Đối mặt với khuôn mặt đen như than của Sầm Duệ, Yến vương thở dài một hơi, lộ sắc mặt phẫn nộ: "Bệ hạ không biết, lúc thần mới đi vào, một câu còn chưa nói, bốn tặc tử kia đã mở miệng chửi rủa người rồi, ngôn ngữ ô uế rất khó nghe. Dưới cơn giận dữ, thần mới phế khẩu của chúng."
Sầm Duệ dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn, lời này nói cho quỷ nghe, quỷ cũng ngứa tai!
Giữa tình thế giương cung bạt kiếm, kẻ chạy vào xem thương thế của phạm nhân là Ninh Cảnh đã quay trở lại, lắp bắp nói rõ tình huống bên trong. Giống lời Yến vương nói, người không chết, nhưng mấy đường kiếm kia cũng khiến chúng cách đường chết không xa. Tóm lại là trong lúc nhất thời, Sầm Duệ không thể moi được câu nào từ miệng bọn họ.
Mặt Sầm Duệ dài ra ba thước, ngữ khí đông cứng: "Bốn người này được sai tới mưu sát trẫm và Phó khanh, Yến vương vội vã như vậy..."
"Yến vương điện hạ cũng chỉ muốn bảo vệ danh dự của bệ hạ thôi, người còn sống là được." Phó Tránh bất ngờ mở miệng, lại là đứng về phía Yến vương.
"..." Sầm Duệ không thể tin trừng mắt nhìn Phó Tránh.
Còn trừng nữa, tròng mắt cũng rớt ra luôn rồi. Phó Tránh có chút buồn cười lại bất đắc dĩ, mặc dù có tâm giải thích với nàng, nhưng ngại tình huống hiện nay nên giữ trầm mặc.
Ninh Cảnh thấy Phụ chính đại nhân ra mặt làm người hoà giải, đánh giá việc hôm nay sẽ trôi qua bát nháo như vậy, biết mũ cánh chuồn của mình tạm thời được bảo vệ rồi. Nhẹ nhàng thở ra một hơi xong thì tiếp lời Phó Tránh, duy trì cảnh thái bình giả tạo.
Yến vương thấy ngọn lửa của tiểu hoàng đế không tình nguyện bị Phó Tránh đè xuống, đột nhiên bật cười: "Yến Châu còn thiếu một Châu Mục*, ngày sau nếu Phó huynh có chủ ý, tất quét dọn giường chiếu đón chào."
*Châu Mục: Quan đứng đầu một châu
"..." Kinh Triệu Duẫn u buồn nhìn về phía Yến vương, điện hạ à! Ngài đã thành công quét sạch mặt mũi của hoàng đế bệ hạ rồi, cần gì đổ thêm dầu vào lửa, mà có đổ cũng đừng đổ trên địa bàn của tiểu nhân chứ!
Sầm Duệ nghẹn quá hóa cười, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chuyện đại sự như Châu Mục không tới lượt Phó khanh, ngày mai trẫm sẽ ban chiếu chỉ định khẩn cấp người tới nhậm chức cho Yến Vương."
Lão tử còn chưa chết đâu! Dám đào góc tường nhà ta à! Con thỏ nóng nảy cũng cắn người đấy! Tin lão tử cho ngươi từ nay về sau cũng không nói ra lời không?
Phó Tránh ngoài ý muốn nhìn Sầm Duệ như gà mẹ che chở gà con, hắn cứ tưởng Sầm Duệ sẽ theo ý Yến vương mà mau chóng đẩy mình đi. Dù sao theo sự quan sát của hắn thì mức độ Sầm Duệ ghét mình cũng không kém Yến vương.
Yến vương nở nụ cười, ánh mắt nhìn Phó Tránh, nói câu khiến Sầm Duệ nghe không rõ ý: "Bệ hạ khiến thần vô cớ đánh mất một Vương phi, ban thưởng Châu Mục là lẽ đương nhiên." Rồi không tiếp tục kéo dài đề tài nữa, mà chuyển tới khoa cử sau đó không lâu...
