Đường Trì Châu vội xua tay nói: "Mộ lão đệ nói vậy sao được! Lễ vật quý là ở tấm lòng, tâm ý của ngươi ca ca ta hiểu rõ. Có kẻ mặt dày không biết thức thời, ngươi cứ xem hắn như gió thoảng mây bay, thổi thổi là không còn."
Mộ Chẩm Lưu cười bất đắc dĩ.
Nơi này là Tổng binh phủ, Đường Trì Châu là tổng binh. Túc Sa Bất Thác hôm nay làm xằng làm bậy như thế mà cũng được dễ dàng khoan dung, dù là Đường Trì Châu nể mặt y hay là không muốn tính toán với Túc Sa Bất Thác, mình cũng phải hạ xuống một phần nhân tình.
Đường Trì Châu tiễn người đến cửa, trước khi chia tay đột nhiên nói: "Đã nhiều ngày thành Bình Ba không được yên ổn, có mấy người nhìn như vô dụng nhưng đến thời điểm nguy ngập có thể ngăn được một kích."
Mộ Chẩm Lưu trầm giọng: "Đường huynh cho rằng... nguy hiểm từ đâu đến?"
Đường Trì Châu cười cười, pha lẫn vài phần ý vị phong khinh vân đạm: "Hiểm tại nhân tâm."
"Là tâm người nào?"
"Tâm kẻ không cam lòng."
Túc Sa Bất Thác không nhịn được sáp lại: "Không bằng ngươi trực tiếp hỏi Bình Ba thành không yên ổn có phải do hắn âm thầm dở trò quỷ."
Mộ Chẩm Lưu hô hấp cứng lại, nhìn Đường Trì Châu có chút bất hảo.
Đường Trì Châu mặt không đổi sắc: "Không phải ta."
Túc Sa Bất Thác vỗ vỗ vai Mộ Chẩm Lưu: "Đi, về nhà thôi."
Đường Trì Châu có hơi ngoài ý muốn: "Ngươi không muốn hỏi tiếp sao?"
Túc Sa Bất Thác: "Lời ngươi nói mười câu hết chín câu là giả, hỏi có gì vui."
Đường Trì Châu: "Vậy sao ngươi còn hỏi!"
Túc Sa Bất Thác: "Không hỏi sao biết ngươi nói mười câu hết chín câu giả."
"Làm sao ngươi biết là giả?"
"Bởi vì đây là thành Bình Ba, ngươi là Đường Trì Châu. Có thể lăn lộn ở chỗ này lâu đến vậy còn chưa chết chưa bị thương cũng chưa bị điều đi, sao có thể không âm thầm giở trò quỷ."
Đường Trì Châu tức đến vẩy quạt mãnh liệt.
Mộ Chẩm Lưu vội hướng Đường Trì Châu cáo từ.
Đường Trì Châu bị Túc Sa Bất Thác chọc tức đến tâm tỳ phế thận không đâu không thốn, cả lời khách sáo cũng lười nói, đem người đuổi đi cho có lệ.
Tâm tình Túc Sa Bất Thác lại không tệ, không để ý sắc mặt kiệu phu tái nhợt, nhảy lên cướp chỗ của Mộ Chẩm Lưu trong kiệu. Một lúc sau kiệu được nhấc lên. Túc Sa Bất Thác nghi hoặc vén rèm lên thấy Mộ Chẩm Lưu đi chậm rãi bên cạnh cỗ kiệu.
"Sao ngươi không lên kiệu?"
Mộ Chẩm Lưu nhìn bóng lưng của kiệu phu, đạm nhiên nói: "Không đủ chỗ."
Túc Sa Bất Thác: "... Ngươi ngồi chồm hỗm được mà."
Mộ Chẩm Lưu: "Đầu khớp xương bị ngạnh."
Túc Sa Bất Thác: "Chỉ là ngươi không muốn ngồi gần ta?"
Mộ Chẩm Lưu gật một cái khó nhận ra.
Cơn tức của Túc Sa Bất Thác lại nổi lên. Hắn phát hiện gần đây tính tình mình rất bất ổn, thường xuyên bị tác động. Với võ giả mà nói, đây không phải là biểu hiện tốt. Hắn nhớ đến rất lâu trước kia mình còn chưa đột phá võ học bình cảnh, tâm tình lại càng không xong, đột nhiên muốn kéo màn xuống, hủy đi cỗ kiệu, đem người bên cạnh đánh cho một trận.
