Để tránh bị phát hiện, Phó Tránh đưa Sầm Duệ về từ cửa phụ Thiên Môn, tất cả người trong Dưỡng Tâm Điện đã bị Lai Hỉ điều đi nơi khác.
Mặt trăng ngả về tây, trong cung yên tĩnh chỉ có tiếng gió thổi qua hành lang dài trống vắng, thỉnh thoảng trong góc sáng nào đó có bóng cung nhân lướt qua.
Lai Hỉ ôm đầu ngồi bên ngoài Dưỡng Tâm Điện trông coi, thấy Phó Tránh từ phía xa, vừa vội vừa lo chạy lên đón: "Bệ hạ... Đây là..."
Phó Tránh không dừng lại dù chỉ nửa khắc, lập tức ôm Sầm Duệ vào nội điện: "Đi chuẩn bị nước ấm và thuốc trị thương, rồi lấy bộ xiêm y sạch sẽ tới đây."
Trên đoản tháp, Sầm Duệ rũ hai tay bên người, cúi đầu không nói lời nào.
Phó Tránh chú ý thấy trên mặt nàng hình như có vết ứ, vết thương bị bụi đen che mất, nhìn không rõ, khi đưa ánh nến tới gần, mới thấy một đường xanh tím từ xương gò má tới khóe mắt sưng phù lên. Hô hấp của Phó Tránh trở nên rối loạn, cố gắng nhàn nhạt hỏi: "Bệ hạ bị thương sao? Có cần gọi Thái y không?"
Sầm Duệ không nghe lọt tai một chữ nào, vẫn duy trì tư thế không nhúc nhích. Quần áo ẩm ướt đã khô đi nhiều, nhưng mái tóc dài xõa tung vẫn nhỏ từng giọt đứt quãng, tinh thần sa sút và chật vật.
Lai Hỉ nhẹ tay nhẹ nhân đem từng thứ vào, nhìn bộ dáng của Sầm Duệ, đủ lời nghẹn đầy trong lòng mà không nói một chữ, lại nhẹ tay nhẹ nhân lui ra, không quên khép cửa lại.
Không hiểu sao Phó Tránh sinh nôn nóng, nếu nàng không phải nữ tử, hắn có cần cố kỵ như vậy không? Tĩnh tâm, hắn cân nhắc gắng sức nhẹ tay xem tay chân và vai Sầm Duệ, kiểm tra cẩn thận mấy lần, xác định không bị đại thương như gãy xương linh tinh, mới vắt khô khăn, lau sạch từng vết bẩn trên mặt nàng. Sau đó lấy một cái khăn to mềm mại, cẩn thận chà lau mái tóc ướt sũng từ trên xuống dưới vài lần, cho tới khi sợi tóc trong tay khô ráo trơn bóng mới thôi.
Sầm Duệ ngoan ngoãn vẫn không nhúc nhích, mặc Phó Tránh chăm sóc, tẩy rửa sạch sẽ cho nàng đâu vào đấy.
Bởi vì Sầm Duệ không hợp tác, Phó Tránh tạm thời buông tha việc thuyết phục nàng đổi bộ xiêm y khác, ngược lại mở hộp thuốc ra, bỗng ngơ ngẩn. Cao thuốc trong hộp chỉ còn non nửa, cho thấy thường xuyên được sử dụng... Nhẹ nhàng lấy một chút, chấm từ từ lên gương mặt của người phía trước... Kẻ đả thương Sầm Duệ xuống tay rất nặng, để lại vết ứ máu lớn trên làn da mỏng, Phó Tránh lại càng cẩn thận, vì chạm vào thế này sẽ rất đau.
Nhưng ngay cả nhăn mày Sầm Duệ cũng không, thậm chí lông mi cũng không cử động một lần.
Hình tượng của nàng trong mắt Phó Tránh chính là khổ một chút sẽ rú ầm lên, lúc trước ghét bỏ nàng yếu ớt vì nghĩ nàng là nam tử, sau khi phát hiện thân phận cô nương gia, lại như ngầm cho phép. Bây giờ chợt thấy Sầm Duệ thế này, trong lòng Phó đại nhân dâng lên cảm giác mất mát không nói rõ.
Xử lý xong vết thương bên trái, Phó Tránh lấy thêm thuốc quay sang má phải, chỗ này còn hung hiểm hơn, kém một li nữa thôi là vào mắt. Phó Tránh thận trọng chấm thuốc mỡ lên khóe mắt nàng, đột nhiên chạm vào một thứ ẩm ướt, thuốc cao mới chấm lên đã bị giọt nước làm trôi. Nước mắt rơi liên tục không vãn hồi được, khiến Phó Tránh trở tay không kịp.