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Khi đi thì cao hứng, khi về hoàn toàn mất hứng, cả đường về Sầm Duệ không nói với Phó Tránh một câu nào, lúc về lập tức nhốt mình trong thư phòng, ngay cả Long Tố Tố ân cần tới thăm cũng bị ghẻ lạnh.
Long Tố Tố phe phẩy quạt tròn, khó hiểu hỏi Lai Hỉ: "Xú tiểu tử này lại ầm ĩ cái gì thế?"
Toàn bộ Cung quốc không một ai ngoài nàng dám xưng hô như vậy với hoàng đế.
Lai Hỉ công công than thở khóc lóc lên án ban ngày Yến vương kiêu căng ương ngạnh khiến Sầm Duệ bị tủi thân thế nào, cuối cùng oán hận nói: "Yến vương này quá mức kiêu ngạo! Lúc trước tiên đế không nên nhân từ thả hổ về rừng! Bây giờ nuôi hắn cánh chim đầy đặn rồi, chỉ đáng thương cho người đường đường là bệ hạ mà phải nhìn sắc mặt của một phiên vương. Nhưng thật ra người bệ hạ giận là Phụ chính đại nhân, Phụ chính hắn cũng không..." Ai một tiếng, không nói tiếp nữa.
Long Tố Tố dừng phẩy quạt, ánh mắt phức tạp nhìn cánh cửa đóng chặt, cắn môi, không nói gì đã xoay người rời đi.
Lai Hỉ ở phía sau gọi: "Quý nhân! Quý nhân! Người không đi bồi bệ hạ sao?"
Miễn cưỡng quay người lại, Long Tố Tố nói: "Muốn cởi chuông thì phải tìm người buộc chuông, Yến vương còn ở đây một ngày thì phải chịu thêm một ngày. Coi tính tình của hắn thì một ngày là hờn xong thôi."
Nhưng lần này Long quý nhân thất sách rồi, hơi giận của Sầm Duệ kéo dài tận ba ngày.
Hoàng đế và Phụ chính gây gổ, bách quan liên quan cũng ăn không ít nghẹn. Nói nhiều thì bị răn dạy lắm mồm, nói được ít thì bị trách cứ vô vi, vô dụng... Hoàng đế bệ hạ vung tay lên, ban thưởng túi khoai lang cho về nhà làm ruộng.
Nhóm triều thần trở thành vật hi sinh lau giọt lệ chua xót, đều lựa chọn xả áp lực vào các yến hội giao du, mục tiêu của yến hội tất nhiên là người chạm tay có thể bỏng hiện nay — Yến vương. Chỉ có điều lần này Yến vương vào kinh một mực xa cách, trốn tránh không gặp, hơn phân nửa thời gian là vào cung ở cạnh mẫu phi của mình, Đoan Thái tần.
Ngay cả đối tượng nịnh bợ cũng không có, bách quan cảm thấy thật lạnh lẽo.
Sầm Duệ giận rồi lại giận, giận đến ngày hôm sau, như lời Long Tố Tố nói thì cũng đỡ hơn rồi. Sau nàng lại nghĩ, Phó Tránh nói cũng không phải không có đạo lý. Hiện nay Yến vương tọa trấn lục châu Yến Vân, nắm giữ trọng binh biên quan, nàng đối nghịch với hắn không có tý lợi nào. Vạn nhất Yến vương này và Tấn quốc hay là dân tộc du mục phương bắc thông đồng làm phản thì người bị động gân cốt vẫn là nàng.
Nhưng bởi vì chưa tìm được bậc thang đi xuống, cho nên chậm chạp không làm hòa với Phó Tránh.
Đang không yên lòng luyện chữ sau khi tan triều, Lai Hỉ đứng ngoài cửa nhỏ giọng nói là Kim Lăng vương cầu kiến.
