Quyển 1 - Chương 22
Tưởng Tiểu Vi một lần nhớ tới cuộc sống khốn khổ nơi kí ức là lại cảm thấy nó giống như những câu chuyện trong tiểu thuyết ngôn tình sướt mướt, sự khác biệt duy nhất là người ta đọc xong thì ném quyển sách sang bên, còn cô ta thì dùng cả một đời hạnh phúc tuổi trẻ để trả giá.
Cha mẹ Tưởng Tiểu Vi chỉ là công nhân của một xưởng nhỏ, bởi hoàn cảnh gia đình nên cô ta không bao giờ để tâm tới chuyện học hành. Từ nhỏ cô ta đã biết mình đẹp, miệng nói lời ngọt ngào, luôn khiến đồng nghiệp của cha mẹ và hàng xóm hết lời khen ngợi. Lớn lên, vẻ xinh đẹp đó càng được nuôi dưỡng thành thứ vũ khí sắc bén. Làm bài tập hay không không quan trọng, sẽ có các bạn nam làm thay, thì bị điểm kém cũng chẳng nề gì, không về nhà cũng không bị cha cầm chổi đánh, cứ tự nhiên là có người mời cô ta ăn uống, chơi bời.
Nhưng tất cả những điều này đều bắt đầu đảo ngược từ khi cô ta yêu một anh chàng cùng khóa.
Đúng, chính là yêu, không phải đơn thuần là thích.
Cô ta vì anh mà kiên trì mỗi tối học bài, chỉ để đến khi tan lớp được nói cùng anh vài câu, nhìn anh một cái, vì anh mà cô ta chấm dứt tất cả các mối quan hệ khác, chú tâm học hành, chỉ nhờ vào việc học hành mới có thể giúp cô ta xích lại gần anh hơn.
Cô ta biết anh có người thích, chung lớp với anh, họ thường ngồi cùng nhau, cùng nhau giải bài và tranh luận một đáp án nào đó. Cô ta ngốc nghếch đứng ngoài cửa sổ nhìn, tưởng tượng mình là người con gái đang cùng anh tranh luận kia, nhưng cuối cùng cô ta đã thất bại.
Tưởng Tiểu Vi tiếp cận anh bằng mọi cách, khăng khăng ngang bướng không thèm quan tâm đến sự tồn tại của bản thân, giống như một con nghiện, thu thập mọi thứ về anh, thậm chí cả những thói quen nhỏ của anh, cô ta cũng không bỏ qua.
Cô ta tin rằng tình yêu vô tư và cao đẹp của mình, đến một ngày nào đó sẽ làm trời đất cảm động. Sự kiên trì của cô ta đến năm thứ ba đã được đền đáp.
Người con trai kia thổ lộ tình yêu với cô gái nọ, nhưng bị cự tuyệt, anh liền quay về phía Tưởng Tiểu Vi.
Họ không yêu nhau, chỉ là gần gũi hơn tình bạn, thường cùng nhau lên lớp, cùng nhau đi học về. Cuối cùng cô ta đã có thể ngồi sau yên xe đạp của anh cùng ra cổng trường, hoặc cùng ngồi trong quán nhỏ trước cổng trường thưởng thức một hộp kem. Anh giúp cô ta học mà không nề hà bất cứ phiền toái nào, nói là hi vọng cô ta cũng có thể thi đậu vào một trường tốt. Cô ta mừng thầm: Điều này có phải chứng tỏ anh có chung kế hoạch tương lai với mình không?
Không khí căng thẳng trước kỳ thi cuối cấp như chất xúc tác tình cảm giữa các cặp đôi yêu nhau trong trường, họ cũng là một đôi trong số đó. Một đêm trước kỳ thi, cô ta đã dâng hiến tất cả cho anh, giống như một nghi thức tôn giáo, trang trọng và thiêng liêng. Tâm hồn cô ta, trái tim cô ta, cô ta không thể kiềm chế được sự rạo rực của tình yêu, phó mặc tương lai cho những kỳ vọng vô cùng tươi đẹp.
Anh thi đậu vào trường hạng nhất hạng nhì, còn cô ta thì trượt. Lúc tiễn anh lên tàu đi thành phố, cô ta phát hiện ra trên toa tàu còn có cô gái anh luôn thầm yêu nhưng lại thất bại khi tỏ tình, họ cùng thi đậu vào một trường. Sự ghen tị và hoang mang về tương lai đã xâm chiếm toàn bộ suy nghĩ của cô ta, sau đó còn có một cú sốc lớn hơn – cô ta đã có mang gần ba tháng.
Sinh linh trong người cô ta một nửa là của anh, nhưng anh đã chạy trốn, né tránh, thậm chí còn nghi ngờ trách móc. Cô ta đứng ở ki ốt điện thoại công cộng rất xa nhà, tay nắm chặt ống nghe nhưng không nắm nổi tiếng nói mờ ảo của anh. Từ đó, họ không liên lạc với nhau nữa. Kỳ nghỉ hè dường như chỉ là một giấc mơ xa xỉ trong những ngày oi bức, lúc cô ta kiên quyết bảo vệ đứa con đang lớn dần trong bụng vì bị cha mẹ phản đối thì giấc mơ ngọt ngào ấy chính thức bị đập vỡ, tiêu tan.
