- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Trẫm Không Muốn Sống Nữa
- Chương 17: Ủy khuất
Trẫm Không Muốn Sống Nữa
Chương 17: Ủy khuất
Chuyện tập võ quá bất ngờ, Sầm Duệ không có một chút chuẩn bị tâm lý nào.
Từ trong thâm tâm, nàng thật sự tò mò tới tột cùng thì Phó Tránh làm thế nào để rút ra một canh giờ dạy nàng tập võ. Đương nhiên cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là đồ lười biếng như nàng vốn không có hứng thú đi vung đao múa kiếm a!
"Ý tốt của Phó khanh trẫm nhận. Nhưng..." Sầm Duệ vòng vo, qua loa tắc trách nói: "Khi Trương Thái y chẩn bệnh cho trẫm có dặn dò, để tránh vết thương cũ tái phát, khoảng thời gian này cần tu tâm dưỡng tính, không được vận động kịch liệt."
Phó Tránh chẳng biết thừa Sầm Duệ thế nào, liền nói ngay: "Bệ hạ yên tâm, thần đã hỏi Trương Thái y rồi, chỉ cần không thương gân động cốt thì không đáng ngại. Trương Thái y còn nói, bệ hạ hoạt động điều độ thì đối với cơ thể hữu ích vô hại."
Trương Dịch a Trương Dịch! Sầm Duệ thầm hận đập bàn, ngươi chuyên nghiệp quá rồi đấy! Còn ôm một tia may mắn, ý đồ cố giãy giụa, nàng buông tay nói: "Phó khanh, ngươi xem trẫm xử lý chính vụ còn không có thời gian, nào có thời gian rảnh đi tập võ chứ?"
Ở trong mắt Phó Tránh, Sầm Duệ là nam tử mà gầy khô quắt, bên ngoài tuy tuấn tú, nhưng không chạy thoát khí âm nhu này. Miệng phát ra câu này, nghe thế nào cũng thiếu vài phần anh khí, ngược lại... lộ ba phần yếu ớt.
Đường đường là nam nhi bảy thước, lại là vua của một nước, còn làm nũng với người ta?
Phó Tránh hơi hơi dao động lập tức hoàn toàn kiên định: "Việc học của bệ hạ tiến bộ không ít, tạm hoãn cũng không sao. Nếu bệ hạ không còn kiến nghị nào thì ngày mai sau giờ ngọ hãy tới vườn thượng uyển."
Sầm Duệ lại bị đơn phương quyết định, rơi lệ đầy mặt, rốt cuộc con mắt nào của ngươi thấy ta không còn kiến nghị?
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Ngày kế, dùng ngọ thiện xong, dưới sự ba thúc bốn giục thỉnh mời của Lai Hỉ, Sầm Duệ phẫn nộ bước vào đại môn thượng uyển.
Vừa vào cửa, một tiếng nổ vạn phần quen thuộc vạn phần đáng ghét vang hai bên tai Sầm Duệ: "Ấy da, bệ hạ, người đến rồi sao? Thái dương sắp xuống núi rồi đấy."
Sầm Duệ dơ tay dứ nắm đấm cảnh cáo, chỉ tay vào cái người đang đứng ngả ngớn, thất sắc nói: "Sao, sao lại là con rùa rụt cổ nhà ngươi!"
Ngụy Trường Yên vung roi, âm u nói với Sầm Duệ: "Ôi chao, chẳng lẽ Phụ chính đại nhân không nói cho bệ hạ biết người dạy bệ hạ tập võ là vi thần sao?" Đôi mắt đào hoa híp lại: "Bệ hạ vừa gọi vi thần là gì?"
Nếu Phó Tránh nói cho nàng biết thì hôm nay có đánh chết nàng cũng không xuất hiện trong này!
Sầm Duệ dùng ánh mắt chém khắp người Ngụy Trường Yên một lần, phẩy tay áo bỏ đi: "Lão tử không học!"
"Không học? Không học càng tốt, vi thần cũng không muốn lãng phí thời gian dạy kẻ vô dụng." Ngụy Trường Yên chẳng hề để ý, ngược lại còn cao hứng: "Chậc chậc, kinh thành có biết bao mỹ nhân đang chờ cùng bổn quốc công tình chàng ý thϊếp nha."
