Chương 27: Đánh cờ

Triều cục biến đổi là tàn khốc vô tình nhất. Chỉ mới có mấy tháng, Thiên Cơ phủ ngựa xe như nước nay có thể giăng lưới bắt chim trước cổng*

*Môn khả la tước: hết sức yên tĩnh, đến mức có thể giăng lưới săn chim

Dầu vậy, cầu kiến Thiên Cơ phủ chủ vẫn khó khăn như trước.

Trung Dũng Bá và Xương Bình Hầu* cùng nhau đến bái phỏng bảy ngày, nhưng không được mở cửa mà vào.

*Bá và Hầu là tước vị thứ hai và ba trong năm tước thời phong kiến: công, hầu, bá, tử, nam

Đến ngày thứ tám, Trung Dũng Bá thỉnh ý chỉ của Hoàng hậu nương nương, Xương Bình Hầu mang theo vài lá thư tiến cử của lão liên danh ở Lăng Tiêu, trực tiếp xông vào phủ.

Người gác cổng kêu ôi ôi được vài tiếng liền bỏ chạy.

Thị vệ bên trong phủ lao tới, không ngăn, cũng chẳng hề quát bảo ngưng lại, chỉ bao vây bọn họ thối lui vào bên trong từng bước.

Lui đến chính đường, Trung Dũng Bá quát: "Xương Bình Hầu cùng Trung Dũng Bá đã đến, Phương Hoành Tà còn không mau nghênh tiếp!" Hắn là đệ tử của Trường Sinh Tử, cũng coi như một cao thủ cả triều đều biết, vừa đề khí quát ra khắp phủ đều nghe.

Đợi lúc sau, một thiếu niên nâng khay đi qua từng hàng thị vệ vây quanh tới trước mặt hai người: "Chủ nhân thỉnh hai vị uống trà."

Trung Dũng Bá nói: "Hắn ta đâu?"

Thiếu niên nói: "Chủ nhân đang đánh cờ."

Trung dũng bá nói: "Đánh cờ cùng ai?"

Thiếu niên nói: "Đánh cờ cùng chủ nhân."

Trung Dũng Bá tức giận: "Đồ ngu, ta hay hỏi chủ nhân của ngươi đang đánh cờ cùng ai!"

Thiếu niên nhỏ giọng nói: "Tên ta không phải là đồ ngu, ta là Tiểu Quyển. Chủ nhân đang đánh cờ cùng chủ nhân."

Trung Dũng Bá nói: "Chủ nhân ngươi là ai?"

Tiểu Quyển nói: "Chủ nhân ta là Thiên Cơ phủ chủ."

Trung Dũng Bá nói: "Chỉ một mình."

"Chỉ một mình."

Trung Dũng Bá cười nhạo nói: "Tự chơi một mình còn gọi đánh cờ gì chứ! Đi, dẫn đường cho gia gia, ta làm một ván với chủ nhân ngươi!"

Tiểu Quyển nói: "Chủ nhân thỉnh hai vị uống trà."

Trung Dũng Bá nhìn về phía Xương Bình Hầu.

Vẫn một mực yên lặng không lên tiếng, Xương Bình Hầu cười tủm tỉm nói: "Ta không khát."

Trung Dũng Bá lập tức nói: "Ta cũng không khát."

Tiểu Quyển nói: "Chủ nhân nói, đây là trà nấu từ nước tuyết đọng trên cánh hoa mai, thu được hồi năm ngoái, mùi thơm ngào ngạt."

Trung Dũng Bá không nhịn được nói: "Tên tiểu oa nhi này, sao mà bướng như trâu thế? Gia gia ta không khát, không muốn uống không được sao?"

Tiểu Quyển nói: "Các ngươi thực sự không uống?"

Trung Dũng Bá một phát ném đi khay trên tay hắn: "Cái này uống không được, ngươi dẫn đường đi."

Tiểu Quyển thở dài, xoay người nói: "Mời đi theo ta."

Bọn thị vệ thấy thế, đều nhường ra một đường.

Tiểu Quyển dẫn bọn họ đi qua hành lang, đi tới một chỗ giả sơn vờn quanh hồ nước, sắp tới trời đông giá rét nhưng hồ nước lại nở hoa sen, mùi thơm ngào ngạt khiến người thần thanh khí sảng. Càng đặc biệt là ở giữa hồ nước có một tòa đình, do cầu gỗ bắc qua. Phương Hoành Tà đang ngồi ở trong đình, dương dương tự đắc mà đánh cờ.