Kim Lăng vương này cũng thật thú vị, sau khi tiệc tùng với Sầm Duệ ngày nhập kinh thì không thấy bóng dáng đâu nữa. Khác với Yến vương cố ý điệu thấp, Kim Lăng vương cao điệu quả thực kỳ cục, cả ngày vui tươi hớn hở tham dự các loại tiệc rượu, chơi bời quên trời đất, rất có vài phần phong thái lúc trước của Sầm Duệ.
Cho nên lần này hắn tiến cung, Sầm Duệ hả một tiếng, nhanh chóng cho hắn vào thư phòng.
Một trước một sau đi vào hai người, phía trước là Kim Lăng vương nhăn mày nhăn mặt, phía sau là... ngày ngày gặp, ngày ngày không nói gì, Phó Tránh.
Ý cười ở khóe mắt Sầm Duệ cong lên, khi nhìn thấy Phó Tránh thì ngưng lại, không kịp nghĩ đã nói: "Phó khanh cũng đến sao."
Phó Tránh không thay đổi sắc mặt, đáp dạ, rồi quen thuộc đi tới chỗ ngồi thường ngày của mình.
Sầm Duệ khẽ liếc Phó Tránh, đổi khuôn mặt tươi cười nói với Kim Lăng vương: "Hôm nay huynh trưởng đến có chuyện gì?"
Kim Lăng vương muốn nói lại thôi, nhìn Phó Tránh, sau một lúc lâu mới nói: "Hôm nay thần tới là muốn mời bệ hạ làm chủ."
"Huynh trưởng đừng nói vậy." Sầm Duệ thân thiết nói: "Có chuyện gì thì cứ nói với ta?"
Kim Lăng vương lại nhìn Phó Tránh, gian nan nói: "Không phải, chính là... Thần nghe nói Từ tướng có ý muốn thỉnh bệ hạ tứ hôn, thay Nhị công tử nhà mình cầu thú Huyên Nhi. Huyên Nhi tuổi còn nhỏ, thần muốn bệ hạ từ chối cửa hôn nhân này."
Hắn không nói, Sầm Duệ thiếu chút nữa đã quên, nói đến việc này vẫn là một tay nàng và Phó Tránh sắp xếp. Thường nói hủy mười tòa miếu không hủy một cọc hôn nhân, sau khi làm chuyện thiếu đạo đức này nàng còn thổn thức khóc than chút xíu cho nhân duyên tương lai của mình. Nhưng lại nghĩ mình phải giả trang hoàng đế cả đời, xác định vững chắc không gả được thì cũng chà nước mắt, không còn gì tiếc hận.
Nàng tưởng ngày ấy Phó Tránh đã thu phục được Từ Lập Thanh, không ngờ lão hồ li Từ Sư kia vẫn không chết tâm. Sầm Duệ cố nén cảm giác muốn nhìn Phó Tránh, sắc mặt không thay đổi à một tiếng: "Có việc này sao? Từ Nhị công tử kia trẫm gặp rồi, tướng mạo đường hoàng, tuấn tú lịch sự, thủ diệu cũng rất tốt. Nói tới việc xứng với công chúa, trẫm thấy cũng thích hợp."
Phó Tránh làm như không nghe thấy đối thoại giữa hai người, im lặng chấp bút viết cái gì đó.
Kim Lăng vương nóng nảy, hạ quyết tâm nói thẳng: "Không thể! Vạn vạn không thể! Bởi vì Từ Nhị công tử kia đã có người trong lòng!"
Sầm Duệ ra vẻ kinh ngạc: "Thật sao?"
"Thiên chân vạn xác!" Để tăng thêm tính thuyết phục, Kim Lăng vương bỏ thêm một câu: "Còn là nam tử nữa!"
"..." Sầm Duệ khϊếp sợ rồi, Từ Lập Thanh này đủ độc a, vì hoàn thành nhiệm vụ mà không tiếc cố gắng tự bôi đen.
