bị khiêu đản kí©h thí©ɧ, co rụt lại phân bố ra càng nhiều dâʍ ɖị©ɧ.

Diệp Mặc nhìn phản ứng cô, vừa lòng mà cong lên khóe miệng, cầm lấy một cái khiêu đản khác, ở miệng tiểu huyệt cô qua lại kí©h thí©ɧ, dính đầy dâʍ ɖị©ɧ.

Một bên nịt ngực Sở Thanh đã trượt xuống đầu vai, vυ" đầy đặn đã bị Diệp Mặc toàn bộ nắm ở trong tay, nhũ thịt trơn trượt từ trong khe hở ngón tay lộ ra, tròn trịa bị vuốt ve thành các loại hình dạng. Tiểu huyệt mãnh liệt kí©h thí©ɧ làm cô vô pháp nghĩ tới sự tình khác, đại não bị chiếm cứ hoàn toàn, cô run rẩy tới cao trào.

Diệp Mặc hôn môi cùng cổ cô, đem một cái khiêu đản khác chống lại tiểu cúc hoa đằng sau, nhờ dâʍ ɖị©ɧ bôi trơn mà chậm rãi hướng trong đẩy mạnh.

"Ha a... Lão sư... Không cần a..." Nước mắt theo gương mặt chảy xuống, Sở Thanh thấp giọng cầu xin hắn, Diệp Mặc lại trực tiếp đem khiêu đản toàn bộ nhét vào.

Hắn ôm lấy eo Sở Thanh, làm cô xoay người lại. Hắn duỗi tay sửa sang lại hảo quần áo cô, đè đè dưới thân cô. Thấy Sở Thanh dồn dập mà thở dốc, hắn cúi đầu hôn lên cô.

Sở Thanh bị hắn đè ở trên cửa, đại não trống rỗng. Diệp Mặc nhấm nháp cánh môi mềm mại, đầu lưỡi bá đạo mà duỗi nhập cái miệng nhỏ, cùng cái lưỡi quấy loạn ở bên nhau, nước miếng sắc tình mà từ khóe miệng chảy ra. Thẳng đến Sở Thanh sắp không đứng được, hắn mới buông tha cô.

Sở Thanh thở phì phò, sắc mặt ửng hồng.

Diệp Mặc nhìn thoáng qua đồng hồ, còn có năm phút tới giờ học, hắn sửa sang lại quần áo một chút, nhìn Sở Thanh, "Khóa đại biểu mang theo hai cái món đồ chơi nhỏ này đi học đi, chờ đến tan học thầy tự nhiên sẽ giúp em lấy ra."

Nói xong hắn cầm lấy túi xách, đi ra buồng vệ sinh.

Sở Thanh một hồi lâu mới hít thở thông được, hai cái khiêu đản còn ở huyệt đạo cô chấn động kí©h thí©ɧ cô. Cô đành phải chậm rãi hoạt động hai chân, đi đến bên ngoài lại rửa mặt một lần nữa, lúc này mới trở lại phòng học.

Cô chậm rãi ngồi ở trên ghế, thanh âm hai cái khiêu đản không lớn, nhưng hai vật chôn ở trong cơ thể cô vẫn luôn chấn động. Sở Thanh đành phải mở di động ra phân tán lực chú ý, thấy Thẩm Khi đã đáp ứng cô rồi.