Chương 45: Men say

Nếu có lỗi sai chính tả mọi người nhắc mình với nhé.

.

Sầm Duệ bị đánh trúng, trong lòng lại thấy thoải mái một cách kỳ lạ. Rầm rì oán niệm hai câu, thu lại hết tâm tình, còn nháo nữa, Phó Tránh sẽ giận thật, nàng cũng không có trái ngọt để ăn. Đón lấy văn thư Phó Tránh đưa, mở ra thì thấy cả người không ổn: "Ngươi muốn nâng Tạ Dung lên làm hữu tướng sao?!"

Chuyện buồn cười nhất trên đời! Khắp triều có ai không biết, Tạ Dung là cơ sở ngầm Yến Vương đưa tới chứ? Là tại nàng chưa tỉnh ngủ, hay là Tạ Dung có thủ đoạn thông thiên mua chuộc được Phó Tránh?

"Bệ hạ đừng vội, nghe thần nói một lời." Phó Tránh an ủi nàng, không nhanh không chậm nói: "Cái ghế Tả tướng trống đã lâu, vì thế Lại bộ từng dâng tấu chương nhiều lần. Từ Sư làm hữu tướng hơn hai mươi năm, bây giờ lợi dụng Tạ Dung nhận chức hữu tướng, đẩy Từ Sư vào vị trí tả tướng, lấp đầy chỗ trống."

Sầm Duệ vứt văn thư sang một bên, nâng cao giọng: "Trong triều không chỉ có một mình Tạ Dung, ngươi nâng ai không nâng, lại muốn nâng biểu đệ của Yến Vương? Ngươi yên tâm, nhưng ta không yên lòng!"

"Điều này bệ hạ không cần lo lắng, nói tài, Tạ Dung thừa sức gánh vác trọng trách, mà thần cũng có biện pháp khiến hắn không dám có tâm tư khác." Phó Tránh bình tĩnh lạnh lùng, phân tích rõ ràng cho nàng nghe: "Ngụy gia thất thế, tuy Tần Anh có tài nhưng không đủ sức xoay chuyển cục diện chính trị biến đổi liên hồi, trong khoảng thời gian ngắn không thể chống lại Từ Sư. Tạ Dung giỏi mưu mô, sau lưng có một Yến Vương khiến Từ Sư không dám xem thường, vào lúc này, vừa hay tạo thành thế đối lập với Từ gia."

Chỉ bằng vài câu đơn giản, Phó Tránh đã phác họa xong triều cục trong tương lai. Ngữ khí của hắn lạnh nhạt chắc chắn, tựa như nắm mọi thứ của thiên hạ trong lòng bàn tay, không quan tâm việc điều động nhị tướng tả hữu gây kinh động triều chính, không chau mày nhăn mặt một cái.

Sầm Duệ rũ ánh mắt ảm đạm, nàng chưa bao giờ đoán được tâm tư của người này, mà hắn cũng sao có thể để cho nàng đoán?

Mơn trớn hai chữ "Tạ Dung" trên mặt giấy, Sầm Duệ nhẹ giọng nói: "Vậy làm theo ý Phó khanh đi."

Phó Tránh nhìn nàng cúi đầu sắp chạm tới mặt bàn, lông mày hơi nhíu.

┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉

Trước khi Tạ Dung được điều động, thánh chỉ đề bạt Từ Sư làm Tả tướng đã dẫn đầu phát xuống khắp Môn Hạ tỉnh. Từ Hàn Lâm lang Ngũ phẩm tới Hoàng Môn Thị Lang Tứ phẩm, lên tới Tả tướng chính nhất phẩm, cuối cùng cũng đến vị trí cao nhất của cuộc đời, lúc này Từ tướng lại đang cầm thánh chỉ, lần đầu tiên cảm thấy trống vắng, ai, cái này đại khái gọi là Độc Cô Cầu Bại đi.

Lão quản gia của Từ gia trung tâm nhắc nhở: "Tướng gia, khiêm tốn, khiêm tốn a!"

Từ Sư được thăng lên làm Tả tướng, người vui mừng nhất không phải bản thân hắn, mà là cái vị nhị phẩm bị nghẹn uất hơn hai mươi năm – Thượng thư lệnh đại nhân.

"Đời này, rốt cuộc đại nhân ta có thể trải nghiệm cảm giác ta là to nhất rồi!" Thượng thư lệnh đại nhân vui tới phát khóc.

