Chương 6: Trận bóng

Sau giờ học buổi sáng, tất cả mọi người bắt đầu hoan hô.

Vào buổi chiều, trường tổ chức các trận đấu bóng rổ nên không cần lên lớp.

Chu Bác Dương đang chơi quả bóng rổ, đắc ý đứng trên bục giảng: "Các anh chị em, già trẻ! Buổi chiều hôm nay chính là thời khắc vinh quang mà ông đây sẽ dẫn dắt lớp 12.4 xưng bá khối trung học Bát Trung! Mọi người có tiền thì làm ủng hộ tiền không có tiền thì đến cổ vũ!”

Trong lớp lập tức vang lên một trận hoan hô.

Chu Bác Dương cái gì cũng đứng cuối, chỉ có chơi bóng rổ là tốt, hơn nữa người cũng cao, rất đẹp trai, không cần dặn dò cũng sẽ có một đống nữ sinh tràn đến sân bóng rổ.

Tiếu Hàm nhìn không quen dáng vẻ kiêu ngạo kia của cậu ta, lập tức tiếp lời: "Vị anh em trên bục giảng kia đừng nhiều lời nữa, đến lúc đó bị người ta đánh cho răng rơi đầy đất thì mất mặt lắm!”

"Vị khán giả dưới đài kia, đến lúc đó xin đừng bị ta mê hoặc là được! Ông đây không phải là người lắm mồn!”

Cả lớp cười to.

Kết quả toàn trường tạm dừng việc học, khán đài sân bóng rổ đã chật kín, Tiếu Hàm và Hứa Du Nhiên đi uống trà sữa trở về, bị đám đông làm cho kinh hãi.

"Không biết còn tưởng rằng NBA đang tổ chức ở trường chúng ta." Tiếu Hàm nhìn xung quanh một chút, chỉ còn lại mấy vị trí ở hàng cuối cùng: “Vị trí này có thể nhìn thấy cái gì chứ, Chu Bác Dương dù có cao thì nhiều lắm cũng chỉ có thể nhìn thấy da đầu?”

Họ đang nói chuyện thì thấy huấn luyện viên Cao của đội đang uể oải uống trà.

Tiếu Hàm lôi kéo Hứa Du Nhiên đi qua.

"Huấn luyện viên Cao!" Một tiếng hét đột ngột vang lên làm người đang uống trà cũng suýt bị sặc.

"A, Tiếu Hàm à, em có thể nhỏ giọng một chút hay không! Hét giống như một cái kèn vậy làm tôi run cả tay.”

Tiếu Hàm chớp chớp đôi mắt to, đáng thương nói: "Huấn luyện viên Cao, thầy cho em đi cửa sau được không…hàng ghế trước không có chỗ, chúng em đều không nhìn thấy trận đấu..."

Tuy nói tiền hàng năm nhà họ Tiếu tài trợ cho trường học đủ mua mấy trăm sân bóng rổ nhưng nhiều người nhìn như vậy, một đống con cháu nhà giàu cũng còn cùng người khác đoạt vị trí, không thể trắng trợn cho đặc quyền.

"Như vậy đi, khi tiền vệ nghỉ ngơi đội cổ vũ cần đi lên nhảy múa, đây không phải là điều hai em giỏi sao? Hai em thay quần áo của đội cổ vũ, ngồi trong sân là được!”

Tiếu Hàm vừa nghe xong thì cảm giác sự hy sinh của mình có chút lớn, hỏi Hứa Du Nhiên: "Chỉ xem tên kia chơi bóng mà hai chúng ta còn phải tự mình ra trận?”

Hứa Du Nhiên nói: "Cậu tưởng tượng thử đi, nếu hai chúng ta không xem, cậu ấy sẽ lải nhải cả học kỳ..."

Tiếu Hàm nhanh chóng hạ quyết định: "Không phải chỉ cần nhảy sao, nhảy thì nhảy. Huấn luyện viên Cao, chúng em còn chưa học nhảy đâu?”

Huấn luyện viên Cao bưng một tách trà lớn xua tay: "Học làm gì, cũng giống như những đợt cổ vũ của các em trong các trận đấu trước đây thôi! Hai em vào phòng nghỉ thay quần áo xếp hàng là được!”

Tiếu Hàm mở to mắt: "Đã hơn hai năm rồi còn không đổi sao? Thầy có thể sáng tạo một chút được không!”

Vì thế Tiếu Hàm và Hứa Du Nhiên với tư cách là đại tiền bối của đội cổ vũ, vội vã chạy đến phòng nghỉ.