Chương 17
Những tấm gương được xếp thành trận Thiên Tinh, lại cộng thêm sức mạnh của bùa chú khai quang, uy lực vượt xa tấm gương lớn trong tưởng tượng của Lục Kiều Kiều; dùng gương nhỏ kết vào lưới, thì khi lắp đặt không cần khiêng một tấm gương lớn lên núi, lúc dỡ bỏ cũng có thể cuộn lại nhanh chóng. Lục Kiều Kiều không khỏi khâm phục người thiết kế ra sát trận này, nếu không phải tâm thuật bất chính, người này nhất định sẽ là danh sư một đời.
Vừa rồi bùa chú được tên áo đen phát ra giữa tầng không, đánh đổ Jack và An Long Nhi, cũng chính nhờ vừa làm phép vừa vung ra trận kính Mão Nhật Kê này phối hợp, nên mới có sức sát thương lớn như vậy. Lục Kiều Kiều giờ đã biết đối phương dùng loại bùa chú gì, đương nhiên cũng có cách giải cứu.
Lục Kiều Kiều xem xét tình trạng An Long Nhi và Jack thấy hai người chỉ hôn mê bất tỉnh, nhịp thở và thân nhiệt vẫn bình thường, bèn gọi mấy bổ khoái khiêng họ ra khu vực an toàn toàn rồi mới tiến hành cứu chữa.
Mấy bổ khoái được cắt cử lên núi tìm Hà đại nhân và hai vị sư gia, lại qua thôn Ôn Phượng kêu thêm mười mấy người tới giúp, mang theo hai chiếc xe la kéo, đặt Jack và An Long Nhi lên một chiếc, hai tên áo đen lên một chiếc, rầm rộ kéo về thôn Ôn Phượng.
Xác tên áo đen bị chết được cuộn chiếu đặt ngoài từ đường Ôn gia, tên còn sống bị trói cứng, treo lên gốc cây lớn ở tiền đường, do người trong thôn trông chừng.
Nói là trông chừng, thực ra dân thôn đã trút toàn bộ phẫn nộ lên người tên áo đen, hết phang gậy lại chọi đá vào người hắn. Người thôn Thượng Cát cũng biết tin đã bắt được hung thủ bày ra phong thủy sát cục hại người, lũ lượt kéo sang từ đường Ôn gia, ngoài từ đường càng lúc càng đông người vây kín, đã bắt đầu có người chọi sỏi lên xác chết tên áo đen.
Ôn Phượng vốn là thôn giàu có, từ đường đương nhiên không nhỏ, được chia thành ba khoảnh sân tiền đường, trung đường và hậu đường, Jack và An Long Nhi được đặt ở đây.
Lục Kiều Kiều kêu người chuẩn bị giấy vàng và chu sa, đầu tiên bắt mạch cho hai người, thấy mạch tượng ổn định bình thường. Tuy bọn họ cũng trúng phải bùa chú tà thuật từ trận gương Mão Nhật Kê như đám người điên loạn tối qua, giờ chắc cũng đang chìm đắm trong ảo giác, nhưng so ra, tà thuật Jack và An Long Nhi trúng phải chỉ là bùa chú được gấp rút sử ra trong lúc hoảng loạn, sức sát thương kém xa đại sát phong thủy do linh khí đất trời cùng sức mạnh vô hạn của tinh tú và mặt trăng cấu thành.
Lục Kiều Kiều dùng chu sa lần lượt vẽ lên trán hai người một bùa hóa khí, lại đem giấy vàng chu sa viết bùa đốt hóa thành tro, hòa thành một bát nước, từ từ rót vào miệng hai người.
Lần này Lục Kiều Kiều không dấy động can qua bùa giải như tối qua bởi đó chỉ là cách miễn cưỡng cứu mạng lúc cấp bách, rất có hại đối với sức khỏe con người. Người bệnh trước mặt là người của mình, bệnh tình cũng không nguy ngập, nên Lục Kiều Kiều dùng cách ôn hòa nhất giải bùa cho hai người.
Một lúc sau, An Long Nhi dần dần tỉnh lại, ánh mắt hoang mang kinh hoảng, tựa như vừa mơ thấy ác mộng. Lục Kiều Kiều tới bên thằng bé, vỗ vỗ mặt nó hỏi: "Long Nhi, Long Nhi... Không sao chứ? Cô đây này."