Ba ngày sau, tin tức Tạ Dung được nâng lên làm hữu tướng bị lộ, vô tình đập nát mong đợi tốt đẹp của Thượng thư lệnh đại nhân.

"Đại nhân! Kìm nén a!"

Thượng thư lệnh đại nhân hít sâu một hơi, té xỉu.

Hai lệnh bổ nhiệm liên tiếp được ban bố, không tiếng động tỏ rõ khuynh hướng triều đình phát ta từ trung tâm quyền lực của Cung quốc đã đổi chiều mới. Khi mà ánh mắt của mọi người đều đặt lên hai người Từ Sư và Tạ Dung thì Tần Anh trở thành Thị Lang Môn Hạ là chuyện ngược lại không khiến nhiều người để tâm.

Tạ Dung vừa chen ngang vào triều đình Cung quốc đã là một con hắc mã, tấn chức nhanh như thế không khỏi gặp phải một số tranh luận và bất mãn, có chút ngôn luận công kích cũng là bình thường, một trong số đó phải kể tới vị Thượng thư lệnh đại nhân.

Sau khi Tạ Dung nghe được, không do dự chút nào, chạy vội tới trước hoàng đế bệ hạ, vô sỉ báo cáo: "Ai cũng có quyền ngôn luận, nhưng miệng lưỡi chê bai mỉa mai sẽ làm hỏng kỷ cương. Cứ thế mãi, kỷ cương buông thả, triều chính rách nát, nước nhà tất vong."

Sầm Duệ nghe cũng thấy có lý.

Vì thế tân Hữu tướng đại nhân thuận lý thành chương triển khai một trận quét sạch kỷ cương oanh liệt từ trên xuống dưới triều đình, đặc biệt là chiếu cố Thượng thư lệnh đại nhân oán niệm nồng nặc.

Thượng thư lệnh đại nhân nuốt không trôi cục nghẹn này, đồ tiểu nhân có thù tất báo! Mắng hắn một câu, đã thăng cấp lên thành nước nhà tồn vong rồi!

Sau đó, khi lên triều hắn không dám xem thường vị Tạ tướng gia này nữa.

Tất cả còn chưa kịp hồi hồn khỏi sự biến chuyển này, ngày xuân vẫn dài, hàn tuyết chưa tan, khói lửa Bắc cương đã đột nhiên nổi lên, cấp báo ngàn dặm của Binh bộ được đưa vào trong Lý Chính Điện.

Dân tộc du mục Đồ Khả Tư Hãn phương Bắc suất kỵ binh, triển khai đã lâu nhưng chưa tiến hành việc xâm biên. Đông mạt xuân sơ, cỏ non trên thảo nguyên chưa nảy, khiến dân chăn nuôi dựa vào bò, dê mà sống lâm vào cuộc sống cằn cỗi khốn khổ. Không có lương thực phải làm sao? Đi cướp! Tuy rằng văn minh dân chúng trên thảo nguyên chưa khai hóa, nhưng tốt xấu gì cũng biết giữa Tấn quốc dùng võ lập quốc và Cung quốc phong nhã sùng văn thì dễ bắt nạt bên nào hơn.

Thời đầu Cung quốc khai quốc, hàng năm chịu đủ khổ xâm biên. Khổ sở trăm năm, bị cướp vô số lương thực và mặt mũi, hoàng đế Cung quốc nổi giận, cướp cái đầu ngươi ấy, con dân của lão tử tới mùa xuân thì không cần ăn cơm à? Ngàn lựa vạn chọn được vài võ tướng, hạ tử lệnh, không chém chết đám Thát Đát kia, lão tử sẽ chém chết các ngươi!

Trải qua nhiều trận thương vong ác chiến, cuối cùng đổi được hơn mười năm biên cương Cung quốc – Bắc Cương an ổn. Mùa xuân năm nay, tân Đồ Khả Tư Hãn ánh mắt thâm trầm nhìn dê con đòi ăn nhà mình với tiểu hoàng đế Cung quốc mới đổi, giống như... tháng ngày vung roi ngựa cướp lương thực và mỹ nhân đã trở lại!

Đối với Sầm Duệ mà nói, đây tuyệt đối là bắt đầu của chuỗi tai hoạ...