Sầm Duệ đã bước tới cửa, ngũ quan run lên, ngửa mặt lên trời rối rắm, lung lay trở về, hạ quyết tâm nói: "Trẫm học."
Nếu nàng không học thì chẳng biết lúc về Phó Tránh sẽ phạt thế nào nữa, dù sao nàng và Ngụy Trường Yên đều ghét nhau, tra tấn lẫn nhau có lời hơn một mình nàng chịu trận.
Ngụy Trường Yên ngoài cười nhưng trong không cười, trên mặt biểu đạt đầy đủ vẻ mặt "Rơi vào tay ta, ngươi tự viết bia mộ cho mình đi".
Ban ngày ban mặt, Sầm Duệ không rét mà run rùng mình.
Sau một canh giờ, Sầm Duệ tự thể nghiệm câu "Có thù tất báo".
— "Bệ hạ đang thẳng thắt lưng sao?"
— "Sao chân cong thế kia?"
— "Đứng tấn một nén nhang cũng không xong?"
Không đến nửa canh giờ, trên đầu Sầm Duệ đã đủ loại mồ hôi lớn nhỏ như hạt đậu tương, đầu gối nhức mỏi run lên, cảnh tượng trước mắt quay vòng vòng từ bên trái tới quay vòng vòng bên phải.
Lai Hỉ công công đứng bên cạnh đau lòng nước mắt ào ào, muốn đi lên đỡ thì bị vụt một roi xuống trước mặt.
Ngụy Trường Yên nhàn nhã vuốt lông huyết mã trên roi, tà nghễ nhìn Sầm Duệ, hừ một tiếng từ lỗ mũi.
Sớm biết tiểu tử này là cái gối thêu hoa, văn không đoán được chữ, võ không thể phòng thân, cũng không biết tiên đế nhìn trúng hắn ở điểm nào mà đem ngôi vị hoàng đế truyền cho kẻ vô năng này. Cứ nghĩ đến kẻ bất lực này là quân chủ của mình, Ngụy Trường Yên lại nghẹn khuất, đến mức có đợt hắn còn coi cọc gỗ là hóa thân của Sầm Duệ để luyện roi.
Sau vẫn là lão Ngụy quốc công khuyên hắn: "Tôn tử à, trời đã đổ cơn mưa, mẹ phải đi lấy chồng*, nhận mệnh đi. Ít nhất tiểu hoàng đế sẽ không giống lão tử của hắn, có đứng hay ngồi cũng không ai chỉ vào mũi ngươi chửi má nó."
*Trời đã đổ cơn mưa, mẹ phải đi lấy chồng: Thời xưa, những người quả phụ quyết định không tái hôn được coi là mẫu người phụ nữ chung thuỷ và giữ gìn đức hạnh. Đồng thời, khi có điều gì xảy đến làm thay đổi cuộc sống, họ tin rằng đó như là có sự sắp đặt của Thiên Thượng, không phải con người tạo ra, Thiên Thượng đã quyết định số mệnh của họ. Nguyên tắc này được thể hiện trong văn học dân gian đằng sau câu tục ngữ: "Thiên yếu hạ vũ, nương yếu giá nhân" (Trời đã đổ cơn mưa, mẹ phải đi lấy chồng).
Đúng vậy, không chửi má nó, nhưng kẻ vô năng này mỗi lần nhìn thấy hắn là mắng đồ con rùa có được hay không? Gia gia, cái này phải an ủi sao đây?
Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, cuối cùng cũng tới ngày tiểu tử này rơi vào tay mình. Ngụy Trường Yên cảm giác sâu sắc, không hành chết hắn một trận thì đúng là phải xin lỗi loạt bài bị tổ tông nhà mình với cái con la ở hậu viện.
Quên nói, con la này là tác phẩm của một lần Sầm Duệ dắt lừa đi chơi, "bất ngờ" gặp con ngựa Truy Vân mà Ngụy Trường Yên yêu thương hết mực, rồi thiên lôi đánh ra địa hỏa. Con lừa của Sầm Duệ thì nhàn nhã hồi phủ, còn mấy tháng sau trong bụng Truy Vân của Ngụy Trường Yên rơi ra một con la nhỏ, khí đen trên đỉnh đầu phun lên tận trời.