"Phương phủ chủ!" Trung Dũng Bá cách cây cầu hô to một tiếng.

Phương Hoành Tà ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: "Đã không tiếp đón từ xa." Nói thì nói, nhưng chẳng có ý định dời mông.

Trung Dũng Bá ba ba ba mà giẫm lên cầu gỗ đi vào trong đình, thấy trên bàn đá quả nhiên bày một bàn cờ, trên bàn cờ lại không có quân cờ, cười to nói: "Phủ chủ hạ cái cờ gì đây? Thế mà chẳng có quân cờ."

Phương Hoành Tà nói: "Đánh cờ bằng miệng."

Trung Dũng Bá nói: "Hả? Vậy kỳ cục hiện tại sao rồi?"

Phương Hoành Tà không nhanh không chậm nói: "Nốt đen Đông Sơn tái khởi, thế như cầu vồng, quân trắng nhẹ nhàng, tránh đi mũi nhọn."

Xương Bình Hầu trong lòng khẽ động, hỏi: "Theo phủ chủ nhìn, kết quả kỳ cục này ai thua ai thắng?"

Phương Hoành Tà nói: "Không đến cuối cùng, khó phân kết quả."

Trung Dũng Bá nói: "Nhìn không ra kỳ cục, đương nhiên là do phủ chủ tự mình định đoạt!"

Phương Hoành Tà mỉm cười, một ngón tay chỉ hướng thiên nguyên*: "Một con quân đen, hạ xuống ngay nơi này. Quân trắng bất vi sở động, điểm tam tam*. Quân đen lại..." Hắn hướng về khoảng không trên bàn cờ nói khẽ, lời nói lại như có hình dạng, khi hắn chỏ xuống phảng phất thực sự hạ một ván cờ.

*thiên nguyên: tengen – điểm nằm giữa bàn cờ và cũng được dùng làm tên của các giải đấu lớn. (thuật ngữ trong môn cờ vây)

*điểm tam tam: một nước cờ trong cờ vây, sau khi điểm tam tam, đối phương dễ hình thành thế hậu, khiến cục diện quân ta trở nên bị động, vì vậy muốn dùng phải thận trọng (thuật ngữ trong môn cờ vây)

"Tại đây toàn bộ quân trắng bị ăn."

Phương Hoành Tà thở dài, thu ngón tay lại nói: "Hai vị tới vừa lúc cờ hạ ở đây."

Xương Bình Hầu vỗ tay nói: "Xem vậy đủ rồi! Nếu không được nhìn tận mắt thì thực khó tưởng tượng trong thiên hạ có ai có thể chơi cờ như vậy."

Trung Dũng Bá không cho là đúng: "Ta lại nghĩ đây là làm điều thừa! Chơi cờ mà, cầm hai hộp cờ là được rồi, tỏ ra thần thần bí bí thế này người ngoài xem như lọt vào sương mù, hà tất phải làm vậy!"

Phương Hoành Tà: "Chỉ là có vài loại cờ vốn đã khiến người xem như lọt vào trong sương mù."

Xương Bình Hầu nói: "Như lọt vào sương mù cũng được thôi, chỉ sợ ngồi không ăn bám, không được chết già."

Phương Hoành Tà đạm nhiên cười nói: "Xin đợi đức giả cư chi*!"

*đức giả cư chi: nói nôm na là ai cướp được thì của người đó, người khác không biết hoặc biết nhưng không dám cướp lại.

Trung Dũng Bá nói: "Chúng ta đã tới hơn vài lần thật vất vả mới gặp được ngươi, hôm nay không nói chuyện sáo rỗng! Bảo gác lại việc này, ngươi định xử lý như thế nào? Khi nào xử lý? Ngươi liệt ra một chương điều lệ, ta trở về cũng có cái để ăn nói!"

Phương Hoành Tà nói: "Chẳng hay Trung Dũng Bá muốn ăn nói với ai?"

Trung Dũng Bá không nhịn được xua tay nói: "Chuyện này không liên quan đến ngươi, ngươi không cần quản!"

Phương Hoành Tà nói: "Thiên Cơ phủ chỉ ăn nói với Hoàng thượng, cũng thỉnh Trung Dũng Bá chớ quản!"