Cô ta muốn sinh đứa bé, muốn anh phải hối hận, sẽ có một ngày, anh phải quay lại khẩn cầu, quỳ xuống khóc lóc xin lỗi dưới chân mình. Còn cô ta, sẽ bảo vệ sự tự tôn duy nhất còn lại của mình, cười mỉa mai vào số phận.
Cô ta trở về quê để sinh con, hơn nửa năm sau mới về nhà, tay bồng Tưởng Phán, ba lô trên lưng đựng đầy tã lót và sách vở.
Cha mẹ là người chân chất, cả đời làm việc và sống cẩn trọng. Mẹ quỳ xuống khẩn cầu cô ta đi bệnh viện, cha ban đầu thậm chí nói có gϊếŧ cô ta cũng không thể lấy lại thể diện cho nhà họ Tưởng. Tuy nhiên giai cấp công nhân Trung Quốc luôn có sự kiên nhẫn chịu đựng trước cuộc sống vô vọng, đưa cô ta đến nhà bà con dưới quê ở, nghĩa là họ đã âm thầm chấp nhận sự lựa chọn của cô ta.
Tưởng Tiểu Vi chọn cách đi học để thi lại, sau đó phải xin nghỉ nửa năm vì bệnh tật, cuối cùng cũng như sự ngang bướng truy tìm tình yêu, cô ta thi đậu vào Đại học Đông Bắc. Cô ta không có tiền, không có chỗ dựa, chỉ có tự lực bản thân. Từ năm thứ nhất đại học, cô ta đã đi làm thêm, thỉnh thoảng được mời làm người mẫu, đến khi tốt nghiệp đã mua được nhà, hơn nữa còn tìm được công việc tốt trong ngành Quảng cáo.
“Vậy còn người đàn ông kia?” Cuộc đời thật lắm trái ngang, Trần Uyển quệt gò má lau những giọt nước mắt thương cảm, nhưng nước mắt vẫn cứ trào ra.
Người đàn ông đó… ánh mắt Tưởng Tiểu Vi nhìn xa xăm. Người đàn ông đó sau khi tốt nghiệp đã ở lại Đế Đô, hai năm sau thì lấy được lòng cô gái – người mà anh thầm yêu năm xưa. Thực tế quả rất buồn cười, trước mặt người khác anh như một hình mẫu về sự kiên trì trong tình yêu, nhưng trước mặt cô ta, anh chỉ là kẻ bội tình bạc nghĩa. Cô ta quay sang Trần Uyển, nói: “Người đàn ông ấy từ Đế Đô trở về sống ở Tế Thành. Chưa lấy vợ, tôi chưa lấy chồng. Thỉnh thoảng chúng tôi có gặp nhau, coi nhau là bạn”.
“Sao có thể như thế?”, Trần Uyển nghĩ mãi vẫn không thể hiểu nổi, “Anh ta không biết đến sự tồn tại của Phán Phán sao? Anh ta phải lấy cô, cho cô và Phán Phán một gia đình”.
Trên mặt Tưởng Tiểu Vi ẩn hiện vẻ buồn chán, cô ta nhìn vào ánh mắt Trần Uyển, trong lòng càng có thêm sự đồng cảm và niềm xúc động. Tưởng Tiểu Vi khẽ cười, nói: “Anh ta và tôi cùng tuổi, vẫn chưa đến độ tuổi cần có cuộc sống yên ổn. Đàn ông, bao giờ cũng muốn chơi bời thật đã mới nghĩ tới chuyện gia đình”. Cô ta nói xong thì thở dài, lại nói: “Từ thâm tâm anh ta luôn phủ nhận sự thật về đứa bé, gia thế anh ta lại tốt, chuyện hôn sự tương lai chắc đã được người lớn sắp xếp môn đăng hộ đối. Cho nên tôi cố gắng không cho Phán Phán xuất hiện, nếu như gia đình anh ta phát hiện ra sự tồn tại của Phán Phán thì… Tôi chỉ có thể chờ đợi, tình nguyện chờ đợi một ngày anh ta đón nhận hai mẹ con tôi”.
Trần Uyển lòng đầy căm phẫn, nói: “Chẳng ra sao cả! Lại có con người vô liêm sỉ đến thế sao? Việc gì phải chờ đợi anh ta, cô có công việc tốt, có thể nuôi được bản thân và Phán Phán, hoàn toàn có thể tìm một người đàn ông khác tốt hơn, tìm người thật sự trân trọng cô”.
Tưởng Tiểu Vi dường như bị lôi cuốn vào cảm xúc mãnh liệt của Trần Uyển, trong ánh mắt ẩn chứa tâm trạng giằng xé, nhưng lý trí lại một lần nữa chiến thắng tình cảm, “Tôi yêu anh ấy mười năm rồi, không dễ nói bỏ là bỏ như thế được”.
