Chương 7: Chuyện ngày hôm đó cô không có cách nào vượt qua

Edit by 𝓱𝔂𝓭𝓻𝓪𝓷𝓰𝓮𝓪

Khi về đến nhà đã là đêm khuya, người đàn ông kia rất im lặng, Mạnh Huy liền đóng cửa phòng ngủ, cả không gian chìm vào yên tĩnh.

Vương Địch liên lạc lại, luôn miệng xin lỗi và nói với cô thực tập sinh đã đến thành phố S rồi, có thể bắt đầu công việc bất cứ lúc nào, còn bảo cô yên tâm, chàng thực tập sinh đó là sinh viên năm cuối khoa kiến trúc của học viện mỹ thuật, kỹ năng vẽ bằng tay của cậu ta rất tốt.

Mạnh Huy không có thời gian để mắng anh ta, cô nhanh chóng kết bạn wechat với thực tập sinh, lập tức gửi văn bản cơ bản và sơ đồ phân tích.

Vì biết trước sẽ có thực tập sinh giúp cô vẽ nên Mạnh Huy cố ý biên soạn sao cho ngắn gọn dễ hiểu nhất.

Sợ cậu ta gặp khó khăn nên cô đã chọn một phần đơn giản nhất để cậu ta vẽ thử.

Dù sao cậu ấy vẫn còn là sinh viên ở trường và chưa thực hiện dự án nào cả, cậu ta hỏi rất nhiều, Mạnh Huy không thể trả lời hết các câu hỏi nên đã gọi video để giải thích từng yêu cầu của dự án.

Sau khi nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, Mạnh Huy nhấn nút tắt voice, tức giận nói lớn, "Em đang thay quần áo."

Cô bật lại voice và tiếp tục giải thích.

Chàng thực tập sinh thân thiết nói, "Chị Mạnh, chị đang ho nên không thể hút thuốc đâu. Nhà chị có la hán quả không? Ngày mai chúng ta gặp nhau ở đâu thế? Em sẽ mang cho chị hai quả."

"Không cần đâu, bây giờ em vẽ được chưa?"

"Em vẫn còn ba vấn đề nữa. Hay chị uống một chút nước nóng đi."

Mạnh Huy có chút do dự, đèn bên ngoài vẫn còn sáng, hẳn là người kia vẫn chưa rời đi, "Vậy chúng ta nói cho xong đi."

Cô đã sai lầm khi cho rằng việc giải thích là đơn giản, cái này giống như ngày mai thi nhưng hôm nay mới được biết trước nội dung vậy. Ôi cái cổ họng đáng thương của cô, đã khàn đặc mà phải liên tục nói đến nửa tiếng đồng hồ, bây giờ cổ họng như bị lửa đốt. Cuối cùng cũng xong, cô miễn cưỡng phát ra một tiếng yếu ớt.

Mạnh Huy đứng trước cửa, do dự một lát. Cửa đột ngột vang lên tiếng gõ.

Cô mở hé cửa, Cố Trầm Đông cầm một cái ly thủy tinh trước mặt cô, ngữ khí ôn hòa, "Nước ấm."

Mạnh Huy cầm ly định đóng cửa lại, anh lại giơ tay ra chặn, sờ trán cô, "Tôi nhìn em uống."

Cô hơi nhức đầu, uống một hơi cạn sạch, đưa cái ly rỗng cho anh, "Cảm ơn anh."

Cô cố gắng đóng cửa lại nhưng cánh cửa đã bị kẹt, giằng co một lúc thì Mạnh Huy bất ngờ chạy đến bàn làm việc, dập tắt nửa điếu thuốc còn nằm trên gạc tàn.

Cố Trầm Đông đi đến bàn làm việc, dưới ánh đèn anh thấy một làn khói đang chậm rãi bay lên không trung.

Anh đảo mắt nhìn số tàn thuốc trong cái gạc tàn, lặng lẽ nhìn cô không nói một lời.

Mạnh Huy giải thích, "Em quên mất."

"Ừm."

"À thì, thỉnh thoảng em cũng cần phải sốc lại tinh thần chứ."

"Ừm." Cố Trầm Đông đặt cái ly trong tay xuống, ngồi xuống bàn làm việc của cô, "Xong chưa? Em đói không? Nghỉ một lát đi, tôi nấu cháo cho em."