"Ngươi!" Trung Dũng Bá giận tím mặt, bỗng nhiên đề khí, muốn một chưởng bổ vỡ bàn cờ, làm hắn kinh sợ, ai biết chân khí vừa mới vào đan điền, liền cảm thấy một trận huyết khí cuồn cuộn, "Oa" phun ra một búng máu.

Phương Hoành Tà nói: "Hai vị chưa uống trà hạt sen sao?"

Trung Dũng Bá đỡ bàn, căm tức hắn: "Ngươi, ngươi vậy mà hạ độc?"

Phương Hoành Tà một ngón chỉ trong ao hoa sen nói: "Hai vị không cảm thấy hoa này khác thường?"

Trung Dũng Bá nói: "Câm mồm đi, mau đem giải dược giao ra đây!"

Xương Bình Hầu không có võ công, cũng không cảm thấy thân thể có gì không ổn, như trước ôn tồn hồi đáp: "Xuân lan hạ hà thu cúc đông mai. Hoa sen vậy mà nở vào thu đông, thực sự khác thường."

Phương Hoành Tà nói: "Sen này tên là hàn hà, ăn vào là độc, uống vào là dược, mới có thể sinh trưởng trái mùa. Để tránh việc hai vị thụ độc,nên ta bảo Tiểu Quyển đưa trà hạt sen cho nhị vị, có khả năng giải được kỳ độc, chẳng lẽ trà này không hiệu quả?"

Trung Dũng Bá nhớ tới cái khay bị chính mình ném đi rồi, mặt đỏ lên, lúng ta lúng túng nói: "Tên tiểu tử thối kia, nói lại chẳng nói rõ ràng minh bạch, ai mà biết trà đấy quan trọng vậy a!"

Phương Hoành Tà nhìn về phía Tiểu Quyển.

Tiểu Quyển cong môi ủy khuất: "Ta thỉnh bọn họ uống rồi."

Phương Hoành Tà nói: "Còn không mau lại mời hai vị uống một chén?"

Tiểu Quyển nói thầm nói: "Thật là, trà mời không uống lại uống trà phạt! Hai vị thỉnh đi theo ta."

Trung Dũng Bá tức giận đến run cả người, lại sợ đắc tội hắn không có giải dược để uống, chẳng thể làm gì khác ngoài nghẹn khuất theo sát phía sau người.

Xương Bình Hầu trước khi đi, có thâm ý mà nói: "Không phải mỗi ván cờ đều phải liều mạng ngươi chết ta sống, phân chia ai thắng ai thua. Cờ vây chứ không phải cờ tướng, không có Sở hà Hán giới*, không cần phân biệt rõ ràng."

*Sở hà Hán giới: Trên bàn cờ tướng Trung Quốc có một dải trống, dùng làm ranh giới giữa hai bên đỏ và đen, trên dải này có ghi "Sở hà, Hán giới" (sông nước Sở, biên giới nước Hán). xem thêm tại

Phương Hoành Tà mỉm cười nói: "Thế nhưng, hắc bạch phân minh."

Xương Bình Hầu hơi hơi hé miệng, thở dài rời đi.

Bọn họ rời đi không lâu, một thư sinh nhã nhặn phe phẩy cây quạt chậm rì rì bước qua cầu gỗ, bước vào trong đình.

Phương Hoành Tà nói: "Nhờ có Văn sư gia động tay động chân trên bàn cờ, quân trắng đang phất lên, hành động không lưu thủ với quân đen, nếu không ta chắc chắn không ra được một nước cờ phức tạp như vậy."

Văn Tư Tư cười nói: "Đầu cơ trục lợi mà thôi, không đáng nhắc tới. Hơn nữa, ta còn muốn đa tạ Vương phi viện thủ từ ngàn dặm. Nếu không Xương Bình Hầu cùng Trung Dũng Bá một văn một võ, tuyệt sẽ không dễ dàng đuổi đi như vậy."

Phương Hoành Tà nói: "Lỡ như lần sau bọn họ trở lại. . ."

Văn Tư Tư nói: "Yên tâm. Thái độ ngươi mới rồi cường ngạnh như vậy, ngược lại sẽ khiến bọn họ nghi thần nghi quỷ sợ ném chuột vỡ đồ, sắp tới đây sẽ không dám có động thái gì khác."

Phương Hoành Tà nói: "Chẳng hay phủ chủ hiện tại đang ở nơi nào?"

Văn Tư Tư mỉm cười nói: "Hướng lòng hồi hương*."

