Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trẫm Không Muốn Sống Nữa

Chương 87: Thân thế

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sầm Duệ tiễn Phó Tránh đi xong cũng không phát hiện có gì khác thường, ngủ thêm nửa canh giờ thì bị đứa bé trong bụng đá tỉnh. Sắp tháng tám rồi mà thời tiết vẫn nóng không chịu được, Sầm Duệ ngủ toát đầy mồ hôi, chống người đứng dậy, gọi nhũ mẫu tới xoa người cho mình, đổi bộ quần áo khác. Sau khi xong hết, mới ưỡn cái bụng to đùng tới trù gian ăn sáng.

Sáng sớm nên nàng nhàn đến vô sự, bước chậm từng bước đi dạo trong viện. Tiểu thư đồng ở bên hận không thể dán mắt lên người Sầm Duệ, sợ nàng có sơ xuất gì. Ma ma ở bên cạnh phơi quần áo trẻ con, cười nói: "Phu nhân sinh lần đầu, đi một hai bước càng có lợi."

Tiểu thư đồng ghi nhớ mệnh lệnh của Phó Tránh, nào dám thả lỏng một khắc, cầm quạt hương bồ đi theo phía sau Sầm Duệ, nhìn cơ thể lắc lư của nàng, lòng run sợ nói: "Thiếu phu, phu nhân ngài vẫn nên về ngồi xuống thôi."

Hôm nay tinh thần của Sầm Duệ đặc biệt tốt, đi vài vòng rồi nói: "Vậy ngươi chơi cờ với ta đi."

"..." Mặt Phó thư đồng xám như tro tàn: "Tiểu nhân có thể nói không sao?" Hắn là một người thiện lương ngay thẳng, không hề muốn chơi cờ với người vô sỉ vô lại như thiếu phu nhân đâu!

"Không thể." Sầm Duệ tàn nhẫn dập tắt tia hy vọng cuối cùng của hắn.

"Không chơi nữa." Ván thứ hai bắt đầu chưa bao lâu, Sầm Duệ bỗng nhiên buông quân cờ xuống.

"Á? Vì sao ạ?" Tiểu thư đồng đang đắm chìm trong thắng lợi ngắn ngủi, mê man ngẩng đầu.

Sầm Duệ ôm bụng, vẻ mặt bình tĩnh: "Ta vỡ nước ối rồi."

"..."

Khi Phó Tránh chạy về tới nhà, tiểu thư đồng đã bái được một lượt các vị thần tiên, Bồ Tát, trước mắt đang chuẩn bị dập đầu thắp hương tổ tông Phó gia. Mặt Phó Tránh trắng bệch tới dọa người, giọng nói còn giữ được trấn định: "Thiếu phu nhân đâu?"

Phó thư đồng nhìn thấy Phó Tránh thì như kẻ chìm trong bóng đêm thấy ánh rạng đông, là ánh sao sáng của đời người! Kích động tới mức trả lời một câu vô nghĩa: "Thiếu phu nhân đang ở phòng sinh ạ."

Phó Tránh sốt ruột, lớn tiếng quát, "Nàng thế nào rồi!"

Phó thư đồng đang hoang mang lo sợ lại bị quát, chân mềm nhũn càng nói không xong, thật lâu sau nghẹn ra một câu: "Thiếu gia bình tĩnh ạ!"

"Ầm ĩ cái gì! Ầm ĩ cái gì! Không phải sinh non sao! Ngạc nhiên cái gì chứ." Bà mụ ló cái đầu ra cửa tìm hiểu, không kiên nhẫn vỗ thật mạnh vào ngực: "Có lão thân ở đây, tuyệt đối không thành vấn đề. Nếu rảnh thì nhanh chóng đi đun bát canh củ sen đi, để phu nhân đói sẽ không có sức."

Loại cam đoan này vốn dĩ không thể khiến Phó Tránh an tâm, hắn muốn xông vào trong phòng, có điều còn chưa tới cửa đã bị bà mụ chống nạnh quát đứng lại: "Nơi này không phải chỗ đại nhân có thể vào!" Nửa đẩy nửa xô Phó Tránh ra ngoài, đóng sập cửa lại.

Trong chớp mắt đó, Phó Tránh nghe thấy tiếng rầm rì của Sầm Duệ. Hắn gọi một tiếng: "A Duệ." Hắn gọi tên nàng không mong nàng trả lời, chỉ hy vọng nàng biết hắn đang ở đây, ngay ngoài cửa. Có hắn ở cùng, nàng không cần sợ hãi.