Sầm Duệ cắn chặt môi, nhưng tiếng nghẹn ngào vẫn không kìm được bật ra từ trong cổ họng.
Phó Tránh nhìn nàng vừa khóc vừa lúng túng, khổ sở lấy tay ngăn từng giọt nước mắt, trầm mặc, nâng tay vỗ nhẹ lưng nàng.
Tất cả mọi sợ hãi, bi thương, thất vọng cùng xô đẩy trong lòng Sầm Duệ, lúc trước dùng đau khổ chống đỡ cơ thể, tới giờ thoáng chốc mất đi hết khí lực, ôm thắt lưng Phó Tránh, túm góc áo hắn khóc hết hơi: "Vì sao lại gạt ta, vì sao tới chết còn gạt ta?!"
Nàng không dám nhắm mắt, chỉ cần nhắm mắt là thấy gương mặt Long Tố Tố tái nhợt nói với nàng:
"A Duệ, công tử muốn ta gϊếŧ ngươi."
"Nhưng ta không muốn gϊếŧ ngươi..."
"Đây là chỗ để rượu của Trường Nhạc phường, một khi cháy, thế lửa sẽ lan nhanh, bọn họ sẽ không có thời gian phản ứng. Sau khi châm lửa ngươi mặc quần áo của ta chạy ra, tìm một chỗ để trốn."
"Ta? Sau khi ngươi ra ta cũng ra. Ta xinh đẹp lại sợ chết như vậy, chẳng lẽ cam tâm bị nướng cháy hay sao?"
"A Duệ..." Long Tố Tố đứng trong ánh lửa cười lắc đầu, vẫy vẫy tay: "Ngươi thật sự rất dễ lừa, đi nhanh đi."
Phó Tránh nhẹ ôm nàng, im lặng nghe Sầm Duệ khóc kể, hắn không biết nên an ủi nàng như thế nào, chỉ biết dịu dàng vỗ lưng nàng, nghe tới lúc nàng thương tâm đến cực điểm, nhịn không được xoa xoa đầu nàng...
Khóc mãi, người trong lòng không còn động tĩnh, cả thể xác và tinh thần của Sầm Duệ đều mệt mỏi, dù Phó đại nhân lần đầu trải nghiệm việc dỗ trẻ con cũng dễ dàng dỗ nàng ngủ.
Ngủ một giấc... có phải sẽ không còn thương tâm nữa không? Phó Tránh cúi đầu quan sát Sầm Duệ đã ngủ vô tri vô giác, không biết tư thế không thoải mái hay là cảm thấy lạnh, Sầm Duệ khẽ ừm một tiếng, dụi dụi vào ngực Phó Tránh.
"..." Phó Tránh khó xử, ôm nhẹ thắt lưng của Sầm Duệ, kéo nàng hơi rời khỏi người mình.
Sầm Duệ hừ một tiếng bất mãn qua lỗ mũi, ngay sau đó lại lọt vào cái ôm ấm áp, mùi huân hương dịu ngọt trong veo chui vào trong mộng của nàng, vuốt phẳng cái trán nhăn lại.
Phó Tránh ôm Sầm Duệ bẩn thỉu đi tới bên giường, cúi người đặt nhẹ nàng xuống, lại kéo chăn bọc kín người nàng.
Đứng thẳng người dậy, lại có cái gì đó bị kéo lại, cúi đầu thì thấy tay Sầm Duệ nắm chặt góc áo hắn không buông, giống như, người chết đuối nắm lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng...
Phó Tránh cúi thắt lưng nhíu mày nhìn chằm chằm chỗ kia, chầm chậm ngồi xuống mép giường, nhét cánh tay chui ra ngoài vào chăn. Liếc nhìn gương mặt khóc như con mèo hoa, hắn bật cười, ngả người ra sau, mệt mỏi nhéo nhéo mi tâm vẫn nhíu chặt tới bây giờ, nhẹ nhàng thở ra một hơi...
Rà soát lại từ đầu tới cuối những việc xảy ra ngày hôm qua, bài trừ khả năng do Yến Vương, lời nói của Ngụy Như lướt qua trong đầu "Võ công của những người đó rất kỳ quái, lại giỏi dùng độc."
Đặt tay lên cổ trùng ngủ yên trên cánh tay phải, loại người như Ngụy Như miêu tả, hắn cũng từng gặp.
Là người Nam Cương sao...
Trời đã gần sáng, không tới một canh giờ nữa sẽ tới lúc lâm triều. Phó Tránh nhẹ nhàng nhét con mèo giấy vào lòng bàn tay Sầm Duệ, kéo tay ra đứng lên.
