Chương 22: Công lược nam thần ôn nhu (22)

Lúc Tiêu Cẩn Sanh với Tiếu Chi Thâm cùng đi ăn cơm có chút thất thần, cô đang tự hỏi cốt truyện, bây giờ cốt truyện biến hóa có chút lớn. Dựa theo nguyên văn phát triển của tiểu thuyết, Lâm Thanh Tử sẽ càng ngày càng chán ghét Tiêu Cẩn Sanh, cuối cùng cô sẽ biến thành đối tượng bị vạn người phỉ nhổ. Nhưng mà hiện tại cô lựa chọn không đi theo Lâm Thanh Tử, theo đạo lý mà nói Lâm Thanh Tử sẽ không chán ghét cô, nhưng mà cũng sẽ không thích cô đi? Cơ nhưng mà gần đây biểu hiện của Thanh Tử không thể không làm cô hoài nghi, rốt cuộc chuyện là như thế nào?

"Cẩn Sanh?" Tiếu Chi Thâm nhìn Tiêu Cẩn Sanh có chút thất thần mở miệng hỏi.

Tiêu Cẩn Sanh lấy lại tinh thần a một tiếng, sau đó nói: "Làm sao vậy A Thâm?"

"Em đang suy nghĩ cái gì mà xuất thần như vậy?" Tiếu Chi Thâm cười hỏi.

Tiêu Cẩn Sanh cũng cảm thấy không có gì phải giấu giếm, cười nói: "Em đang suy nghĩ vì sao Lâm Thanh Tử lại ngăn cản em đưa anh về nhà gặp ba ba, rõ ràng người cậu ta thích chính là Mạnh Uyển không phải sao?"

"Đại khái là không tiếp nhận được người vẫn luôn đi theo cậu ta đột nhiên thay lòng đổi dạ đối tốt với người khác đi." Tiếu Chi Thâm khách quan trả lời, nhìn Tiêu Cẩn Sanh cười cười, "Em cảm thấy sao?"

"Ừm, A Thâm giải thích rất có đạo lý, nhưng mà như vậy thật sự rất phiền a." Tiêu Cẩn Sanh ảm đạm nói, Lâm Thanh Tử đại khái chính là thích Mạnh Uyển, nhưng lại không tiếp thu được cô vẫn luôn thích hắn đột nhiên lại ở bên người khác đúng không?

"Đừng nghĩ nhiều như vậy, cùng lắm thì về sau không lui tới với bọn họ là được." Tiếu Chi Thâm vươn tay xoa đầu Tiêu Cẩn Sanh một chút cười nói.

Tiêu Cẩn Sanh cũng lộ ra một nụ cười tươi: "Được."

Cùng lúc đó, Tiểu Linh cũng đang an ủi Mạnh Uyển, Mạnh Uyển khóc nức nở nói: "Tiểu Linh, cậu nói xem Lâm Thanh Tử có phải còn thích Tiêu Cẩn Sanh hay không?"

"Không có đi..." Tiểu Linh nhẹ giọng trả lời, nhưng trong giọng nói vẫn mang theo cảm giác mà bản thân không xác định được.

"Tớ quyết định, tớ sẽ chia tay anh ấy." Mạnh Uyển đột nhiên nói.

"A?" Tiểu Linh kinh ngạc nhìn Mạnh Uyển, trong khoảng thời gian ngắn không kịp phản ứng. Mạnh Uyển nghĩ là làm, trực tiếp xoay người chạy đi tìm Lâm Thanh Tử, Tiểu Linh ngốc lăng trong chốc lát mới đuổi theo sau nói: "Tiểu Uyển từ từ đợi tớ."

Sân thượng.

Lâm Thanh Tử bực bội ngồi trên một cái ghế, ngẩng đầu nhìn không trung.

"Lâm Thanh Tử." Giọng nói của Mạnh Uyển đột nhiên truyền đến.

Lâm Thanh Tử quay đầu nhìn qua, sau khi nhìn thấy Mạnh Uyển liền muốn kéo cô ta xuống. Mạnh Uyển tay mắt lanh lẹ lui ra phía sau một bước, "Chúng ta chia tay đi."

"Em nói cái gì?" Tay Lâm Thanh Tử cứng đờ một chút, không dám tin hỏi lại.

"Em nói, chúng ta chia tay đi, trong lòng anh còn có người khác, chúng ta không cần ở bên nhau, cứ như vậy đi." Mạnh Uyển cúi đầu nói.

Trong lòng Lâm Thanh Tử đột nhiên bốc lên một cỗ lửa giận vô danh, nhìn Mạnh Uyển hỏi: "Em xác định? Tự mình nói sẽ không hối hận."

"Em sẽ không hối hận." Mạnh Uyển kiên định trả lời.

Lâm Thanh Tử nói thẳng: "Được, chia tay."

Cơ thể Mạnh Uyển chấn động, tuy rằng nói bản thân mình không để ý, nhưng mà khi Lâm Thanh Tử nói ra những lời này trong lòng vẫn không thể ngăn cản đau đớn, trực tiếp xoay người hướng chạy đi, Mạnh Uyển không muốn để Lâm Thanh Tử nhìn thấy nước mắt của mình, đây là kiêu ngạo cuối cùng của cô ta.

Lâm Thanh Tử nhìn Mạnh Uyển không chút lưu luyến rời đi, giữa mày nhíu chặt lại một chỗ.

Editor: sacnu