"Bây giờ mới bắt đầu."

Anh nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính một lúc, không nhìn cô, nói, "Em nghỉ chút đi."

Mạnh Huy nhắc lại, "Ý em là, bây giờ em mới bắt đầu làm việc, sau đó còn phải hướng dẫn cho thực tập sinh nữa."

Anh phớt lờ cô, nhấn nút chuyển trang.

Sau khi lật ba trang, Cố Trầm Đông đột nhiên hỏi, "Cho tôi xem bản thảo kế hoạch ban đầu được không?"

Mạnh Huy hỏi, "Để làm gì?"

Anh quay đầu nhìn cô, "Sao đứng đó thế? Nếu không thì chúng ta ra ngoài cũng được."

Mạnh Huy lấy một cái ghế khác, ngồi xuống, "Trong thư mục."

"Em ngủ đi."

"Em không buồn ngủ."

Cố Trầm Đông nhấp vào thư mục, anh đọc rất nhanh rồi quay lại đọc văn bản cơ bản của cô, hỏi, "Tôi có thể xem các tệp khác không?"

Mạnh Huy cầm điện thoại, kiểm tra các thông tin còn thiếu, "Tùy anh, anh vui là được."

Điện thoại bị gì rồi, thế mà không nhận diện được khuôn mặt của cô. Cô đành phải nhập từng số để mở khóa.

Sau khi mở khóa, cô nhìn chằm chằm vào giao diện đen xám xa lạ và một vài ứng dụng trên đó, sững sờ.

Đây không phải điện thoại của cô!

Anh nhìn cô.

Đêm khuya, trong phòng yên tĩnh đến lạ thường, ngoại trừ tiếng kim của đồng hồ thì chỉ có thể nghe thấy tiếng nhịp tim.

Mạnh Huy đặt chiếc điện thoại xuống, "Em xin lỗi."

"Không có gì."

Rồi im lặng.

Anh nhìn vào màn hình máy tính, một lúc sau đột nhiên nói, "Cuộc điện thoại trên xe lúc nãy là em trai út của tôi."

"Ồ."

"Tôi độc thân."

"..."

"Tôi không có số điện thoại mới của em, em cho tôi được không?"

"Được."

Cố Trầm Đông tiếp tục đọc văn bản một cách thờ ơ.

Mạnh Huy cầm điện thoại lên, mở khóa, thêm số của cô vào rồi đặt điện thoại xuống. Muốn đuổi anh đi nhưng ngại không dám nói.

Chán muốn chết.

Anh nhìn một lúc rồi hỏi, "Có phải em chỉ làm một sơ đồ phân tích thôi đúng không?"

Thấy cô không lên tiếng, lưng dựa vào ghế không nhúc nhích, Cố Trầm Đông đưa tay sờ nhẹ chóp mũi của cô, "Em còn nói là không buồn ngủ ư?"

Cơn sốt đã hạ, hơi thở của cô rất nhẹ, nửa khuôn mặt cô bị ánh đèn trên bàn làm việc hắt vào, nhìn có vẻ tái nhợt.

Anh đi đến bên cạnh, nghiêng người nhìn cô thật lâu, sau đó khẽ véo cái mũi nhỏ, "Sinh nhật vui vẻ."

Có lẽ vì ngứa, Mạnh Huy bực bội gãi gãi đầu mũi, khẽ rên một tiếng rồi tìm tư thế thoải mái ngủ tiếp.



Ngoài cửa sổ, tiếng chim sẻ hót ríu rít, nhẹ nhàng như mùa xuân.

Tham lam vùi vào trong chăn, ánh sáng từ rèm cửa chiếu vào mắt cô.

Giấc mơ vừa trôi không hề đáng sợ, thế mà cô lại không nhớ rõ chi tiết, chỉ nhớ toàn bộ giấc mơ có một âm thanh xào xạc.

Đó là một bản phác thảo, tiếng bút chì rẹt rẹt trên giấy. Có ai đó đang cười, chê cô vẽ xấu, nụ cười đó rất đẹp, rất chói mắt.