Kim Lăng vương khóc nức nở: "Thần chỉ có một muội muội này, thật sự không muốn nhìn nàng nhảy vào hố lửa, bệ hạ xin làm chủ cho thần a."
Tiêu hóa tin tức này xong, Sầm Duệ nói: "Muội muội của huynh trưởng cũng là muội muội của trẫm, trẫm nhất định sẽ làm chủ."
Lại an ủi thêm một phen, Kim Lăng vương mới tạm an tâm rời đi.
Phó Tránh hạ bút: "Bệ hạ."
Sầm Duệ mải suy tư, gọi hai tiếng mới trì độn nâng mắt, nhìn thẳng vào văn thư chưa khô nét mực của Phó Tránh. Nhìn đại khái một lần, là điều nhiệm người tới Yến Châu, và người được chọn là Từ Lập Thanh.
Sầm Duệ ngạc nhiên hỏi: "Từ Lập Thanh không phải họa sĩ sao? Có thể làm Châu Mục à?" Còn là Châu Mục Yến Châu dưới mí mắt Yến vương?
"Chính vì đi Yến Châu nên mới chọn hắn. Châu Mục Yến Châu mặt ngoài là phái từ triều đình xuống, nhưng trên thực tế là chọn từ đám mưu sĩ thân tín dưới trướng Yến vương. Nếu lần này Yến vương chủ động thỉnh bệ hạ phái người tới, thì bệ hạ không ngại mượn cơ hội xếp người của mình qua. Nhưng người này không thể quá thông minh cũng không thể quá tài cán, nếu không sẽ rước họa sát thân, Từ Lập Thanh có chút thanh cao lại không thông quan đạo, là người thích hợp nhất." Phó Tránh chậm rãi nói: "Như thế, cũng dễ dàng chặt đứt hoàn toàn ý niệm trong đầu Từ tướng."
Sầm Duệ vẫn có nghi vấn: "Ngươi không lo Từ Lập Thanh này là tiểu bạch thỏ vào hang sói không ra được sao?"
Phó Tránh cười: "Bệ hạ chớ quên dù gì hắn cũng là hậu nhân của Từ gia, chút năng lực tự bảo vệ vẫn có."
Dám kéo đương kim Phụ chính xuống nước, lưu truyền lời đồn như vậy, mà là hạng người vô năng được sao?
Có khả năng giải quyết đám hỏi của Từ lão đầu thì tự có năng lực ứng phó với Yến vương, Sầm Duệ rất vừa lòng với kết quả này.
Từ đề tài này, hai người biết thời biết thế bỏ qua những chuyện phía trước.
Chiếu theo những gì Phó Tránh viết, lại được hắn chỉ điểm thêm, lược sửa chút cách dùng từ, Sầm Duệ viết xong chiếu chỉ, giao xuống cho Thượng Thư cục ngày mai ban bố.
Xử lý xong mọi chuyện, trong ngự thư phòng lại lâm vào yên tĩnh.
Lai Hỉ công công ghé vào cạnh cửa nghe lén lo lắng gãi tai: "Bệ hạ nói chuyện đi chứ, nói chuyện đi mà! Không phải ban nãy còn tốt lắm sao!"
Ngoài dự liệu của Lai Hỉ, người đầu tiên nói chuyện là Phó Tránh: "Bệ hạ, thần có một chuyện muốn thương lượng với bệ hạ."
"Chuyện gì?" Sầm Duệ nằm trên án bàn, nhìn chằm chằm đồ rửa bút.
"Bệ hạ thân là thiên tử, sau này chuyện ngoài ý muốn còn rất nhiều, thần nghĩ bệ hạ nên học chút võ nghệ bàng thân." Trải qua chuyện ám sát, Phó Tránh trằn trọc mấy đêm thì đã tự quyết định, biết đâu sau này trong nguy nan sẽ dùng đến.