An Long Nhi định thần lại, nhìn thấy Lục Kiều Kiều liền thở phào, vẻ mặt nhẹ nhõm hẳn, đưa tay tóm lấy áo Lục Kiều Kiều, nói: "Cô Kiều, cháu mơ thấy ác mộng..."
Lục Kiều Kiều xoa đầu nó, dỗ dành: "Ổn rồi ổn rồi, giờ mọi người đều không sao hết, nghỉ ngơi một lúc đi."
Lúc này Jack cũng đã tỉnh lại, anh ta đột nhiên mở bừng mắt ngồi bật dậy, nhìn khắp lượt những người xung quanh, rồi hoảng loạn hét lớn: "Kiều Kiều! Mau mặc quần áo vào!"
Lục Kiều Kiều nghe vậy, quay sang tát "bốp" vào mặt Jack một cái. Mọi người xung quanh đều phá lên cười.
Trong quá trình Lục Kiều Kiều cứu chữa cho Jack và An Long Nhi, dân thôn Ôn Phượng và tri huyện Thanh Thành Hà đại nhân đều túc trực bên cạnh quan sát, thấy hai người đã tỉnh lại, khoảnh sân giữa từ đường vang dậy tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Hai người đàn ông trung niên ăn vận như thương nhân bước tới bên Lục Kiều Kiều, một người cao lớn tráng kiện, ngũ quan tỏa ra khí dương cương; một người trông trẻ hơn một chút dáng thấp béo, nhưng nhìn vào có cảm giác khỏe mạnh vững chắc. Cả hai tuy vận quốc phục nhưng so với thương nhân thông thường lại có vẻ nhanh nhẹn hoạt bát khó diễn tả thành lời.
Chính giữa trán, ở vị trí Ấn Đường của hai người này đều có một vết sẹo phỏng, Lục Kiều Kiều vừa nhìn đã biết đây chính là hai trong mấy chục người trúng bùa được cô cứu đêm qua.
Hai người bước tới trước mặt Lục Kiều Kiều, cúi đầu khum tay hành đại lễ, người cao nói: "Chúng tôi là thân hào thôn Ôn Phượng, tại hạ Ôn Hán Phong, còn vị này là Ôn Tổ Ninh. Tai bay vạ gió tối Trung thu khiến mấy chục mạng người thôn Ôn Phượng và Thượng Cát chúng tôi suýt mất mạng, may gặp được tiên cô thần thông cứu sống, nếu không bây giờ thôn chúng tôi đã nhà nhà phát tang, hộ hộ tuyệt hậu rồi... Còn chưa kịp tới tạ ơn, hôm nay tiên cô lại giúp chúng tôi bắt được kẻ gian phá hoại phong thủy, đại ân đại đức này cả đời chúng tôi không dám quên, xin tiên cô nhận cho một lạy của toàn thể dân thôn Ôn Phượng." Nói xong liền cùng mọi người quỳ xuống dập đầu bái lạy Lục Kiều Kiều.
Lục Kiều Kiều chưa từng nhận lễ lớn nhường này, vội vàng đưa tay ra đỡ hai người ấy dậy: "Xin đừng khách khí, đây là việc Hà đại nhân giao cho, tiểu nữ đương nhiên phải dốc lòng dốc sức, xin mọi người mau đứng dậy."
Tiếp đó, Lục Kiều Kiều lại ghé tai tri huyện đại nhân nói: "Hà đại nhân, kẻ đang treo bên ngoài từ đường, nếu còn không lôi về nha môn thẩm vấn e rằng sẽ bị đánh chết mất, liệu..."
Hà đại nhân "ồ" một tiếng vẻ hiểu ý, tức tốc gọi sư gia Mạnh Hiệt lại, thì thầm đôi câu, sau đó Mạnh Hiệt đứng giữa sân nói với toàn thể bà con dân thôn: "Kẻ gian phá hoại mộ phần tối qua bắt được, theo luật phải đưa về nha môn xét hỏi rồi định hình phạt, nha môn nhất định sẽ đòi lại công bằng cho bà con. Bây giờ quan sai sẽ áp giải tên này về nha môn trước, sau khi mở phiên xét xử tội trạng sẽ dán cáo thị thông báo, mọi người có thể cử thân hào tới nghe xét xử..." Nói xong một bài quan cách liền cùng mấy quan sai chuẩn bị áp giải hai kẻ áo đen một sống một chết về nha môn.