Người Thát Đát dũng mãnh thiện chiến, nhất là thiết kỵ nhanh như chớp, vang như sấm, ngay cả tiên đế năm đó ngự giá thân chinh cũng chịu không ít mệt. Còn Tấn quốc mặc dù mới ký hiệp ước Tấn Tần với Cung quốc, nhưng động vào tư lợi, tình nghĩa là thứ đểu giả, ai biết có thể thông đồng với Thát Đát, đâm sau lưng Cung quốc một đao hay không.

Đối đầu với kẻ địch mạnh, Ngụy thị mới đổ, chưa tới mức trong triều không tướng, nhưng để kéo được người lên đứng trước năm vạn thiết kỵ binh của Đồ Khả Tư Hãn thì...

Khó a!!!! Sầm Duệ nắm chặt danh sách Binh bộ trình lên, ngửa mặt lên trời thét dài.

Sầu mấy đêm không ngủ, Từ Tri Mẫn được Lai Hỉ bày mưu đặt kế, khi phụng trà cho Sầm Duệ cười một cái nói: "Bệ hạ, ngày tháng trôi qua thật nhanh, hôm nay đã là mùng 3 tháng 3 rồi."

Sầm Duệ nâng đôi mắt đỏ như con thỏ do thức đêm, trì độn ngây ngốc một lát mới nhảy dựng: "Lai Hỉ, chuẩn bị xe! Trẫm muốn xuất cung!"

"Bệ hạ muốn đi đâu?" Phó Tránh đến đưa tấu chương nhăn mày thật sâu, vẫn còn muốn xuất cung du ngoạn?

┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉

Giữa xuân, người trong quận Thanh Thủy đều thích uống rượu hoa hạnh để đuổi xuân lạnh, cầu xuân may. Sầm Duệ nhớ mẫu thân nàng trong tiết xuân cất hai vò, một vò dùng để uống, một vò chôn dưới tàng cây. Vòng vo trong chợ nửa vòng, Sầm Duệ mới xách hai bầu rượu hoa hạnh bước ra từ cửa hàng nhỏ, tiếp theo tới Bạch Mã tự xin chút hương nến và bản kinh Phật, lúc này mới lên xe đi về phía Lăng Phi ngoại ô.

Phó Tránh ngồi đối diện, nhìn Sầm Duệ bật nắp ngửi mấy cái, lẳng lặng hỏi: "Rượu có vấn đề sao?"

Sầm Duệ ôm vò rượu lắc lắc đầu: "Không, rượu nương ta cất đậm đà hơn." Lại bật nắp vò khác, đưa chóp mũi ngửi.

Mắt Phó Tránh khẽ nhúc nhích, nhưng vẫn trầm mặc, không nói với nàng một lời.

Ngày này năm nay, trời trong mây lành. Cảnh xuân núi rừng tươi đẹp, ánh nắng xuyên qua sương mù nhạt, trải trên mặt đất những gợn sóng trong veo, tiếng chim ca líu lo không ngừng bên tai.

Lăng Phi nằm ở chỗ hơi cao trên sườn núi, đi được một nửa, Sầm Duệ nóng toát mồ hôi la hét muốn cởϊ áσ lông cừu, kết quả bị Phó Tránh tàn nhẫn phủ quyết.

Khi đi đến mộ, mồ hôi trên đầu Sầm Duệ tuôn như mưa, mất hình tượng ngồi phịch trước mộ nương nàng, giả lả khóc hu hu: "Nương à, người xem đi! Ngày nào con cũng bị bắt nạt như thế đó."

"..." Lai Hỉ rũ vai xếp đồ cúng cho Quý phi nương nương xong, tự giác ngồi xổm phía xa xa, cảnh giác nhìn Phó Tránh và Sầm Duệ, trước khi đi còn nhỏ giọng nói bên tai nàng: "Bệ hạ! Hoang sơn dã lĩnh, cẩn thận mãnh thú!"

Sầm Duệ mang vẻ mặt mờ mịt nhìn Lai Hỉ trịnh trọng một cách kỳ lạ, ban ngày ban mặt, mãnh thú nào dám nhảy ra đả thương người chứ.

Mặc dù hàng năm trong Lăng Phi có người thủ lăng dọn dẹp, nhưng khó tránh khỏi có cỏ khô lá rụng, Sầm Duệ cúi người phẩy qua loa, rồi mới quỳ xuống kính cẩn dập đầu ba cái, châm hương, lại lấy ra mấy cái chén, đều tự rót. Vén tay áo, một chén đặt trước mộ phần, Sầm Duệ bưng chén còn lại, mắt mang ý cười: "Nương, người yên tâm. Bây giờ con rất tốt, tương lai cũng sẽ tốt." Uống một hơi cạn sạch chén rượu.