Mặt trời mùa xuân không quá nóng, nhưng cũng khiến Sầm Duệ như đứng trên vỉ nướng.
Loại khổ này không phải nàng chưa từng nếm qua. Lúc nàng còn nhỏ, nương mang nàng tới ở quận Thanh Thủy. Lúc ấy tiền bạc không có, tiểu Sầm Duệ không chịu được đói, buổi trưa thường ra ruộng trộm khoai lang. Khi đó nàng vẫn là một tiểu mao tặc ngây ngô, ở ngoài trời nắng rất lâu mới vác về được một củ khoai nhỏ. Lúc tới nhà, khoai lang không cắn được miếng nào, người đã cảm nắng ngất xỉu.
Cái này có thể nói là lịch sử đen tối nhất trong cuộc đời làm tặc của Sầm Duệ, nhưng lại gián tiếp bồi dưỡng tính cách ương ngạnh và ý chí bất khuất của nàng, cũng có thể nói là tính bướng bỉnh.
Ngụy Trường Yên càng muốn nhìn nàng xấu mặt, sống lưng nàng cứ đứng thẳng tắp, ánh mắt còn tràn ngập khıêυ khí©h.
Ngay cả Lai Hỉ cũng không nhìn được, nhân lúc Ngụy Trường Yên đi uống trà cho nhuận họng thì nhanh như chớp nhảy lên xoa xoa mồ hôi trên mặt Sầm Duệ, tha thiết nói: "Bệ hạ! Ở dưới mái hiên nhà người ta, cúi đầu cũng có sao đâu!"
Sầm Duệ quả cảm cự tuyệt: "Trẫm đang ở dưới mai con rùa, không thể cúi đầu!"
Vì thế, hoàng đế bệ hạ không cúi đầu kéo theo vết thương đầy người, khập khiễng được đỡ trở về Dưỡng Tâm Điện.
Khi Ngụy Trường Yên "cung tiễn" tiểu hoàng đế rời đi, lưu luyến không rời nói: "Bệ hạ, ngày mai gặp lại."
Gặp cái đầu mẹ ngươi! Sầm Duệ đi được ba bước, không kiềm chế được, chửi ầm lên.
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Từ ngày ấy trở đi, ánh mắt các đại thần lúc lâm triều nhìn Sầm Duệ hơi quái dị. Dáng ngồi của bệ hạ quá, vặn vẹo đi?
Độc, Ngụy Trường Yên rất độc.
Khi Phó Tránh giao chức trách dạy Sầm Duệ tập võ cho Ngụy Trường Yên chỉ vô tình thêm câu "Bệ hạ trong người mang vết thương cũ, khiến Ngụy quốc công tốn nhiều tâm tư hơn rồi."
Ngụy Trường Yên ngầm hiểu, "xuyên tạc" ý tứ của Phó Tránh là bên ngoài giữ nguyên, bên trong muốn làm gì thì làm. Cho lên lúc ra tay toàn nhằm vào chỗ bị che khuất. Vết thương ứ tím không nặng, nhưng đủ để Sầm Duệ ngồi kiểu nào cũng thấy đau, cả người không được tự nhiên.
Có một khát khao nóng bỏng với tin bát quái, đã từ lâu các đại thần nghe được tin nói là Ngụy quốc công ngày nào cũng phụng chỉ tiến cung. Tiến cung làm được gì đây? Người trong cung bị Lai Hỉ đe dọa sống chết không hé miệng.
Nhìn bóng dáng các tiểu cung nhân chạy trối chết, các vị đại nhân nhìn nhau, ngọc bài che khuất nửa bên mặt, hắc hắc hắc nở nụ cười.
Tả tán kỵ Thường thị cảm khái nói: "Đã nói hoàng đế bệ hạ và tiên đế khác nhau rất lớn, trong cung chỉ có một phi tần, thì ra là vậy nha."
Đi ngang qua bên người hắn, Hạ Thị Trung khụ một tiếng: "Nói nhiều tất hại."