Cố gắng tránh xa cái ánh sáng đang chiếu vào mắt, Mạnh Huy trở mình và tỉnh giấc.

Cô đột ngột ngồi dậy, không có ai đang ngồi ở bàn làm việc cả. Máy tính được đặt ở phía bên trái, trên mặt bàn đầy giấy tờ với mấy cây bút chì.

Cô rời giường, đứng dậy bước đến bàn làm việc thì thấy ba bản nháp công việc và một bản thành phẩm, mỗi bản đều được diễn đạt ngắn gọn xúc tích, hết sức cuốn hút.

Mạnh Huy sờ nhẹ lên bản thiết kế, có chút khó tin. Bầu trời ở ngoài cửa sổ đang sáng lên từng chút một.

"Có muốn ra ngoài ăn chút gì không?"

Mạnh Huy quay đầu về phía trước cửa, "Hả?"

Anh nói thêm, "Đừng làm bẩn nhé."

Cô rụt tay lại.

"Em đi tắm trước đi."

"Ừm."

Cố Trầm Đông mở rèm cửa, "Chờ một chút, để tôi đo nhiệt độ đã."

"Ừm."

Mạnh Huy đưa nhiệt kế lại cho Cố Trầm Đông.

Anh hỏi, "Giọng nói tốt lên rồi, đầu còn choáng không?

Mạnh Huy đáp, "Hơi hơi."

Anh nhìn nhiệt độ trên nhiệt kế, "Hơi sốt. Ăn cháo xong thì uống thuốc nhé."

"Ừm."

"Bản vẽ có cần chỉnh sửa gì không?"

Mạnh Huy gật đầu, "Có một chút."

"Tôi không quen tay lắm."

"Em không nghĩ thế, anh vẽ tốt lắm."

Anh nhìn cô, có vẻ cô rất tin tưởng anh.

Mạnh Huy giải thích, "Vấn đề nhỏ thôi, tại anh chưa đến công trường nên không biết."

"Được, vậy em cứ đánh dấu đi, để tôi sửa. Còn thực tập sinh của em, lúc sáng tôi cho cho cậu ấy ở nhà đọc tài liệu rồi, chiều cậu ấy sẽ đến tô màu. Em yên tâm đi, tôi đã thu xếp ổn thỏa hết rồi. Không có vấn đề gì chứ?"

"Không vấn đề."

Anh ngồi xuống bàn làm việc và cầm bút lên. Trong phòng sáng hơn hôm qua rất nhiều, mới qua một đêm mà đã thấy vài cọng râu lúng phúng trên cằm anh.

Một lúc sau, Cố Trầm Đông thấy Mạnh Huy vẫn đang nhìn mình, liền thúc giục, "Em không đi sao?"

"Chuyện đó...Cảm ơn anh nhiều nhé."

"Em đi đi."

Mạnh Huy chậm rãi ăn hết nửa bát cháo, hơi cau mày.

Cố Trầm Đông đi ra nhìn cô, "Ăn không ngon?"

Lúc đầu cô lắc lắc đầu, sau đó lại gật gật đầu.

Anh nhìn lướt qua mặt bàn, "Lúc đó trời chưa sáng, không có chỗ nào bán hết."

Mạnh Huy hỏi, "Mua cái gì?"

"Em thích ăn cháo với chà bông khi bị ốm, nhưng nhà em không có sẵn chà bông."

"Em muốn ăn malatang*."

(*Malatang - Ma lạt thang: là món lẩu đường phố phổ biến tại Trung Quốc, có nguồn gốc từ Tứ Xuyên, điểm khác chính là giống với món lẩu ở khu vực Bắc Trung Quốc hơn.)

"Không phải em không ăn được cay sao?"

"Bây giờ ăn được."

Anh gật đầu, "Vậy không ăn nữa, viêm dạ dày không được ăn cay đâu. Để tôi đi mua chà bông, sẵn tiện mua ít đồ nấu ăn luôn."

"Anh không vẽ nữa à?"

Anh nhướng mày hỏi, "Giám sát kỹ thế hả?"

Mạnh Huy cụp mắt xuống, "Cả đêm qua anh không ngủ."

"Có ngủ một chút. Không sao đâu, mua xong tôi vẽ tiếp."

"Thật ra anh không cần phải đi mua đâu."