Uống rượu xong, thấy một cái tay thon dài lướt qua lấy một cái chén bên cạnh nàng.

Sầm Duệ thẳng sống lưng, liếc nhìn Phó Tránh khom người thực hiện nghi thức tế lễ, nghiêm mặt nói: "Sao ngươi không quỳ?"

"..." Phó Tránh mắt lạnh nhìn nàng.

Sầm Duệ không yếu thế trừng lại: "Nương của ta tốt xấu gì cũng là Quý phi đấy! Nếu còn sống thì bây giờ là Thái Hậu! Chẳng lẽ ngươi không nên quỳ?!"

Hai người so mắt một hồi, Phó Tránh vén vạt áo thong thả quỳ xuống, sắc mặt thản nhiên nói: "Là thần thất trách, không dạy dỗ nàng hẳn hoi."

"..."

Tế bái xong, rượu hoa hạnh vẫn còn hơn nửa, Sầm Duệ dò xét thấy Phó Tránh như không có ý phản đối, liền lần mò cái chén, vừa uống rượu vừa nói chuyện với bia mộ.

Đơn giản thì là chút hỉ nộ ái ố ngày thường, trong đó hơn phân nửa là chỉ cây dâu mắng cây hòe mà mắng Phó Tránh. Phó Tránh nghe xong, khóe môi giật giật, đưa mắt nhìn về phía rừng cây xanh.

Đợi tầm mắt hắn quay lại, đột nhiên bả vai trầm xuống, một cái đầu mềm như lông cún hữu khí vô lực đổ lên vai hắn.

Sầm Duệ ợ một tiếng, rất tự mình biết mình nói: "Phó khanh, hình như ta say."

"..." Phó Tránh nhấc vò rượu lên lắc lắc, rỗng tuếch. Tửu lượng không tốt mà còn uống hết, Phó Tránh nhìn con mèo say không biết sống chết kia, lưỡng lự có nên đá nàng lăn từ trên này xuống hay không.

Sau khi say rượu, Sầm Duệ vô cùng linh mẫn, gần như ngay lập tức cảm nhận được Phó Tránh ghét bỏ nàng, vội vàng ôm cánh tay hắn, hết cọ lại dụi, không quên uy hϊếp: "Không được ném ta đi! Đây là thánh chỉ!"

Lai Hỉ nhìn cảnh này thiếu chút nữa trượt chân lăn xuống núi, ngài bán manh* vô cùng thất bại a bệ hạ!

*Bán manh: Giả vờ dễ thương.

Tửu lượng của Sầm Duệ cực kì kém, nhưng phẩm chất sau khi say thì không tệ, dựa vào Phó Tránh nỉ non một hồi rồi nghiêng người ngả xuống đùi Phó Tránh, thành thật ngủ.

Gió núi trong lành, cuốn mùi hoa tràn vào khoang mũi, Phó Tránh tĩnh mục nhìn khói mây màu lam trên núi xa một lúc, ánh mắt mới rời xuống, rơi vào xuống khuôn mặt đang ngủ say sưa.

Không biết mơ tới cái gì, hàng lông mày dài nhỏ, đen như mực nhíu lại, hình như ngủ không an ổn. Theo hô hấp, chiếc mũi hơi phập phồng, cánh môi dính rượu trở nên trong suốt thỉnh thoảng mấp máy, hừ ra một hai âm tiết không có hàm nghĩa.

Phó Tránh bình ổn hơi thở rối loạn trong khoảnh khắc, đầu ngón tay vuốt phẳng mi tâm của nàng, lại như bị một sợi tơ vô hình dắt bước, từ cái mũi thanh tú chậm rãi rời xuống, thoáng khựng lại trước cánh môi đỏ ửng, cuối cùng nhẹ nhàng mà hạ xuống.

Cánh môi dưới ngón tay ướŧ áŧ, mềm mại, phả ra hơi thở ấm áp xuyên qua kẽ ngón tay, một ly rượu hoa hạnh ban nãy như đang phát huy hết tác dụng, cũng làm cho hắn có một chút men say.

Nhẹ tay nâng cái cổ mảnh mai lên, mắt Phó Tránh tối lại, thoáng phủ xuống...