Mộ Chẩm Lưu thấy sắc mặt hắn đen như đáy nồi, có chút không lý giải được: "Khó chịu ở đâu?"
Túc Sa Bất Thác khẽ lật bàn tay, nâng phiến trụy yếu ớt nhìn y.
Mộ Chẩm Lưu thở dài: "Ngươi thích thì nói với ta một tiếng, hà tất phải tranh giành với Đường đại nhân."
Túc Sa Bất Thác: "Xin được đâu thú vị bằng đoạt được." Dừng một chút, không vui nói, "Ta là cái loại ăn của ngươi uống của ngươi ngủ cũng cạnh ngươi, cũng chỉ có thể xin với đoạt lấy."
Không hiểu sao câu này nghe qua hơi quái dị.
Mộ Chẩm Lưu đè nén khác thường trong lòng: "Đường đại nhân với ta có ơn..."
Túc Sa Bất Thác không đợi hắn kết lời, tuyên bố: "Ngươi tặng của ngươi, ta đoạt của ta. Ai làm việc nấy, ngươi không cần áy náy."
Mộ Chẩm Lưu thầm thở dài, không hề biện giải.
Túc Sa Bất Thác buông rèm kiệu, ngồi hờn dỗi một mình bên trong.
Trận hờn dỗi này tới cũng chẳng có nguyên do. Mộ Chẩm Lưu tặng đồ cho Đường Trì Châu chả liên quan gì đến hắn, tiền cũng không phải hắn trả, trong lòng lại cứ thấy khó chịu. Hơn nữa sự khó chịu này không phải mới ngày một ngày hai, Đường Trì Châu, Du Đông Hải, Cao Mạc... Vài cái tên liên tiếp chạy qua trong đầu, trông tên nào cũng không vừa mắt.
Không vừa mắt nhất chính là Mộ Chẩm Lưu.
Mỗi khi thấy bộ dáng y ba đào không sợ hãi, trong ngực Túc Sa Bất Thác như bùng lên tụ lửa. Mỗi tội phát giận đến độ nào đều như đánh vào bông vải, một chút phản ứng cũng không có!
Mới nghĩ đến đây, lửa giận trong ngực đã bừng lên hừng hực.
Nắm tay Túc Sa Bất Thác căng chặt.
...
Thân thể hắn cứng đờ, chần chừ mở lòng bàn tay.
Phiến trụy ngọc bích trong lòng bàn tay bị nghiền thành bột phấn.
Kiệu đột nhiên bị gõ hai cái.
Lòng hắn căng thẳng vội vã nắm chặt tay.
Mộ Chẩm Lưu ở bên ngoài nhấc màn kiệu lên: "Ta muốn đi một nơi, ngươi có rảnh không?"
Túc Sa Bất Thác: "Gặp ai? Du Đông Hải?"
Mộ Chẩm Lưu cười cười không trả lời.
Túc Sa Bất Thác: "..." Cái dáng cười này thực sự rất chói mắt.
Cỗ kiệu đến chợ dừng lại. Mộ Chẩm Lưu phái kiệu phu về trước, lại mang theo Túc Sa Bất Thác đến một quán ăn. Túc Sa Bất Thác đem bột phấn ngọc bích nhét vào lòng, bước đi vô cùng cẩn cẩn thận thận, chỉ sợ làm rớt ra.
Mộ Chẩm Lưu chẳng hiểu làm sao, cho là tâm tình hắn rốt cục yên lại, thoáng an tâm.
Hai người tại quan ăn dùng bữa tối, Mộ Chẩm Lưu mang hắn đi vào một ngõ nhỏ, Đông vòng Tây chuyển nửa ngày mới ra.
Túc Sa Bất Thác kinh ngạc nhìn tiệm rượu trước mắt. Quán rượu này cách Cục quân khí không xa, cách hai con phố, hôm nay lúc đến Tổng binh phủ đã đi qua rồi. Hắn nói: "Từ khi nào ngươi đã nắm rõ đường lớn ngõ nhỏ thành Bình Ba như lòng bàn tay?"
Mộ Chẩm Lưu: "Vẫn chưa."
Túc Sa Bất Thác: "Chẳng lẽ ngươi nói sở dĩ ngươi có thể qua qua lại lại khắp thôn cùng ngõ hèm là vì ngươi mang theo kim chỉ nam?"
"Cũng có thể nói vậy."
"Là sao?"
Mộ Chẩm Lưu: "Chợ với quán rượu nằm trên cùng một con đường. Lúc ta qua qua lại lại chỉ cần nhớ kỹ phương hướng, cuối cùng cũng sẽ tới đích."