"Không mua thì lấy gì ăn? Em yên tâm, uống thuốc xong thì nghỉ ngơi đi."

Mạnh Huy đặt đũa xuống, "Cố Trầm Đông, anh không biết đặt đồ ăn sao?"

"Vậy em dạy tôi đi." Anh đưa điện thoại cho cô, "Cài ứng dụng đặt đồ ăn giúp tôi nhé."



Đến chiều, Mạnh Huy hơi chóng mặt nên ngủ thϊếp một chút, Cố Trầm Đông mang thuốc và nhiệt kế vào phòng của cô.

Cô nhìn chằm chằm vào mặt anh, từ tối hôm qua đến tận hôm nay nhìn bộ dạng nghiêm túc của anh mà cô muốn cười một cái.

"Em nhìn tôi cười cái gì?"

"À...Hình như trong phòng làm việc có ai đúng không?"

Cố Trầm Đông nói, "Cậu thực tập sinh của em dắt một cô gái theo để giúp cậu ấy, cô gái đó cũng là sinh viên của học viện mỹ thuật."

Những người lẽ ra phải bận rộn thì hôm nay lại rảnh rang đến lạ.

Mạnh Huy xấu hổ, ngồi dậy đi vào phòng làm việc, chào bọn họ một tiếng rồi đem đồ ăn vặt ra.

Ba người bận rộn phân công, Cố Trầm Đông nhìn cô, nhíu mày, "Sao còn chưa nghỉ?"

"Nghỉ đủ rồi."

Hai cô cậu sinh viên lễ phép chào hỏi, Mạnh Huy thuận miệng hỏi cô gái, "Em cũng học năm cuối hả?"

Cô gái cười ngọt ngào, "Em là sinh viên năm nhất."

"À, vậy là phải học ở Bắc Kinh rồi."

Vẻ mặt chàng trai hạnh phúc, "Không ạ, cô ấy học học viên mỹ thuật ở tỉnh Z, ở đó mới mở khoa kiến trúc, cô ấy đã cố gắng thì đậu vì em đó. Năm nay em tốt nghiệp rồi ở lại thành phố S làm việc luôn, cuối tuần đi thăm cô ấy rất tiện."

Mạnh Huy nhìn bức tranh cô gái đang tô màu, "Phần nền rất tốt, chọn bản vẽ này có khó tô quá không?"

Cô gái cười, "Anh ấy không cho em chọn."

Chàng trai phàn nàn, "Cô ấy vẽ đẹp hơn em nhưng bài tập toàn bắt em vẽ phụ đến nỗi đồ án tốt nghiệp của em còn chưa hoàn thành nữa."

Cô gái bĩu môi, "Chứ anh muốn thế nào? Không thì hỏi anh Cố này, trước kia anh có giúp chị Mạnh làm bài tập không?"

Cây bút trong tay Cố Trầm Đông cứng đờ, Mạnh Huy cúi đầu cười, nói, "Có chứ."

Cô gái mừng rỡ, "Anh nghe thấy chưa, anh phải giúp em thêm ba năm nữa."

Chàng trai cười khổ, gương mặt che giấu hạnh phúc.

May mắn là cô gái này rất quan tâm chăm sóc mọi người, một lát sau, cô gái hỏi Mạnh Huy có quen Triệu Công ở cùng công ty cô không.

Mạnh Huy không có gì bất ngờ, chỉ nói là có quen Triệu Công. Hóa ra cô gái này là fan hâm mộ Triệu Công trên mạng. Năm ngoái, công ty của Quách Thư Nhận chiêu mộ thành công một "tiểu tỷ tỷ", cô ấy làm một loạt chương trình trên đỉnh Everest, sản xuất và phát hành nội dung chuyên nghiệp nhằm quảng bá thương hiệu của công ty.

Mạnh Huy bị Quách Thư Nhận bắt quay một buổi talkshow nhỏ, Triệu Công chịu trách nhiệm làm host chương trình và nhận luôn công việc không ai muốn làm là lên ý tưởng về "Kiến trúc cổ và phong thủy". Lúc đầu không thành công mấy, không ngờ sau khi lão Triệu kiên trì đổi mới mà chương trình được nhiều người biết đến, thu hút vô số người theo dõi, đến quý thứ hai đã thu được lợi nhuận.

