Chương 2: Công lược nam thần ôn nhu ( 2 )

Tiếu Chi Thâm cảm nhận được tầm mắt của Tiêu Cẩn Sanh, nhưng mà hắn cũng không biết Tiêu Cẩn Sanh luôn luôn bám lấy Lâm Thanh Tử không rời tại sao đột nhiên lại chú ý tới hắn. Tuy rằng có chút tò mò, nhưng mà Tiếu Chi Thâm cũng không để ý nhiều, chỉ là hình như nỗi lòng làm thế nào cũng không bình tĩnh được.

Tiêu Cẩn Sanh chống cằm nhìn Tiếu Chi Thâm, hơi tự hỏi một chút, xé một mảnh giấy đặt bút viết mấy chữ, rồi sau đó lặng lẽ ném lên trên bàn của Tiếu Chi Thâm. Bởi vì bọn họ đều ngồi ở dãy bàn cuối, nên không có ai chú ý tới.

Tiếu Chi Thâm nhìn trên bàn mình nhiều ra thêm một mảnh giấy, hơi hơi dừng một chút, ngón tay trắng nõn thon dài liền cầm lấy mở ra. Mặt trên viết mấy chữ thanh tú: Tiếu Chi Thâm, cậu thật là đẹp mắt. Sau khi tan học có thể dạy kèm tôi một chút được không?

Tiếu Chi Thâm trong mắt hiện lên kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Cẩn Sanh, Tiêu Cẩn Sanh mỉm cười chớp chớp mắt với hắn, trong lòng vừa động, Tiếu Chi Thâm liền thu hồi tầm mắt. Tại sao đột nhiên hắn lại cảm thấy Tiêu Cẩn Sanh hình như có chỗ nào đó không giống.

Chuông tan học vang lên, giáo viên vừa đi lớp học nháy mắt liền rối loạn, Tiêu Cẩn Sanh tùy ý cầm lấy quyển sách trên bàn đi về phía Tiếu Chi Thâm, đem sách đặt lên trên bàn Tiếu Chi Thâm, giọng nói thanh thuý của Tiêu Cẩn Sanh vang lên: "Dạy tôi học đi."

Khi nào... Tiếu Chi Thâm thầm nghĩ, nhưng vẫn nhìn về quyển sách trên bàn ôn nhu nói: "Vậy bài nào?"

"Bài nào cũng muốn dạy." Tiêu Cẩn Sanh trên mặt mang theo tươi cười trả lời.

Tiếu Chi Thâm có chút bất đắc dĩ, nhìn thoáng qua quyển sách, ngước mắt nhìn Tiêu Cẩn Sanh, Tiêu Cẩn Sanh hiện tại đang ở hơi cúi người nhìn Tiếu Chi Thâm, bộ ngực đứng thẳng sau đồng phục rất đáng chú ý.

"Cậu không phải tới để học đi?" Tay Tiếu Chi Thâm cầm bút quay quay, tầm mắt vẫn dừng trên mặt của Tiêu Cẩn Sanh.

"Đúng vậy." Tiêu Cẩn Sanh hào phóng thừa nhận, "Tôi tới xem cậu."

Tiếu Chi Thâm nhíu mi một chút, nói: "Cậu rốt cuộc muốn làm cái gì?"

"Tôi không muốn làm cái gì a." Tiêu Cẩn Sanh vô tội chớp chớp mắt trả lời.

"Cậu làn bạn gái của Lâm Thanh Tử, cậu như vậy không sợ cậu ta ghen sao?" Tầm mắt của Tiếu Chi Thâm lướt qua Tiêu Cẩn Sanh nhìn về phía Lâm Thanh Tử đang ngồi bên kia giống như đang suy tư gì đó.

"Tôi không phải bạn gái của cậu ta a, cậu hiểu lầm." Tiêu Cẩn Sanh bình đạm giải thích, "Chúng tôi chỉ là lớn lên cùng nhau từ nhỏ mà thôi."

Không phải bạn gái của cậu ta... Tin tức này không khác một quả bom loại nhỏ, hai tròng mắt của Tiêu Chi Thâm hơi trừng lớn, cảm xúc kinh ngạc làm hắn xem nhẹ cảm xúc kỳ quái trong lòng mình.

"Vậy cậu tới nơi này muốn làm cái gì?" Tiếu Chi Thâm hỏi lần thứ hai, nhưng mà thần sắc lại không xa cách như lúc trước.

"Tiếu Chi Thâm." Tiêu Cẩn Sanh lần đầu tiên mở miệng gọi tên của hắn, rồi sau đó lại lộ ra một nụ cười ôn nhu xán lạn, "Tôi rất thích cậu." Sau khi nói xong Tiêu Cẩn Sanh liền đứng dậy cầm lấy sách của mình rời đi. Để lại trong mắt của Tiếu Chi Thâm xẹt qua một mạt cảm xúc thâm thúy, nhìn bóng dáng của Tiêu Cẩn Sanh.

Cũng thẳng đến lúc tan học, Tiếu Chi Thâm cũng không phát hiện Tiêu Cẩn Sanh với Lâm Thanh Tử nói qua nói mấy câu, hắn cũng không biết câu nói kia của Tiêu Cẩn Sanh là có ý tứ gì.

Lại qua một đoạn thời gian sau, Tiêu Cẩn Sanh vẫn luôn quấn lấy bên người Tiếu Chi Thâm, thậm chí đều làm Tiếu Chi Thâm sinh ra thói quen. Mà Lâm Thanh Tử cũng không ở phòng học, hình như rất bận.