Từ nhỏ Sầm Duệ đã là đứa trẻ chịu được đau, sau này lớn lên trải qua bao đao thương rồi thì cổ độc, vậy nên chút đau bụng sinh này còn trong phạm vi chịu đựng được của nàng. Nghe thấy Phó Tránh gọi nàng, nàng siết chặt năm ngón tay, tuy biết hắn không nhìn thấy nhưng trên mặt vẫn lộ nụ cười thoải mái, thấp giọng nhưng đáp rõ ràng: "Ta không sao."

Bà mụ hừ một tiếng, tiểu nương tử này rất kiên cường, như vậy cũng chịu được, không rên không la như những người khác.

Người Phó Tránh mướt mồ hôi lạnh, được Sầm Duệ đáp lại, thần kinh căng như dây đàn thoáng thả lỏng, nói với tiểu thư đồng: "Đi nấu canh đi."

Vừa nhấc mắt, Phó thư đồng đã sớm chạy tới phòng bếp nhóm lửa nấu canh từ bao giờ, không thấy bóng dáng nữa.

Sầm Duệ mang thai đầu, lại còn sinh non cho nên gian nan hơn nhiều, từ giờ ngọ đến chạng vạng, tới khi trăng trên bầu trời lặng lẽ lên, trong phòng sinh vẫn đang giằng co. Sầm Duệ đã được đút mấy bát canh rồi, nhưng đứa nhỏ chậm chạp không chịu thò đầu ra. Bà mụ bắt đầu lo lắng, còn thế này nữa, không nói đứa nhỏ không chịu nổi, người lớn cũng không trụ được.

Bên ngoài, xiêm y sau lưng của Phó Tránh đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp, lòng bàn tay khắc dấu vết thật sâu. Dường như hắn đang quay về cái đêm của nhiều năm trước khi đứng ngoài đại hỏa hừng hực, cảm giác bất lực và tuyệt vọng ấy dần lan khắp toàn thân: "A Duệ..."

Tại khoảnh khắc hắn đẩy mạnh cửa ra, tiếng trẻ con khóc vang dội nỉ non cũng phá nát không gian, bà mụ ôm đứa nhỏ, quay người lại thấy Phó Tránh thì sợ tới mức ba hồn bay mất hai: "Đại nhân, sao ngài có thể vào nơi huyết tinh thế này!"

Sầm Duệ thả lỏng khớp hàm siết chặt, nhả miếng vải bông trong miệng ra, thời gian quá lâu, môi nàng đã khô nứt trắng bệch: "Không sao, để cho hắn vào."

Phó Tránh nhìn đống hỗn độn trên giường và vết máu loang lổ, cơ thể thoáng chao đảo, nắm chặt tay Sầm Duệ mà mãi lâu sau vẫn không nói nên lời.

"Dọa chàng rồi hả..." Sầm Duệ áp sườn mặt vào tay hắn, giọng khàn khàn: "Các bà ấy nói là con trai."

Phó Tránh vẫn không nói gì, chỉ dùng hết tâm tư để ôm Sầm Duệ, dáng vẻ khẩn trương kia như ôm lấy bảo bối đã mất lại có được.

Bà mụ thấy Sầm Duệ còn nói chuyện rõ ràng, dưới thân cũng không xuất hiện hiện tượng xuất huyết, thở dài một hơi, cười tủm tỉm ôm đứa nhỏ đã được tắm rửa sạch sẽ đến chúc mừng Sầm Duệ và Phó Tránh.

Sầm Duệ thấy phản ứng của Phó Tránh không được thích hợp, nàng vừa thiên tân vạn khổ sinh cho hắn một tiểu tử mũm mĩm, không khích lệ khen ngợi một câu thì tốt xấu gì cũng phải liếc nhìn con một cái chứ. Nàng cố gắng giật giật ngón tay bị Phó Tránh siết, bực bội nói: "Con!"

Lúc này Phó Tránh mới hồi hồn, trong ánh mắt quái dị của bà mụ mới xấu hổ buông Sầm Duệ ra, dùng tư thế ngốc lạ ôm bé con mới sinh đang khóc nỉ non. Hắn vừa mới ôm, tiểu tử kia đột nhiên ngừng khóc.

"Có xinh không?" Uống thêm hai ngụm canh, Sầm Duệ hồi phục một chút khí lực, muốn nhìn đứa bé mới bò từ trong bụng mình ra một cái.