Cô gái nhỏ này đích thực là một trong những fan hâm mộ của Triệu Công.

Mạnh Huy khen ngợi, "Bình thường anh ấy cũng rất hài hước."

Chàng trai có chút không hài lòng, "Cô ấy chỉ thích tiết mục thôi."

Cô gái nói, "Anh thật cổ hủ, không thể hiểu được một tâm hồn thú vị."

"Chị Mạnh mới là nữ thần giấu nghề." Chàng trai hỏi, "Chị Mạnh, sao chị không thường xuyên lên sóng? Em nhớ chị từng có một buổi talkshow nói về kết cấu thiết kế, tuy là hơi khô khan nhưng ký túc xá của em ai cũng là fan của chị đó."

Mạnh Huy được khen nên mặt ửng đỏ, "Họ cũng kêu chị làm mấy lần nhưng chị không có thời gian, với cả sợ không có người nghe."

"Giọng chị hay thật. Tối qua em không biết chị bị ốm, còn tưởng gọi lộn số cơ." Chàng trai tiếc nuối nói, "Nhưng chị đừng hút thuốc nữa, hút nhiều quá sẽ bị mất giọng đó."

Mạnh Huy cười tủm tỉm, "Có khói nên mới nghe hay đó, em không hiểu được đâu."

Nói xong mới nhận ra có điều không ổn, Cố Trầm Đông đang nhìn cô với ánh mắt nguy hiểm.

Cô gái nói, "Chị Mạnh, chị lên sóng tiếp đi. Host Triệu Công dẫn rất tuyệt vời."

"Chị không biết kể chuyện cười."

Chàng trai nói, "Không khó lắm đâu ạ. Chị có thể làm một buổi trả lời các câu hỏi, tối hôm qua chị giải thích cho em dễ hiểu lắm."

Cô gật đầu, "Sếp của chị cũng đề nghị giống vậy, nhưng các trợ lý làm hết công suất vẫn không thể làm được bộ câu hỏi hoàn chỉnh nên việc này cũng không thành."

Cô gái làm nũng, "Nếu Triệu Công Công mở khóa huấn luyện, sau này nhất định em sẽ rất giỏi!"

Mạnh Huy nói, "Vậy để hôm nào chị giới thiệu em với anh ấy nhé?"

Chàng trai lo lắng, "Chị Mạnh, đừng!"



Hai ngày rất nhanh đã trôi qua, kế hoạch đấu thầu cơ bản đã hoàn thành. Mạnh Huy gần như không đυ.ng đến cây bút.

Cô muốn giữ hai đứa thực tập sinh ở lại ăn tối, chàng trai ngại ngùng gãi đầu, "Không được rồi, tối nay em phải đến dự sinh nhật của cô ấy. Sáng nay cô ấy mới bắt đầu học năm nhất, hôm nay mới là sinh nhật mười tám tuổi."

"Nhỏ vậy mà đã bị em lừa rồi hả?" Mạnh Huy cẩn thận choàng khăn quàng cổ cho cô gái, "Vậy em phải đối xử tốt với cô bé đấy."

"Dạ, đợi cô ấy tốt nghiệp thì tụi em lập tức kết hôn."

Cô gái xấu hổ, "Ai thèm lấy anh!"

Cố Trầm Đông đang nấu ăn, Mạnh Huy tiễn hai người vào thang máy, cảm ơn họ một lần nữa rồi nói với cô gái, "Sinh nhật vui vẻ nhé."

Cô gái ghen tị nói, "Chị sướиɠ quá, chồng chị vừa lên được phòng khách, vừa xuống được phòng bếp."

Chàng trai trách cô gái, "Em đừng khen nữa được không?"

Cô gái cãi lại, "Chẳng lẽ anh Cố không được như vậy?"

Mạnh Huy xấu hổ, nói không nên lời.

Màn đêm lại buông xuống, không khí lạnh lẽo ở hành lang khiến người ta trở nên tỉnh táo. Bây giờ cô rất cần một điếu thuốc.

May mắn cũng sắp chuyển nhà rồi, đối với chuyện ngày hôm đó cô không có cách nào để vượt qua.