*gốc là 归心之处: quy tâm chi xứ

Tra xong sổ sách Quân Khí cục, Mộ Chẩm Lưu chẳng những không phá vỡ được mê cục, y rơi vào khốn cục. Đúng lúc này, Du Đông Hải lần thứ hai đến thăm.

Đã nhiều ngày Túc Sa Bất Thác thất lạc hành tung, hoàn toàn không có tin tức, làm y muốn kiếm một người để bàn bạc cũng không có, lúc này, Mộ Chẩm Lưu lại có chút ngóng trông Du Đông Hải tới.

"Mộ lão đệ!" Du Đông Hải hàn huyên vài câu xong, theo bản năng nhìn về phía cửa, "Túc Sa công tử không có ở đây sao?"

Mộ Chẩm Lưu cười nói: "Hắn chờ trong phủ đợi đến chán rồi, đi ra ngoài dạo một chút."

Du Đông Hải hạ giọng nói: "Không biết Mộ lão đệ có muốn đi ra ngoài dạo một chút?"

Mộ Chẩm Lưu nói: "Đi đâu vậy?"

"Cổ Đường Trấn."

Mộ Chẩm Lưu tim nảy mạnh. Cổ Đường Trấn là nơi lão chưởng cục cứ hai tháng đều phải đến một lần. Đầu mối này đương nhiên hắn chưa từng quên cũng từng âm thầm suy đoán nguyên nhân lão chưởng cục đến Cổ Đường Trấn, chỉ là thứ nhất đầu mối có hạn, khó có thể cân nhắc thêm, hai là Cổ Đường Trấn quá rộng, không có mục đích cụ thể sẽ tìm không dễ. Chính mình vẫn không hề có dự định đi qua đó xem, hôm nay bị Du Đông Hải nói ra, tránh không được hơi hơi động tâm.

"Đại nhân đã có kế hoạch gì chưa?" Mộ Chẩm Lưu mong chờ nhìn hắn.

Du Đông Hải xấu hổ cười nói: "Ta đang muốn hỏi Mộ lão đệ ngày ấy xem qua ghi chép của lão chưởng cục, có từng thấy điều gì liên quan đến Cổ Đường Trấn hay không?"

Mộ Chẩm Lưu lắc đầu nói: "Không có. Ta cố tình tìm, đáng tiếc không thu được gì."

Du Đông Hải thất vọng toàn tập.

Mộ Chẩm Lưu nói: "Nếu lão chưởng cục hai tháng lại sang Cổ Đường Trấn một lần, hẳn phải có nơi cố định để dừng chân. Mà đã là khách quen, đối phương chắc chắn cũng có ấn tượng với hắn, như vậy chúng ta có thể điều tra từ đây."

Du Đông Hải vỗ tay nói: "Mộ lão đệ thực sự là Trương Lương sống! Ta đi chuẩn bị mã xa đây."

Hai người lại thương nghị một hồi, phân công nhau chuẩn bị.

Mộ Chẩm Lưu lúc nhậm chức xe nhẹ tùy tùng đơn giản đương nhiên không có gì để chuẩn bị, chỉ không yên lòng Túc Sa Bất Thác. Nhưng ngẫm lại, Túc Sa Bất Thác cùng Du Đông Hải và Thanh Hành quận chúa không hợp nhau, không đi theo cũng có chỗ tốt, vì vậy không đắn đo gì nữa, chỉ để lại một phong thư thuật lại nơi mình đi.

Ngoài việc này, y còn phải chuẩn bị giao phó công việc cho Quân Khí cục.

Cục thừa và năm thất lệnh bị phán lưu vong, sáu ghế trống này vốn nên do chưởng cục xin chỉ thị của bộ Lại, chờ bộ Lại điều người vào vị trí đang thiếu. Trong lúc này, tri phủ có thể tạm thời bổ sung thêm công chức, tránh việc nhân thủ của cục Quân Khí căng thẳng, khó vận hành.

Du Đông Hải trước từng đề cập, Mộ Chẩm Lưu không tiếp thu xong liền không nhắc lại. Vậy nên đến nay cục Quân Khí biến thành cục diện xấu hổ trên có một vị chưởng cục, bên dưới một đám cục dịch, ở giữa chẳng có ai cho mà dùng.

Mặc dù Mộ Chẩm Lưu phải rời đi, trong chốc lát lại không biết nên đem cục Quân Khí giao cho ai.