Lục Kiều Kiều thấy Jack và An Long Nhi đã tỉnh lại, hai kẻ áo đen cũng được đưa đi, tinh thần nhẹ nhõm phần nào, bèn ngồi bệt xuống bậc đá trong từ đường. Dân thôn Ôn Phượng lập tức pha trà rót nước, đám đàn bà con gái đỡ Lục Kiều Kiều vào ngồi trong nội đường.
Lục Kiều Kiều nói với Hà đại nhân: "Hà đại nhân, tiểu nữ mệt quá, có lẽ hôm nay không quay về Thanh Thành được, Hà đại nhân có việc gấp xin cứ về trước, đợi một hai ngày nữa tiểu nữ xin đến thỉnh an..."
Hà đại nhân liến thoắng nói "được, được", còn dặn dò Lục Kiều Kiều: "Vậy Lục tiểu thư cứ ở đây nghỉ ngơi ít bữa, hai ngày sau ta sẽ phái người tới đón tiểu thư về Thanh Thành, đến lúc đó sẽ cảm tạ đầy đủ!" đoạn quay sang bảo Ôn Hán Phong: "Ôn tiên sinh nhớ tiếp đãi Lục tiểu thư cho chu đáo, tiểu thư đây là khách quý của huyện Thanh Thành chúng ta, không được thất lễ đấy."
Ôn Hán Phong và Ôn Tổ Ninh đương nhiên hết mực vui lòng, lập tức sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho Lục Kiều Kiều.
Lục Kiều Kiều đầu óc rối bời, chỉ muốn thả lỏng đôi chút, thều thào gọi: "Long Nhi, châm cho cô cữ thuốc..."
Lục Kiều Kiều được sắp xếp ở nhà Ôn Tổ Ninh.
Nhà Ôn Tổ Ninh là một hộ lớn trong thôn, đơn gia độc viện, bên trong nhà có mười mấy gian phòng nhỏ, tuy ở thôn quê nhưng các phòng bài trí không hề quê mùa chút nào, có thể thấy Ôn Tổ Ninh kinh doanh trong thành đã lâu, thói quen sống đã hoàn toàn không còn phong vị thôn quê nữa.
Từ tối Trung thu đến giờ, Lục Kiều Kiều chưa có đêm nào được ngủ yên, đầu tiên là trận đại chiến ở quán trọ, dùng Cửu Tự ấn phá tà cứu người; tiếp đến lại đêm hôm mò lên dãy Kê Đề bắt phong thủy tà sư, hao mòn thể lực không nói, còn phải ra sống vào chết, cuối cùng vẫn ôm một bồ nghi vấn.
Cô mê man ngủ suốt một ngày một đêm, trong đầu không thôi hồi tưởng lại mọi tình tiết gặp phải mấy ngày hôm nay.
Mặt trời ló dạng, Lục Kiều Kiều cuối cùng cũng tỉnh dậy.
Cô thay tạm tấm áo lụa xanh rộng rãi của phu nhân Ôn Tổ Ninh, đây là món hàng thêu tinh xảo được Ôn Tổ Ninh mua từ Kinh thành về, kiểu dáng tao nhã quý phái, nhưng mặc lên người Lục Kiều Kiều lại khiến cô trông như một con búp bê Tây.
Cô hút xong cữ thuốc, rửa mặt chải đầu gọn gàng, rồi mới liêu xiêu ra khỏi cửa phòng, chào hỏi qua loa mấy người nhà họ Ôn nhiệt tình, đoạn bước ra sân trước.
An Long Nhi và Jack đều đang ở trong sân, giữa sân còn có hai thằng bé trai đang luyện quyền.
Hai thằng bé kẻ tấn người lùi, quyền pháp trầm ổn cương mãnh, Lục Kiều Kiều không hiểu gì về võ thuật nhưng có thể nhận ra quyền pháp của chúng khác hẳn với An Long Nhi.
Công phu của An Long Nhi phóng khoáng mau lẹ, khi thi triển thì tựa như chân không chạm đất; còn quyền pháp của hai thằng nhóc này chậm rãi chắc chắn, đòn đánh ra nhất định rất đau.