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Long Tố Tố chết khiến trong triều có một trận nghị luận không lớn không nhỏ. Đây vốn là gia sự của hoàng đế, nhưng trong lòng đám thần tử trung tâm của Cung quốc thì gia sự của hoàng đế chính là quốc sự, nếu là quốc sự thì phải thảo luận nghiêm túc, tổng kết sâu xa, lấy mục tiêu phân ưu giải nạn cho hoàng đế bệ hạ làm đầu, bày tỏ bổng lộc của mình không phải lấy không.
Sầm Duệ ngồi lệch trên long ỷ, u ám nói, ai còn nhắc tới chuyện này, bổng lộc nửa đời sau sẽ tạm biệt hắn.
Phụ chính đại nhân khụ một tiếng, hiếm thấy hoàng đế bệ hạ có hành vi đe dọa.
"..." Các đại thần: "Bệ hạ, chúng ta vẫn nên thảo luận về tân niên sắp tới đi, ha ha ha."
Sau sự kiện kia, không biết Ngụy Trường Yên chết ở đâu, Ngụy lão quốc công đích thân tới Lại bộ kiểm tra, bắt gặp hoàn cảnh nơi làm việc của Ngụy Trường Yên, u buồn muốn đi tìm Phó Tránh thương lượng xem có thể đổi cho tôn tử bảo bối của lão tới cái nha môn thoải mái chút không. Trên đường vào cung, đã chạm mặt với Từ tướng.
Hai mắt Lão quốc công hướng lên trời: "Hừ!"
Từ Sư giống như mới nhìn thấy Ngụy lão gia tử, vội chắp tay: "Ngụy lão!"
"Hừ!" Chòm râu của Ngụy lão quốc công vểnh lên, tự cho là thanh âm rất thấp thầm thì thì thầm: "Thằng hồ ly nhãi ranh, chiếm được vị trí Thừa tướng thật tốt, mê hoặc lòng quân!"
"..." Tâm trạng của Từ tướng hôm nay không tệ, không so đo với lão, có ý tốt nói: "Đã mấy ngày rồi Ngụy Trung thừa không vào triều cũng không đi thực hiện chức trách, lúc về Ngụy lão cần phải khuyên bảo nhé, nếu không ngay cả cái chức Ngũ phẩm Trung thừa này cũng mất thì rất đáng tiếc." Quay đầu không thấy tý đáng tiếc nào, hòa ái nói: "Tri Mẫn, bệ hạ còn chờ đấy."
"Dạ..." Từ Tri Mẫn bước nhỏ đi theo.
Ngụy lão quốc công giận sôi lên, giậm chân, hôm nay bằng mọi cách phải bảo Phó Tránh thăng quan cho tôn nhi của lão! Hầm hừ đi hai bước, chòm râu run lên, thò người quay lại nhìn, nha đầu Từ gia?
Sủng phi duy nhất của hoàng đế chết bệnh ngoài ý muốn, khuê nữ danh môn tất nhiên sẽ rục rịch, nhà nhà muốn có cơ hội trở thành ngoại thích! Thời cơ thành ngoại công của Thái tử cũng tới gần!
Kết quả, tấu chương nạp phi từng cái từng cái được dâng lên, lại còn nguyên đưa trở về, nghe đâu vị Thị Trung đại nhân trong nhà có ba nữ nhi lén lút hối lộ cho Lai Hỉ công công: "Bệ hạ có ý gì vậy?" Không nói nạp, cũng không nói không nạp.
Lai Hỉ công công nhét túi bạc vào tay áo, nháy mắt: "Bệ hạ tình thâm với Long Tiệp dư, người mới đi, nào có tâm trạng thú nữ nhân khác chứ?"
Thị Trung đại nhân nóng nảy: "Không nạp phi tần, không có hoàng tự, sẽ dao động nền tảng lập quốc a. Phụ chính đại nhân cũng không khuyên nhủ bệ hạ sao?"
Cơ mặt của Lai Hỉ công công co rút: "Phụ chính đại nhân nói, vô vị."
Bảo một nữ tử cưới vợ, không phải rất vô vị sao? Huống hồ, Sầm Duệ không có tâm tư ứng phó. Cái chết của Long Tố Tố là một đả kích nặng nề đối với nàng, không phải Phó Tránh lấy lượng công khóa lớn đè ép nàng, làm cho nàng không rảnh để sa sút tinh thần thì không chừng nàng sẽ làm ra loại chuyện mượn rượu giải sầu sầu càng thêm sầu gì gì đó.