Thường thị sợ hãi không lên tiếng nữa, chợt thấy cấp trên của hắn là Thị Trung Lang lại gần thấp giọng nói: "Chẳng lẽ ngươi không nghe nói, trước đó vài ngày Nhị công tử nhà Từ tướng gia tiến cung vẽ tranh, lúc trở ra thì nổi danh bị đoạn tụ, còn nghe đồn Từ Nhị công tử thân thiết với Phụ chính đại nhân. Hiện tại xem ra Phụ chính đại nhân chỉ ngụy trang thay bệ hạ thôi a."
Những đại thần xung quanh dựng thẳng lỗ tai lên nghe trộm làm bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ.
Từ Sư đi phía trước chậm bước chân, mi gian có chút trầm trọng.
Cố ý đi chậm vài bước, Trung Thư Thị Lang Từ Thiên nói: "Thúc thúc đang lo vì hôn sự của Lập Thanh và công chúa sao?"
Từ Sư liếc mắt nhìn, thấy không ai chú ý mới nói: "Hôm nay ta nhìn thái độ của bệ hạ và Phụ chính thì tám phần là thất bại. Ngươi nói tên Lập Thanh này nếu có nửa tiền đồ như ngươi thì ta cũng không phải sầu lo."
Tiền đồ thì sao, ngươi cũng không cho ta thú công chúa, Từ Thiên nói thầm trong bụng, trên miệng vẫn nịnh hót: "Đường ca có tài danh, tiểu chất không so được nửa phần. Có điều hôm nay xem ra, thúc thúc còn muốn đưa Tri Mẫn vào cung không?"
Từ Tri Mẫn là muội muội đồng bào của Từ Thiên, từ khi biết mình mười phần có chín phải vào cung hầu hạ đế vương phong lưu kia thì suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, từ một mỹ nhân đẫy đà thành gầy yếu như gậy trúc. Từ Thiên đau lòng cho muội muội, lại không chịu nổi ánh mắt u oán của mẫu thân nên phải kiên trì hỏi Từ Sư còn ý định này không, nhất là trong lúc tiểu hoàng đế náo lên chuyện xấu này. Đây là đại vui mừng nha.
Vui không được một lát, Từ Sư quay đầu dùng một loại ánh mắt khiến người ta run da đầu, đánh giá từ đầu tới chân hắn một lần: "Lập Thanh phải tới Yến Châu nhậm chức... Hay là, đưa ngươi vào cung nhé?"
"..." Từ Thiên hơi đau mông, mặt trắng bệch.
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Mấy ngày nay, Sầm Duệ không tới Lương Hoa điện dùng bữa.
Một mình đối mặt với một bàn đồ ăn không có khẩu vị, Phó Tránh buông bát xuống, hỏi cung nhân: "Bệ hạ đâu?"
Tiểu cung nữ mới vào cung không lâu, cũng không hầu ngự tiền nên tất nhiên không thể trả lời.
Trùng hợp Lai Hỉ tới tìm Phó Tránh, như nhìn thấy Bồ Tát sống vội khóc: "Bệ hạ từ Thượng uyển về liền vào ngay tẩm điện, đã mấy tối không dùng bữa rồi." Khóe miệng hạ xuống, ủy khuất nói: "Cũng không cho tiểu nhân vào hầu hạ."
Một lát sau, Phó Tránh đứng trước cửa tẩm điện của Sầm Duệ, cong ba ngón tay gõ cửa, bên trong có tiếng vang, nhưng không người đáp lại.
Phó Tránh trầm mặc, đón lấy khay thức ăn trong tay Lai Hỉ: "Các ngươi đi xuống trước đi."
Cửa không khóa, dùng sức đẩy, chi nha một tiếng là mở ra.
Đi tới phòng khách không thấy bóng dáng của Sầm Duệ, sau vài tiếng vang vụn vặn, không khí yên tĩnh, tiếng mệt mỏi của Sầm Duệ truyền ra từ sau màn trướng: "Không phải nói trẫm không ăn, bảo các ngươi đừng vào sao?"
"Bệ hạ, là thần." Phó Tránh một tay bưng khay thức ăn, một tay vén cao mành trướng, không hề để tâm chuyện Sầm Duệ đang ngồi phịch chổng vó dưới đất.
Tim Sầm Duệ đập mạnh, hai mắt nhìn đăm đăm về phía Phó Tránh, trong tay áo vén cao lộ ra nhiều vết tụ huyết...
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Trẫm Không Muốn Sống Nữa
- Chương 17: Ủy khuất