Bé tẹo, nhiều nếp nhăn, người đỏ bừng, hơi khó coi! Đây là tiếng lòng thật của Phó Tránh, nhưng nhìn tình cảnh này hắn đành trái lương tâm nói: "Xinh lắm, rất giống nàng."

Phó Tránh vừa lên tiếng, Sầm Duệ đã biết vì sao hắn không nói, thì ra là khóc. Nói khóc thì hơi khoa trương, nhưng giọng nghẹn ngào rồi. Từ lần đầu tiên gặp nhau đến bây giờ, đây là lần đầu tiên Phó Tránh để lộ một mặt yếu ớt như vậy. Vừa nãy đau đòi mạng, Sầm Duệ cũng không khóc thành tiếng, bây giờ ngược lại bị Phó Tránh kích động, nước mắt lách cách rơi xuống.

Phó Tránh đưa con cho nhũ mẫu, sợ hãi đỡ lưng nàng: "Làm sao vậy, đau à?"

Sầm Duệ dùng khí lực còn lại để dựa vào Phó Tránh, cười trong nước mắt: "Ta đang hạnh phúc." Hạnh phúc vì tuy con đường này nhấp nhô khó nhọc, chung đυ.ng thì ít, xa cách thì nhiều, nhưng tới giờ phút này có con, có Phó Tránh và nàng, thật viên mãn.

┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉

Đứa nhỏ sinh non, bà mụ nói yếu hơn so với những đứa trẻ đủ tháng nên sẽ nuôi hơi mệt. Sầm Duệ nhìn con, vừa lo lắng lại đau lòng: "Ta tân tân khổ khổ mới sinh được con, trăm ngàn lần đừng chịu thua kém con nhé." Dỗ dỗ bé, lại thở dài một hơi: "Lang trung nói thân mình ta kém, căn cơ bạc, cho nên Tảo Nhi mới sinh non, ta thật có lỗi với nó." Nói xong lại cười: "Tảo Nhi Tảo nhi*, một lời thành sấm."

*Tảo nhi Tảo nhi – 棗兒早兒: Chữ Tảo đầu tiên là Táo – 棗, chữ Tảo thứ hai là Sớm (sáng sớm) – 早

"Miên man suy nghĩ cái gì thế!" Phó Tránh nhìn nàng nằm nghiêng, chọt chọt má nhi tử, vẻ mặt như đã lường trước: "Con của ta, tất nhiên sẽ không phải ma ốm."

"Phi! Miệng quạ đen nhà chàng!" Sầm Duệ ra vẻ muốn ôm con tránh xa, hôn nhẹ lên mặt Tiểu Tảo, không quan tâm nó không nghe hiểu cái gì, chê trách Phó Tránh: "Cha con là đồ hắc tâm hắc phế hắc lòng, làm việc bá đạo còn không nói đạo lý."

Tiểu Tảo đạp đạp chân nhỏ, toét miệng cười, tỏ vẻ lời Sầm Duệ nói làm nó rất vui.

Sao hắn lại không biết hắn "hắc" như thế chứ, có điều mặt Phó Tránh thì đen thật rồi, ôm cả Sầm Duệ và ổ chăn lên thảm trải trên giường trúc: "Lộn xộn cái gì, ban đêm lạnh, bị gió thổi vào thì phải làm sao?!"

"..." Tiểu tính tình của Sầm Duệ được Phó Tránh yêu chiều từ lúc mang thang nên phóng đại, tức thời phát hỏa: "Phó Tránh! Sinh con xong rồi nên chàng lập tức trở mặt đúng không! Chàng là kẻ phụ bạc!" Làm bộ muốn khóc lớn.

Phó Tránh nghiêm mặt, mặc nàng gào thét xong, đẩy điểm tâm qua: "Buổi tối chưa ăn bao nhiêu, đói bụng rồi phải không?"

"..." Sầm Duệ lặng lẽ thu tiếng khóc, khụt khịt mũi, Phó Tránh thở dài, ôm cả con và nàng vào lòng, chọn một miếng điểm tâm đưa cho nàng: "Lai Hỉ và Trương Dịch đang đi trên đường rồi, không mấy ngày nữa sẽ tới Hoài Quận. Có Trương Dịch chăm sóc, nàng còn lo lắng cho Tảo Nhi nữa không? Ngoan."

Sầm Duệ ăn điểm tâm, vừa nuốt vừa than thở: "Ta cảm thấy chàng luôn coi ta là trẻ con."