Mấy ngày nay Từ Tri Mẫn tới vấn an Kính thái phi xong sẽ qua ở bên Sầm Duệ, Sầm Duệ không nói lời nào, nàng càng nói nhiều. Một người cầm sách đặt lên mặt ngủ gà ngủ gật, một người cũng cầm sách nhưng đọc rất nghiêm chỉnh.
Phó Tránh bắt gặp hai lần, buổi chiều khi dạy học nhắc nhở Sầm Duệ, Sầm Duệ rầu rĩ không vui nói: "Ta không có ý gì khác, một mình ngây ngốc quá chán, muốn có người ở cùng mà thôi."
Ngồi xuống ghế, Phó Tránh hỏi: "Ngày ấy khi bệ hạ gặp nạn, có nhìn thấy mặt đối phương không?"
Ngòi bút dưới tay Sầm Duệ trượt một cái, tạo thành nét mực dài: "Có thì có, nhưng chỉ là tay chân. Ta nghe... khi bọn họ nói chuyện nhắc tới một người, bọn họ gọi là công tử. Nhưng ta chưa thấy mặt."
"Người đả thương Ngụy Như đến từ Nam Cương." Phó Tránh nhàn nhạt nói.
"Nam Cương? Lão tử nhà ta có phải từng tấn công nơi đó không?" Sầm Duệ nhớ lại: "Chẳng lẽ bọn họ muốn trả thù?"
"Lúc đầu ta cũng nghĩ như vậy, nhưng nếu muốn trả thù thì sao không động thủ lúc tiên đế còn sống, mà phải chờ lúc này?" Phó Tránh hỏi lại, lại nói: "Long Tố Tố ẩn núp bên cạnh bệ hạ nhiều năm, có thể thấy là mưu tính từ lâu, không đơn giản như vậy."
Sầm Duệ nắm chặt bút, siết tới mức trắng bệch ngón tay, lại chậm rãi buông ra: "Hôm ấy Tố Tố từng hỏi ta, tiên đế có giao cho ta thứ gì không, hình như ngay từ đầu nàng vì thứ đó mới bôn ba như vậy. Nhưng về sau không biết vì sao, công tử trong miệng bọn họ đột nhiên sửa chủ ý muốn gϊếŧ ta."
Thứ gì? Phó Tránh nhíu mày, nếu cái đó là đồ quan trọng, vì sao tiên đế cũng chưa từng nhắc với hắn?
"Mặc kệ thế nào, bọn họ thất thủ một lần, tất có lần sau. Tuy sắp tới không có khả năng tiếp tục động thủ, nhưng nếu không có chuyện gì thì bệ hạ tốt nhất đừng xuất cung." Phó Tránh thu hồi suy nghĩ: "Về phần Từ Tri Mẫn, ý của Từ tướng bệ hạ cũng rõ, bệ hạ không thể cưới nàng, nhưng có thể ban một mối hôn tốt."
"Ta cũng nghĩ như vậy. Nhưng..." Sầm Duệ chống tay lên má: "Lấy thân phận ấy, gả cho ai cũng không thỏa đáng. Ngụy quốc công mỗi ngày đòi ta cháu dâu, nhưng ngươi dám để cho Từ Ngụy liên hôn sao? Yến Vương cũng tìm ta tứ hôn cho biểu đệ Tạ Dung, chắp tay đưa Từ gia cho Yến Vương, ta dám sao? Cao không tới thấp không thông, khó a."
Phó Tránh đưa cho Sầm Duệ một phong tấu chương: "Bệ hạ chẳng lẽ quên trong triều còn vài vị triều thần trẻ tuổi sao?"
Tấu chương này là của Nghị Lang Tần Anh, Phó Tránh cười nhạt: "Ngạo khí của kỳ lân đã vơi bớt, bệ hạ nên thu lưới rồi."
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Đang lúc Sầm Duệ nghĩ dùng cách gì để thu lưới Tần Anh, thì Ngụy Trung thừa bãi công mấy ngày nay xông vào Ngự Thư phòng: "Bệ hạ!"
"..." Sầm Duệ nhặt cái bút từ dưới đất lên, thấy Ngụy Trường Yên có hai vành đen thù lù trước mắt, đồng tình nói: "Ngụy Trung thừa đây là, gặp ma sao?"
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Phân cách tuyến:
Tiểu Sầm Tử: ༼ಥ﹏ಥ༽ Phó cha thật dịu dàng, người ta thật cảm động nha!
Phó Tránh:...
Phó Tránh: Thích mèo không?
Tiểu Sầm Tử: ...
Tiểu Sầm Tử: Thích! [Vì sao người kia giống như không bắt được trọng điểm biểu đạt của ta á ╮(╯_╰)╭]