Chu Cẩn Hành đang quay lưng lại với nàng đột nhiên nghe thấy một tiếng động sột soạt, nữ nhân tóc tai bù xù đưa một ngón tay trỏ chọc vào lưng hắn.
Chu Cẩn Hành giả chết.
Kết quả nữ nhân không nản chí, lại chọc chọc hắn.
Chu Cẩn Hành không chịu nổi, xoay người lại không vui nhìn nàng.
Ôn Nhan không bị khuôn mặt lạnh như tiền của hắn làm cho sợ hãi, mà là mạnh dạn hỏi: "Có phải thϊếp đã chọc giận bệ hạ không?"
Chu Cẩn Hành không trả lời.
Ôn Nhan đánh giá nhìn hắn, hắn lớn lên cao gầy, khổ người cũng lớn, nằm trên giường trông dài thườn thượt.
Người xưa chú trọng giường không rời bảy thước, không theo đuổi sự rộng rãi giống hiện đại.
Cho dù là giường của Hoàng đế, cũng không lớn hơn giường đơn là bao.
Thêm vào đó hai bên có giá đỡ bao quanh, màn che chắn, càng làm cho không gian chật chội.
Một nam một nữ nằm trên một chiếc giường như vậy, quả thực hơi mập mờ.
Hơn nữa Chu thiên tử cao một mét tám mấy, lại là một nam nhân ưa thích võ nghệ, gần như chiếm cứ nửa giang sơn.
Ôn Nhan chiếm tổ chim này, định đuổi hắn đến cái sạp La Hán kia.
"Trước khi Thϊếp đến Lâm Hoa điện đã được ma ma dạy bảo, dặn thϊếp nhất định phải hầu hạ bệ hạ thật tốt. Nhưng mà bệ hạ lại không để ý đến thϊếp..."
Nói đến đây, nàng cố ý lộ ra vẻ mặt tủi thân, thực ra trong lòng đang nghĩ:
【 Ông chủ chiếm diện tích quá lớn, ta ngay cả muốn lật người cũng không dám lật, ông chủ có lương tâm không vậy? 】
【 Nam nữ độc thân ngủ chung một giường, ngươi ngủ được, ta ngủ không được! 】
【 Thân hình hắn dài thường thượt thế này, chắc ta phải dùng đòn bẩy mới có thể đuổi hắn đi! 】
Chu Cẩn Hành nghe thấy nàng oán thầm trong lòng, rất khinh thường.
Đây là cung điện của hắn, nàng lấy đâu ra mặt mũi muốn đuổi hắn đi?
Đối phương càng lẩm bẩm, hắn càng phản kháng, bất động như núi.
Thấy hắn không phản ứng, Ôn Nhan sử dụng tuyệt chiêu, lộ ra vẻ mặt thẹn thùng.
Chu Cẩn Hành bình tĩnh nhìn nàng làm trò.
Lại thấy nữ nhân kia từ dưới gối lấy ra một quyển sách giống như tấu chương, rồi mở chăn ra, như con lười chậm rãi trèo lên người hắn, gần như đè nửa người lên ngực hắn.
Trong hơi thở là mùi hoa quế ngọt ngào nhàn nhạt, nữ nhân rõ ràng có một khuôn mặt xinh đẹp, nhưng hành động lại vô cùng thô bỉ.
Nàng chớp chớp đôi mắt ngây thơ, tay không yên phận sờ một cái lên l*иg ngực rắn chắc.
"Đây là tị hỏa đồ ma ma đưa cho thϊếp, bảo thϊếp học hỏi nhiều hơn để hầu hạ bệ hạ, không biết bệ hạ thích tư thế nào?"
Nàng nói xong, lập tức lật một trang cho Chu Cẩn Hành xem, "Bệ hạ có thích kiểu này không?"