Phó Tránh bật cười, vỗ nhẹ đầu nàng: "Thói quen." Quen dùng hết khả năng để chăm sóc một người, quen mọi việc lấy nàng làm đầu, quen đi vài bước sẽ quay đầu lại xem nàng có theo kịp không. Trong mắt hắn, nàng vẫn mãi là tiểu cô nương mười mấy năm trước nhắm mắt đi theo sau đuôi hắn, khiến người ta ảo não, khiến người ta ưu tư, khiến người ta hận nghiến răng, nhưng bất giác từ lúc nào đã thâm căn cố đế.

Người tới cùng Lai Hỉ không chỉ có Trương Dịch, mà còn một người Phó Tránh không ngờ tới — Ngụy Trường Yên.

Đối với Ngụy Trường Yên, Phó Tránh biểu hiện rất rộng lượng, để hắn nói chuyện riêng một mình với Sầm Duệ, còn mình dẫn Trương Dịch nhìn xem Tiểu Tảo. Đáng thương thay cho Ngụy công tử ở trong mắt Phó Tránh chưa bao giờ đạt đến hai chữ "tình địch".

Sầm Duệ rất không kiên nhẫn với việc ở cữ, có người mới tới chơi nên vô cùng vui vẻ: "Sao ngươi tới đây có một mình? Tú Mẫn đâu?"

Ngụy Trường Yên cũng rất câu nệ, vừa vào cửa liền cẩn thận khép cửa lại, phòng ngừa gió lùa.

Ngụy Như cào cào cửa: "Công tử, đóng kín như vậy có sợ Phó đại nhân nghĩ ngài có tư tình với bệ hạ không?"

"..." Ngụy Trường Yên "Oành" một tiếng đánh rầm cửa trước mũi hắn, hùng hùng hổ hổ ngồi trở về, nâng mắt cẩn thận đánh giá hạ Sầm Duệ: "Trông ngươi rất khá."

"Cả ngày bị ép ăn ép uống, nếu không khá hơn tý nào thì ta thực xin lỗi đống gà vịt cá tôm kia." Sầm Duệ nổi tính đùa giỡn, chạm phải vẻ mặt do dự muốn nói lại thôi của Ngụy Trường Yên, liếc mắt ra cửa sổ, thấp giọng hỏi: "Chuyện ta nhờ ngươi điều tra thế nào rồi?"

Ngụy Trường Yên thở liền mấy hơi dài, như đã hạ quyết tâm, nói: "Thời gian lâu rồi nên ta cũng chỉ tra được đại khá thôi, kết hợp với cả suy luận của mình nữa thì đại khái là thế này: Quý phi năm đó, cũng chính là nương của ngươi sau khi ôm Sầm Duệ thật sự chạy trốn khỏi cung thì Sầm Duệ bị đậu mùa trên đường đi, do không được trị liệu kịp thời nên chết yểu. Khi Quý phi còn đang chìm trong thương tâm đã nhận nuôi một cô nhi. Ta chỉ tra được nơi Quý phi gặp được ngươi là ở Yến Châu giáp biên giới Tấn quốc. Về phần cha mẹ thân sinh của ngươi thì khó tìm tung tích." Hắn quan sát sắc mặt của Sầm Duệ: "Ngươi muốn tra tiếp, ta sẽ tiếp tục..."

Sầm Duệ im lặng nghe hắn kể lại xong, trên mặt không lộ ra vẻ thất vọng hay là thương tâm, trái lại buông lỏng bàn tay siết chặt đệm ra, cả người thoải mái: "Đủ rồi, không cần nữa. Với ta mà nói, như vậy đã đủ rồi."

...

Ngụy Trường Yên đi khỏi đình viện, bỗng dừng chân quay đầu nhìn hồi lâu, Ngụy Như nhìn hắn, cho là hắn lưu luyến, nói: "Rõ ràng công tử còn tìm được một cái túi hương cũ, vì sao không đưa cho bệ hạ ạ? Có lẽ đó là tín vậy liên quan đến cha mẹ của nàng."

Ngón tay trong tay áo vô ý vuốt ve hoa văn trên túi hương đã cũ, bên trên mơ hồ có đường chỉ thêu màu vàng thêu chữ "Dung", Ngụy Trường Yên hờ hững nói: "Một cái túi hương hỏng mà thôi, có tác dụng gì lớn được? Huống hồ đối với nàng mà nói..."

Nàng rất ổn, cho nên không quan trọng. Về phần hắn, có lẽ qua vài năm nữa, nói không chừng cũng buông xuống.

Ngụy Trường Yên mỉm cười, loại chuyện thế này, ai biết được.
« Chương TrướcChương Tiếp »