Lục Kiều Kiều say sưa nhìn, bỗng dưng nhớ lại buổi chiều một tháng trước xem An Long Nhi luyện võ mãi nghệ ở bến Thiên Tự thành Quảng Châu. Hôm đó An Long Nhi vẫn được gọi là thằng bé tóc vàng, đối với cô chỉ là một đứa trẻ xa lạ, vậy mà chỉ vẻn vẹn một tháng, hai người đã trở thành chiến hữu cùng nhau vào sinh ra tử, An Long Nhi còn cùng cô lặn lội đường xa trở về quê nhà... Thật không thể không cảm thán trước sự an bài của số mệnh! Ban đầu Lục Kiều Kiều mua An Long Nhi về làm gia bộc, hoàn toàn xuất phát từ nhu cầu làm ăn. Tiền thuốc của cô càng ngày càng nhiều, nếu chỉ loanh quanh ở chốn phong nguyệt coi bói bốc quẻ cho đám kỹ nữ, kiếm một tháng bảy tám chục lạng bạc, có thể coi như khá hơn rất nhiều ngành nghề, không phải không sống được, nhưng tiền tiết kiệm sẽ càng lúc càng ít, mà muốn kiếm một khoản tiền lớn thì chỉ còn cách xem phong thủy.
Trong thành có đầy danh sư phong thủy, ai lại đi mời một cô gái xem phong thủy kia chứ?
Cô đành mượn danh đàn ông con trai để kiếm tiền bằng nghề này, nhưng cô vốn không thể khiến một người đàn ông có kiến thức phong thủy tương đối nghe mình sắp đặt, tiền kiếm được rồi lại phải ăn chia với người ta, vì vậy lựa chọn tốt nhất chính là đích thân đào tạo một thằng bé hiểu biết võ vẽ về phong thủy.
Chỉ cần bản thân mối lái tâng bốc nó thành tiên đồng, rồi tự mình nắm bắt chuyện làm ăn cũng như bí quyết phong thủy mấu chốt, để thằng bé đó sắm vai một bảng hiệu sống biết nói là được.
Đứa bé này cần phải trung thành, vì nó phải kiếm tiền cho mình, không thể hại mình được; cũng cần mặt mũi sáng sủa, nếu vừa sáng sủa vừa cổ quái thì càng tốt, như vậy mới giống tiên đồng, càng hét được giá cao.
Trên thực tế, Lục Kiều Kiều cứu Đảo Địa Mộc Tinh cục bất lợi đường tôn tử cho thôn Trần gia, chính là thử nghiệm phương thức kiếm tiền này, một lần đã thu về được hai trăm lạng bạc. Số tiền một buổi chiều ấy kiếm được, còn hơn hai tháng khốn khổ chạy hết kỹ viện này tới kỹ viện kia, càng hơn nhiều so với số tiền một người bình thường kiếm được trong hai năm. Vụ Hùng Kê Đề Nhật trước mắt cũng một nhát chém bay một trăm lạng vàng của tri huyện đại nhân, có thể thấy làm thầy phong thủy dễ kiếm hơn coi bói nhiều.
Lục Kiều Kiều đứng sau lưng An Long Nhi, nhìn mái tóc vàng trên đầu thằng bé.
Qua chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay, có thể thấy An Long Nhi vì bảo vệ cô mà không màng nguy hiểm bản thân, lại răm rắp nghe theo lời cô sắp đặt. Nếu không phải đang gặp chuyện, có lẽ bây giờ cô đã cùng An Long Nhi kiếm bộn bạc trong tỉnh thành rồi.
Ôn Hán Phong từ ngoài cửa bước vào, vừa thấy Lục Kiều Kiều lập tức cao giọng chào hỏi: "Tiên cô dậy rồi đấy ư, cô nghỉ ngơi đã khỏe chưa?"
Jack và An Long Nhi bấy giờ mới biết Lục Kiều Kiều đang đứng sau lưng mình. Mọi người chào hỏi lẫn nhau xong, Lục Kiều Kiều nói với Ôn Hán Phong: "Ôn tiên sinh, tiểu nữ cũng chỉ là người phàm, chẳng qua học được chút đạo thuật mà thôi, xin chớ chê cười, cứ gọi là Kiều Kiều được rồi."
Ôn Hán Phong nói: "Vậy được, cung kính không bằng tuân lệnh, cô nương cũng gọi tại hạ là Hán Phong được rồi, người trong thôn đều gọi như thế cả."
Ôn Hán Phong mời mọi người vào đại sảnh, phu nhân của Ôn Tổ Ninh liền gọi người bưng thức ăn lên, mọi người cùng ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện.
Lục Kiều Kiều ngủ suốt một ngày một đêm, bụng đói đến phát điên, ra sức gắp thịt cá bỏ vào mồm, ăn một trận hồi lại người, mới ngồi sang một bên rót ly trà súc miệng; còn Jack và An Long Nhi vẫn tiếp tục chiến đấu.
