Chương 12: Công lược nam thần ôn nhu (12)

"Tiêu Cẩn Sanh, hôm nay là như thế nào?"

Lúc Tiêu Cẩn Sanh đang nằm trong ngực Tiếu Chi Thâm xem TV, điện thoại bên cạnh đột nhiên vang lên, Tiêu Cẩn Sanh sờ soạng lấy điện thoại, tầm mắt vẫn dán lên TV.

Khi nhìn thấy nội dung tin nhắn WeChat Lâm Thanh Tử gửi đến, Tiêu Cẩn Sanh khẽ cau mày.

"Làm sao vậy?" Phát hiện Tiêu Cẩn Sanh vẫn nhìn chằm chằm di động, Tiếu Chi Thâm hỏi.

Tiêu Cẩn Sanh hừ lạnh một tiếng, đưa điện thoại cho Tiếu Chi Thâm: "Tới hưng sư vấn tội."

Tiếu Chi Thâm tùy ý nhìn thoáng qua, lại đem điện thoại ném sang một bên, cười nhẹ: "Đừng quan tâm cậu ta." Chỉ số thông minh của Lâm Thanh Tử có vấn đề sao, sao có thể hỏi ra cái vấn đề não tàn như vậy?

Tiêu Cẩn Sanh cũng không định giải thích, liền tùy ý để Tiếu Chi Thâm làm.

"A Thâm, anh nói... Anh vì sao lại thích em a?" Tiêu Cẩn Sanh đột nhiên xoay người nhìn Tiếu Chi Thâm cười hỏi.

Tiếu Chi Thâm nhìn thấy Tiêu Cẩn Sanh tươi cười, cúi đầu hôn lên trán Tiêu Cẩn Sanh một cái: "Đại khái là... Bởi vì bộ dáng xuẩn xuẩn của cô vợ nhỏ của anh rất đáng yêu."

"Em xuẩn chỗ nào!" Tiêu Cẩn Sanh nghe vậy giả vờ tức giận.

Tiếu Chi Thâm duỗi tay xoa xoa đầu Tiêu Cẩn Sanh cười nói: "Không xuẩn không xuẩn, vợ nhỏ của anh rất thông minh."

Tiêu Cẩn Sanh nhịn cười, hừ một tiếng: "Anh còn nói nữa."

Lúc hai người đang đùa giỡn, điện thoại lỗi thời vang lên, Tiêu Cẩn Sanh nhíu mày lấy điện thoại qua, liền thấy được tên của Lâm Thanh Tử trên màn hình.

Hơi nhíu mi, Tiêu Cẩn Sanh ấn nhận cuộc gọi.

"Tiêu Cẩn Sanh." Đối diện là thanh âm có chút lạnh băng của Lâm Thanh Tử.

"Phải, là tôi." Tiêu Cẩn Sanh cũng lãnh đạm trả lời.

"Hôm nay là như thế nào? Tiểu Uyển làm gì mà cậu mắng cô ấy?" Không nhiều lời nghĩa, Lâm Thanh Tử trực tiếp chất vấn Tiêu Cẩn Sanh.

Tiêu Cẩn Sanh lại nhíu mi, vừa định nói chuyện điện thoại trong tay đã bị Tiếu Chi Thâm cướp lấy, Tiêu Cẩn Sanh nhìn về phía hắn, liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh băng của Tiếu Chi Thâm.

"Lâm Thanh Tử, lúc cậu chất vấn người khác đã từng đi tìm hiểu sự tình hay chưa? Cẩn Sanh thiếu chút nữa đã bị người ta hất nước chỉ vì sáng nay cậu gọi cô ấy ra ngoài nói hai câu. Trách nhiệm này của cậu hay là bạn gái cậu? Còn nữa, Cẩn Sanh cũng chỉ nói với bạn gái cậu bảo cậu sau này không cần có liên quan gì đến Cẩn Sanh, miễn cho bị hiểu lầm, này này gọi là mắng cô ta? Bạn gái của cậu thì có thể trân quý bạn gái của tôi cậu có thể chất vấn? Chân trướng sự việc không chịu tìm hiểu liền chạy đến chất vấn người khác." Nói xong một hơi Tiếu Chi Thâm lập tức ngắt điện thoại, sau đó tắt máy.

Động tác tuyệt đẹp, liền mạch lưu loát.

Tiêu Cẩn Sanh hơi giật mình nhìn Tiếu Chi Thâm, thần sắc lạnh băng trên mặt Tiếu Chi Thâm nháy mắt biến mất trở nên ôn nhu, nhìn Tiêu Cẩn Sanh: "Anh dọa đến em không?"

Tiêu Cẩn Sanh lắc đầu, sau đó đột nhiên nhào lên: "A Thâm bộ dáng vừa rồi của amh thật soái a a a!" Bạn trai lực max a!

Tiếu Chi Thâm câu môi cười, vươn tay ôm lấy Tiêu Cẩn Sanh tránh cho cô quá kích động mà rơi xuống dưới đất.

Tiêu Cẩn Sanh liền như vậy ghé vào người Tiếu Chi Thâm nhìn hắn. Cô chưa từng gặp qua Tiếu Chi Thâm có biểu tình lạnh băng như thế, cũng không có gặp qua Tiếu Chi Thâm biết mắng chửi người, hắn từ trước đến nay đều ôn tồn lễ độ, nói chuyện cũng rất ôn nhu. Nhưng mà hôm nay, hắn vì cô, thể hiện một bộ dáng khác.

"Cẩn Sanh," Giọng Tiếu Chi Thâm hơi khàn khàn, gọi tên Tiêu Cẩn Sanh.

Tiêu Cẩn Sanh lấy lại tinh thần vừa định hỏi làm sao vậy, giây tiếp theo liền cảm nhận được ở bụng nhỏ có một đồ vật nóng nóng ngạnh ngạnh chống lên bụng mình. Xoát một chút, Tiêu Cẩn Sanh liền đỏ mặt.

Editor: sacnu