Ngày nọ sau khi tan học, Tiêu Cẩn Sanh đơn giản nói với Lâm Thanh Tử một câu một mình ra ngoài mua một chút đồ vật rồi đi, Lâm Thanh Tử cũng không để ý, Tiêu Cẩn Sanh biết trong lòng hắn đã có thân ảnh Mạnh Uyển thân ảnh, hiện tại không để bụng cô muốn đi đâu đâu.

Nơi này là trường học quý tộc, nơi này đối với việc trong giữ học sinh rất lỏng lẻo, thời gian ăn cơm có thể tùy ý ra cổng trường. Hiện tại là mùa hè, thời tiết tương đối nóng bức, Tiêu Cẩn Sanh chui vào một cái hẻm nhỏ liền dừng bước.

Từ cốt truyện cũ mà nói, lúc này Mạnh Uyển vừa vặn đi qua nơi này bị tên côn đồ cướp sắc, sau đó được Tiếu Chi Thâm đi ngang qua nơi này giải cứu, cũng vì chuyện này đặt một bước rất quan trọng tronh việc Tiếu Chi Thâm yêu Mạnh Uyển.

Nếu nhiệm vụ của cô là bắt lấy Tiếu Chi Thâm, Tiêu Cẩn Sanh nhất định sẽ không để Mạnh Uyển tới nơi này. Vừa rồi cô đã thấy được Lâm Thanh Tử khônh đi ăn cơm cùng mình mà đi gặp gỡ Mạnh Uyển, hai người dừng lại có chút giao lưu. Cái này vừa vặn cho Tiêu Cẩn Sanh thay thế cơ hội xuất hiện của Mạnh Uyển.

Hẻm nhỏ u ám, Tiêu Cẩn Sanh đứng ở chỗ chờ, thời gian vừa vặn tới cô liền ôm sách đi về phía trước.

"Uy, em gái này lớn lên khá xinh đẹp nha." Phía trước đột nhiên xuất hiện ba tên côn đồ, dáng vẻ lưu manh nhìn Tiêu Cẩn Sanh.

Tiêu Cẩn Sanh bộ dáng vô thố nhìn mấy người phía trước, nói: "Mấy người... Mấy người muốn làm gì?"

"Muốn làm gì?" Trong đó một tên ái muội nhìn Tiêu Cẩn Sanh: "Làm em a, dáng người tốt như vậy, khi làm sẽ rất sảng đi."

Trên mặt Tiêu Cẩn Sanh vừa thẹn vừa giận, tuy rằng cô đã xây dựng tốt tâm lý cho mình, nếu không làʍ t̠ìиɦ thì hoàn thành không được nhiệm vụ, cô nhất định phải tiếp thu chuyện này. Nhất định phải cùng Tiếu Chi Thâm lên giường.

Nhưng là hiện tại nghe mấy tên côn đồ mang theo đùa giỡn nói ra như vậy, vẫn sẽ hổ thẹn. Theo bản năng lui về phía sau hai bước, Tiêu Cẩn Sanh tính toán thời gian Tiếu Chi Thâm sẽ xuất hiện.

"Đừng nhiều lời, bắt lấy cô ta." Tên côn đồ ở giữa tựa hồ không có kiên nhẫn, trực tiếp mở miệng nói, nói xong ba người liền trực tiếp nhào về phía Tiêu Cẩn Sanh, Tiêu Cẩn Sanh ném sách về phía ba tên lưu manh, xoay người muốn chạy, nhưng mà lại không cẩn thận té ngã.

Mắt thấy ba tên lưu manh sắp nhào tới, Tiêu Cẩn Sanh khẩn trương trực tiếp nhắm hai mắt lại. Nhưng mà Tiêu Cẩn Sanh cũng không cảm giác tên côn đồ xuất hiện, ngõ nhỏ lại xuất hiện tiếng đánh nhau.

Mở to mắt nhìn phía trước, Tiêu Cẩn Sanh liền thấy được Tiếu Chi Thâm mặc áo sơmi trắng đang vật lộn với ba tên lưu manh. Ba tên lưu manh hoàn toàn không phải đối thủ, không bao lâu đã bị Tiếu Chi Thâm đánh cho chạy nhanh như chớp.

Tiếu Chi Thâm xoay người, liền thấy được cô gái đang ngồi xổm ôm lấy cơ thể mình run bần bật. Trong lòng xẹt qua một tia đau lòng, Tiếu Chi Thâm bước đi đến trước mặt Tiêu Cẩn Sanh, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Tiêu Cẩn Sanh."

Cơ thể Tiêu Cẩn Sanh run lên, rồi sau đó chậm rãi ngẩng đầu liền thấy Tiếu Chi Thâm mang theo nụ cười ấm áp nhìn mình. Theo bản năng nhìn thoáng qua bốn phía, Tiêu Cẩn Sanh lập tức đứng lên vuốt vuốt các địa phương trên người Tiếu Chi Thâm nói: "Cậu không bị thương chứ? Bọn họ thật đáng sợ." Nói nhân cơ hội ăn chút đậu hũ.

Nhìn phản ứng đầu tiên của Tiêu Cẩn Sanh là quan tâm mình, trong lòng Tiêu Chi Thâm vừa động, rồi sau đó cười nói: "Tôi không có việc gì. Cậu thì sao?"

Tiêu Cẩn Sanh ngẩng đầu nhìn Tiếu Chi Thâm, đột nhiên duỗi tay ôm lấy eo hắn, trong thanh âm mang theo một tia sợ hãi: "Cảm ơn cậu Tiếu Chi Thâm, tôi không có việc gì. Nhưng mà tôi rất sợ hãi..."

Editor: sacnu