Lục Kiều Kiều biết Ôn Hán Phong lần này tới không thể chỉ đơn giản là thăm hỏi trò chuyện thông thường, bèn khơi chuyện trước: "Hán Phong đại ca, có chuyện này tiểu nữ không hiểu lắm..." Cô đặt ly trà xuống, nhìn sang Ôn Hán Phong.
"Nghe nói lần trước có người phá huyệt Linh Quy Ẩm Thủy của thôn Ôn Phượng, là vì người thôn Thượng Cát hận các vị làm hỏng phong thủy của bọn họ, bỏ ra một khoản tiền lớn mời thầy về ra tay. Nhưng giờ Hữu Hiên tiên sinh đã sắp xếp cho cả hai thôn một cái huyệt mới, cùng táng chung tiên tổ, một tháng nay mọi người đều bình an vô sự, giờ đột nhiên lại có người tới phá hoại, huynh nghĩ... có phải vẫn là người thôn Thượng Cát làm không?"
Ôn Hán Phong mỉm cười, nét mặt có vẻ ngượng ngùng: "Lần này đương nhiên không thể là bọn họ rồi, nếu không nhờ tiểu thư ra tay cứu giúp, người thôn bọn họ cũng hầu như chết sạch trong đêm Trung thu..."
Lục Kiều Kiều hỏi: "Các vị vẫn còn hằn thù với ai ư?"
Ôn Hán Phong trầm ngâm một lúc, đoạn mỉm cười lắc đầu: "Chúng tôi là thương nhân làm ăn đường hoàng, nếu có đắc tội với ai, tôi nghĩ cũng chỉ là tranh chấp chốn thương trường, tiểu thư biết đấy, chuyện làm ăn, có người được thì có người mất mà..."
Câu trả lời này xem ra hoàn toàn là giả dối. Nếu chỉ là cạnh tranh trong thương trường, căn bản không thể dẫn đến chuyện bày ra sát cục phong thủy khiến cả hai thôn diệt tộc thế này, càng không thể có người chủ đích mời về hai thầy phong thủy trình độ cao thâm lại liều mạng nhường ấy.
Đã đến nước này, Ôn Hán Phong vẫn không chịu nói ra chân tướng, càng chứng tỏ đằng sau chuyện này còn có một vấn đề lớn hơn nữa.
Lục Kiều Kiều ngồi bên trà kỷ, nhoài người lại gần, quan sát Ôn Hán Phong hồi lâu làm ông ta lúng túng, bấy giờ mới đột nhiên thì thầm: "Chuyện này còn chưa xong đâu, các vị không chịu nói tôi cũng không cách nào giúp được."
Ôn Hán Phong bật cười ha ha mấy tiếng: "Lục tiểu thư đã giúp chúng tôi một việc lớn như vậy, đây là chút thành ý của thôn chúng tôi, xin tiểu thư nhận cho." Nói đoạn rút trong người ra một tấm ngân phiếu của Sơn Tây tiền trang, bên trên viết "Năm trăm lạng bạc ròng", hai tay cung kính đưa cho Lục Kiều Kiều.
Lục Kiều Kiều thấy lại có tiền để thu, đương nhiên không khách khí, năm trăm lạng này cứu tính mạng nam đinh một thôn, có nhận cũng không hổ thẹn.
Ôn Hán Phong lại nói tiếp: "Không biết hôm nay Lục tiểu thư có thể dẫn Hàn Phong lên huyệt Hùng Kê, chỉ điểm cho Hàn Phong vài chỗ, cũng coi như tạo phúc trăm năm cho bách tính hai thôn được không?"
Lục Kiều Kiều đang định ban ngày lên núi thăm lại huyệt mộ, An Long Nhi và Jack cũng muốn lên xem hiện trường tối qua. Càng ngày Jack càng cảm thấy kinh ngạc trước sức mạnh của phong thủy, càng thêm hứng thú lên núi thăm huyệt. Vậy là đợi chuẩn bị ngựa xong, bốn người lập tức lên đường.
Vùng điền dã giữa tiết thu trong lành dễ chịu, bốn người cưỡi ngựa dạo một vòng thôn, theo yêu cầu của Lục Kiều Kiều, lại tới xem nơi bắt nguồn bao chuyện gần đây, huyệt Linh Quy Ẩm Thủy. Với bản tính hiếu kỳ của người học đạo, Lục Kiều Kiều tỉ mỉ quan sát kiểm tra một lượt cát huyệt đã bị phá hoại này, lại dùng la bàn đo đạc cẩn thận. Cuối cùng bốn người vừa ngắm phong cảnh, vừa chậm rãi dắt ngựa lên núi.