Túc Sa Bất Thác: "Nhỡ như đi vào ngõ cụt?"
Mộ Chẩm Lưu: "Thì đi ra thôi."
Túc Sa Bất Thác: "..." Chân tướng luôn làm cho người ta vỡ mộng.
Mộ Chẩm Lưu: "Chúng ta vào thôi."
Túc Sa Bất Thác nhìn trái xem phải, xác định không có ai theo dõi mới theo hắn vào cửa.
Quán rượu không một bóng người.
Gian tiệm rượu này ngày thường nhân khí đúng là không thịnh vượng lắm, nhưng cũng không quạnh quẽ đến vầy. Túc Sa Bất Thác nắm tay ngăn Mộ Chẩm Lưu bước tới, đem người hộ ở sau lưng, cẩn thận đi phía trước.
"Mộ đại nhân, ngài đến rồi." Nha đầu Phương Phương ló mặt ra từ trên quầy hàng. Vóc người không đủ nên dưới chân giẫm lên một cái ghế.
Túc Sa Bất Thác sắc mặt không tốt mà nhìn: "Sao ngươi lại ở đây?"
Phương Phương nói: "Quán này của cậu ta mở."
Túc Sa Bất Thác: "Sao trước đây chưa từng gặp ngươi?"
Phương Phương: "Lúc trước ta ở trên núi, hai ngày trước câu ta mới mang ta xuống núi."
"Núi nào?"
Phương Phương chỏ một ngón tay về phía Nam: "Cầu Vũ Sơn."
Cầu Vũ Sơn tại phía Nam thành Bình Ba, trên có hai ngôi làng, một là Trương gia thôn, một là Phùng gia thôn. Hai làng qua lại chặt chẽ, có quan hệ gần gũi với nhau, không ít sơn trân của thành Bình Ba là đến từ bọn họ.
Mộ Chẩm Lưu lượt lại một lần tư liệu về Cầu Sơn Vũ trong đầu, ôn thanh nói: "Cô nương nhờ ngươi truyền tin đâu rồi?"
Phương Phương chỏ ngón tay vào ghế lô duy nhất trong điếm: "Thưa, đang chờ trong đó."
Mộ Chẩm Lưu đang định đi, Túc Sa Bất Thác đã chặn lại nửa đường phía trước.
"Đi gặp cô nương?" Túc Sa Bất Thác tự tiếu phi tiếu, "Người ta thỉnh ngươi đến gặp một mình, ta đi vào có được không?"
Mộ Chẩm Lưu: "Ngươi vui lòng ngồi ở ngoài?"
Túc Sa Bất Thác đen mặt.
Gần đây số lần hắn đen mặt nhiều lắm, nhiều quá Mộ Chẩm Lưu tập mãi cũng thành quen, thấy chỉ cười cười, làm một cái tư thế thỉnh người.
Túc Sa Bất Thác đảo mắt, đi thẳng đến bên bàn cạnh ghế lô ngồi xuống.
Mộ Chẩm Lưu có hơi kinh ngạc.
Túc Sa Bất Thác: "Ngồi ở đây nhỡ ngươi gặp nguy hiểm, ta còn chạy kịp."
Mộ Chẩm Lưu khóe miệng co nhẹ, lắc đầu cười, xoay người vào buồng.
Hắn vừa bước vào, Túc Sa Bất Thác liền dựng thẳng hai tai, cũng may Mộ Chẩm Lưu thập phần thức thời chưa có đóng cửa.
Trong ghế lô tràn ngập hương lan nhàn nhạt.
Ghế lô trong một quán rượu nhỏ đương nhiên không có quỳnh lâm ngọc thụ, chỉ có một cái bàn vuông, bốn cái ghế tròn cùng một bóng hình dài nhỏ của người đẹp dựa bên cửa sổ. Thậm chí còn chưa nhìn thấy chủ nhân chiếc bóng mà chỉ nhìn vào tấm lưng nọ, cũng thấy được phong thái yểu điệu từ nàng.
Ngay cả Mộ Chẩm Lưu chưa từng động tâm với nữ tử, cũng phải âm thầm tán thán.
Như nghe được động tĩnh sau lưng, chủ nhân của bóng dáng xinh đẹp chậm rãi hồi thần.
Xinh đẹp như đóa phù dung.
Xán lạn tựa vầng hồng.
Mộ Chẩm Lưu đã tưởng tượng như vậy, đích thực là tuyệt sắc giai nhân ngàn dặm khó tìm.