Tới từ đường ở lưng chừng núi, huyệt Hùng Kê Đề Nhật mà Hữu Hiên tiên sinh điểm đã ở trước mặt.
Hai hôm trước Lục Kiều Kiều đêm hôm mò lên đây là để bắt thầy phong thủy quay lại kiểm tra mộ phần, tâm tư đặt hết vào chuyện giải sát cục và bắt người, không để ý lắm tới quang cảnh xung quanh, giờ bình tĩnh quay lại huyệt Hùng Kê Đề Nhật, mới có cơ hội quan sát huyệt mộ cho tử tế.
Lục Kiều Kiều dừng ngựa trước từ đường, gọi An Long Nhi châm cho một tẩu thuốc, tay chống eo ngửa đầu nhìn gió núi nuốt mây nhả sương xem phong thủy.
Dãy Kê Đề thế núi mạnh mẽ, rừng núi rậm rạp, tuy Lục Kiều Kiều không có thời gian lên hẳn đỉnh núi tìm điểm khởi nguồn của long mạch, nhưng chỉ đứng từ thôn Ôn Phượng dưới chân núi nhìn lên đã có thể nhận ra long mạch này thuộc Hùng Long kết huyệt (khúc cuối của Hùng Long), dễ thấy nhất là các âm địa như hang núi đầm nước phối hợp với nhau, âm dương hòa hợp đương nhiên phát ra phong khí vương giả.
Trên dãy Kê Đề vốn có một con suối, uốn lượn ngoằn ngoèo chảy xuống chân núi, giữa lưng chừng đọng thành một đầm nước ngọt, quả nhiên là hình thế thượng hảo trong phong thủy.
Lục Kiều Kiều đứng trước từ đường nhìn xuống chân núi, dưới chân núi là đồng ruộng bao la, dòng suối rừng từ trên dãy Kê Đề chảy xuống ruộng lúa nước bên dưới vẫn trong mát ngọt lành, tưới mát cho đồng ruộng thôn làng, đồi núi phì nhiêu sông nước hiền hòa, phúc thọ phú quý đương nhiên không phải lo nghĩ.
Phía xa là mạch núi như bức bình phong, quây lấy ruộng lúa nước dưới chân núi không để nước chảy đi, hình thành một cục thế mạnh mẽ.
Bắt mắt nhất là ngọn núi cao phía xa, hình dáng như con gà trống sừng sững, lại như lá cờ chiến bay phần phật khi tướng quân bày trận, Lục Kiều Kiều lấy chiếc la bàn từ trên lưng ngựa đo đạc, thấy ngọn Hùng Kê nằm ở vị trí Thiếu Vi tinh đại cát trong Tam cát lục tú.
Thì ra Hữu Hiên tiên sinh sau khi bố cục gọi tượng này là Hùng Kê Đề Nhật, "hùng kê" trong cục không phải chỉ dãy Kê Đề, mà là ngọn Hùng Kê đối diện huyệt vị. Từ đường nằm ở phía Đông hướng sang Tây, khi mặt trời ló lên từ dãy Kê Đề sau lưng từ đường, tia nắng đầu tiên nhất định sẽ chiếu xuống ngọn Hùng Kê cao nhất phía trước huyệt, hậu nhân huyệt này chắc chắn phát nhờ nghiệp võ, lẫy lừng tứ hải.
Lục Kiều Kiều không khỏi thốt lên tán thưởng: "Quả là huyệt tốt hiếm có!"
Mọi người cũng đã ngắm đủ phong cảnh, giờ chỉ muốn nghe Lục Kiều Kiều giảng giải kết quả xem phong thủy, thấy cô lên tiếng đều tập trung lại quanh cô.
Nào ngờ Lục Kiều Kiều chẳng nói gì nữa, quay người đi tới minh đường phía trước từ đường.
Minh đường vẫn còn đọng nước, Lục Kiều Kiều gọi Ôn Hán Phong lại: "Đây là chỗ linh diệu của huyệt Hùng Kê Đề Nhật, chắc hẳn Hữu Hiên tiên sinh đã giải thích cho các vị rồi."
Ôn Hán Phong gật đầu đáp phải. Lục Kiều Kiều lại nói tiếp: "Hùng Kê trong Hùng Kê Đề Nhật có phải chỉ ngọn núi đối diện kia không?"
Ôn Hán Phong lấy làm ngạc nhiên: "Lục tiểu thư đúng là có con mắt tinh tường, Hữu Hiên tiên sinh quả có nói như thế."
Lục Kiều Kiều mỉm cười chỉ vào lỗ thoát nước bị gỗ bịt kín: "Đây là huyệt tốt hiếm có, có điều bị người ta tạm thời phá hoại, lỗ thoát nước bị bít lại, lỗ thoát trong từ đường chắc cũng tương tự, minh đường và từ đường tích nước, lại thêm tấm gương kẻ gian đem tới treo lên trước cửa lớn từ đường..." Lục Kiều Kiều vừa bước vào từ đường vừa chỉ cho Ôn Hán Phong thấy. "Thông qua tính toán chuẩn xác, vào đêm Trung thu đem khí âm hàn của mặt trăng, cộng thêm trận bùa bày bằng gương và phương hướng chòm sao, hình thành tà quang mê ảo có sức sát thương lớn, chiếu thẳng vào bên trong từ đường..."
Ôn Hán Phong chau mày nghe Lục Kiều Kiều giảng giải, không ngừng gật đầu.
"Khi tà quang chiếu đến bài vị và kim tháp, cũng là lúc các vị phát điên chém gϊếŧ lẫn nhau. Trên thực tế, cách làm này chủ yếu nhằm để gϊếŧ người, chứ không thật sự gây tổn hại cho long huyệt, cũng có nghĩa là, người bày cục hòng hại các vị, theo kế hoạch sẽ còn tới lần nữa, bọn họ muốn phá huyệt..."
Nói đến đây, Lục Kiều Kiều nhìn sang Ôn Hán Phong, sắc mặt ông ta rất khó coi, nhưng nụ cười vẫn gắn chặt trên môi.
Lục Kiều Kiều lại tiếp: "Nếu vào tối Trung thu, Mão Kê Ảo Nguyệt cục bày ra ở đây có thể gϊếŧ sạch nam đinh hai thôn các vị, thì giờ quay lại đây phá huyệt chắc chắn dễ hơn nhiều rồi, ha ha..."
Giọng Lục Kiều Kiều lạnh tanh, tiếng cười cũng sắc lẹm.
Ôn Hán Phong nghe đến đây cũng cười khan mấy tiếng theo Lục Kiều Kiều, không nói năng gì. Lục Kiều Kiều thấy Ôn Hán Phong không nói gì, lại tiếp tục xem phong thủy.
"Đúng rồi, nước này là từ đâu ra nhỉ?" Lục Kiều Kiều lẩm bẩm đi ra khỏi từ đường, đưa mắt quan sát trên dưới bốn phía.
Chợt An Long Nhi gọi Lục Kiều Kiều lại: "Cô Kiều xem này, ở đây có mấy cái lỗ..."
Mọi người bước lại xem, quả nhiên thấy trên mặt đất có dấu vết như bị ghế chèn xuống, hơn nữa những vết này còn kéo dài cách quãng ra tận sau từ đường.
Phía sau từ đường là sườn núi, trên sườn núi có dòng suối rừng lững lờ chảy xuống, mọi người lần theo vết lõm, vào trong khu rừng đằng sau từ đường, đây chính là nơi tối qua phát hiện hai tên áo đen ẩn nấp, nhìn dưới mặt đất có thể trông thấy rất nhiều tre bương to tướng, có cây bị chặt thành đoạn, có cây lại bị chẻ làm đôi, những cây bị chẻ dài nhiều hơn so với những cây bị chặt.
Đến đây thì tất cả đã sáng tỏ, hóa ra kẻ gian dùng ống tre lắp thành đường dẫn nước, hứng nước từ con suối sau từ đường, cho đi qua ống tre đổ vào minh đường và từ đường.
Lục Kiều Kiều cười nhạt nói giễu Ôn Hán Phong: "Giờ Hán Phong đại ca đã biết người muốn hại các vị mời về một thầy phong thủy pháp thuật cao nhường nào rồi chứ? Ha ha, vụ làm ăn của anh cũng thật là đáng tiền đấy..."'
Ôn Hán Phong cúi đầu cười hùa theo, nói: "Cũng không hẳn, không hẳn..."
Jack vẫn còn nhớ rõ chuyện xảy ra đêm hôm trước, hiếu kỳ hỏi Ôn Hán Phong: "Tối đó ngài cũng có mặt trong đám người đánh nhau, mọi người vì cớ gì tự nhiên động chân động tay vậy?"
Ôn Hán Phong nhớ lại chuyện xảy ra tối Trung thu không khỏi đưa tay lên xoa vết sẹo trên trán: "Lúc đó chúng tôi đang uống rượu nói chuyện, vì đã có thù oán với người thôn Thượng Cát từ trước, nên giờ nhất thời cũng không thể quá tín tưởng nhau, mọi người đều mang theo binh khí... Sau đó tôi cảm thấy người bên đối phương đang rút đao, hơn nữa tất cả đều xông vào định gϊếŧ tôi, tôi cũng chỉ còn cách ứng chiến... Thực ra căn bản không biết mình đã biến thành kẻ điên, tôi khi đó chỉ nghĩ mình hình như uống hơi quá chén, vừa bắt đầu đã rất kích động, về sau cơ thể càng lúc càng lực bất tòng tâm, càng lúc càng thấy lạnh, rồi hoàn toàn mất tri giác, sau khi tỉnh lại mới biết xảy ra chuyện lớn như thế, bản thân vừa được trở về từ Quỷ Môn quan..."
Lục Kiều Kiều cười ha hả: "Các vị bày bữa rượu giảng hòa nhân dịp Trung thu, vốn là chuyện tốt, nhưng cả hai bên lại giắt đao dự tiệc thì chẳng ra sao rồi, ít nhiều cũng là tự rước vạ vào thân."
Ôn Hán Phong thở dài đáp: "Ôi chao... Lục tiểu thư không biết đấy thôi, thôn chúng tôi lâu nay so với thôn Thượng Cát vẫn sung túc hơn đôi chút, điều này khiến bọn họ rất không bằng lòng. Vì chuyện huyệt Linh Quy, chúng tôi đã chủ động trao đổi nhiều lần, thậm chí còn đồng ý bồi thường tiền hòa giải, nhưng bọn họ ra tay quá tàn nhẫn. Chúng tôi đâu chỉ đơn thuần là không hợp chuyện, gần như hễ gặp mặt là đánh nhau ấy chứ, không cẩn thận khéo mất mạng như chơi..."
Lục Kiều Kiều đột nhiên nói với Ôn Hán Phong: "Hán Phong đại ca không phải thương nhân, mà là võ tướng."
Ôn Hán Phong sững người giây lát, rồi lập tức cười nói: "Ha ha, Hán Phong làm gì có cái phúc phận ấy, Hà đại nhân rất quen thân với chúng tôi, tôi cũng buôn bán nhiều năm rồi, còn là giả được sao... Lục tiểu thư dựa vào đâu mà nói như thế?"
Lục Kiều Kiều nói: "Thế phong thủy Hữu Hiên tiên sinh bày cho các vị không chi vượng đinh vượng tài, mà còn có tác dụng thúc đẩy quan vận, ngọn núi hình gà trống ở đằng xa kia cũng có hình cờ chiến, giúp hậu nhân của huyệt này trở thành võ quan giữ chức vị thuộc hàng tam công[1]... ứng nghiệm sau ba năm nữa là năm Kỷ Dậu."
[1] Tam công: ba chức quan đứng đầu triều đình phong kiến, gồm Thái sư, Thái phó, Thái bảo.
Lục Kiều Kiều nhìn chằm chằm vào Ôn Hán Phong, thấy nét mặt ông ta vẫn không hề thay đổi, chỉ có nụ cười càng lúc càng lịm đi, cô chậm rãi nói tiếp: "Hữu Hiên tiên sinh là thầy phong thủy, đương nhiên hiểu rõ, ông ta cũng sẽ nói rõ với các vị tác dụng và thời gian ứng nghiệm của huyệt này. Trong từ đường cửa mở hai cánh, bên trái bàn thờ là Lương gia, bên phải là Ôn gia, nhưng chỉ riêng bên Ôn gia các vị mới ở chính diện với ngọn núi hình gà trống, Lương gia bên thôn Thượng Cát chỉ có thể được phú quý bình an, cục Hữu Hiên tiên sinh bày ra, hoàn toàn nghiêng về phía thôn Ôn Phượng!"
Nụ cười của Ôn Hán Phong đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là khuôn mặt cứng đờ vô cảm.