“Cô…”, Trần Uyển không biết nói sao. Cô chưa có cơ hội nếm trải tình yêu, thứ tình yêu mà thậm chí tất cả những gì dâng hiến đều bị coi khinh nhưng cũng không nề hà gì, căn bản là cô chưa được trải qua. Cô không thể hiểu nổi, nhưng thấy lòng đau nhói, thương cho Tưởng Tiểu Vi xinh đẹp, thương cho cô bé đáng yêu Phán Phán, vì một người đàn ông không trách nhiệm mà rơi vào cuộc sống chờ đợi trong vô vọng.
“Cô nhất định sẽ hiếu kỳ là tại sao tôi lại nói những chuyện này với cô”, Tưởng Tiểu Vi nhấp ngụm cà phê, nói tiếp: “Mấy ngày trước tôi về nhà sớm, có lần thấy cô và một người đàn ông đang đứng giằng co trước cổng nhà”.
Trần Uyển nhớ tới hôm đó, cô cắn môi. Tần Hạo với người đàn ông mà Tưởng Tiểu Vi đã nói kia đúng là một loại: đốn mạt, không có trách nhiệm, đùa cợt cuộc sống. May mà cô đã cự tuyệt Tần Hạo, may mà cô đã rất lý trí, không có bất kỳ ảo tưởng ngây thơ nào với hạng người đó.
“Đừng quá xa nên tôi không nhìn rõ, tôi đoán đó là người đàn ông cao ráo, rất đẹp trai. Là bạn trai cô?” Cô ta nhìn quá rõ! Cô ta quá hiểu con người Tần Hạo! Tiểu Ngũ mặc dù không phải là người cô ta yêu nhưng là kẻ mang lại lợi ích cho cô ta. Còn Trần Uyển quá đẹp, như một đóa hoa mà bất kỳ người đàn ông nào cũng muốn hái, nên cô ta phải đề phòng, phải bảo vệ sự yên ấm đủ đầy của cuộc sống hai mẹ con.
“Không phải”, Trần Uyển lắc đầu chắc chắn.
“Cô đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì cả. Chỉ là tôi thấy chúng ta rất hợp nhau, Phán Phán cũng rất thích cô, cho nên mới hỏi hơi nhiều một chút. Những người phụ nữ chúng ta phải học cách tự bảo vệ mình, tôi chính là một cuốn tài liệu phản diện về người không biết bảo vệ bản thân. Gặp người đàn ông đẹp trai và có gia thế thì nhất định phải lưu tâm, đừng để bị mắc lừa.” Cô gái ngốc ạ, dù gặp bất cứ ai cũng phải cảnh giác, trong thế giới này chẳng sự giúp đỡ nào lại vô duyên vô cớ cả.
“Tôi hiểu”, Trần Uyển như gặp được người hiểu mình, “Cậu mợ lo cho tôi ăn học không phải là chuyện dễ, tôi không có cách nào khác, chỉ hi vọng bốn năm này qua thật mau, rồi tìm một công việc tốt. Tương lai sau này có thể giống như chị Tưởng đây, nhưng có được một nửa khả năng của chị cũng là quá đủ rồi”.
“Cô gái ngốc ạ, tôi có khả năng gì chứ”, Tưởng Tiểu Vi hờ hững cười, ánh mắt hướng về mấy chàng trai cô gái vừa bước vào nhà hàng, rồi nói: “Xin lỗi, gặp người quen, tôi qua đó một chút rồi quay lại ngay”.
Trong đám người quen của Tưởng Tiểu Vi có một người mà Trần Uyển cũng biết – con trai Phó thị trưởng Giang, Giang Lỗi. Tưởng Tiểu vi hình như có nhắc đến cô nên mấy người kia quay ra nhìn.
Trần Uyển ngồi thẳng lưng, thầm mong họ đừng lại đây ngồi chung. Cô lại thấy buồn cười: Vốn là ánh đèn lù mù, nhìn không rõ. Hơn nữa, lần đó vì chuyện tại quán bar mà phải gặp Phương Tồn Chính ở bệnh viện, tay Giang Lỗi đó hình như cũng không mấy ấn tượng với cô. Mà cứ cho anh ta nhớ ra cô là con gái của Trần Hải Hành thì cũng sao chứ? Bao năm trôi qua, cô đã không còn là cô gái sợ hãi, đáng thương như xưa nữa. Cái chết của cha vẫn còn mờ ảo, người thật sự muốn đối diện, mở miệng chất vấn chính là cô.
Tưởng Tiểu Vi quay lại ngồi xuống, giải thích với cô: “Làm công việc của chúng tôi, quen biết nhiều, xã giao cũng phiền toái. Đều là những nhân vật không thể đắc tội, hai người vừa rồi, một người là công tử của Phó thị trưởng Giang, một người là công tử nhà Tỉnh trưởng Hồng. Nếu chỉ là công tử con nhà quyền quý thì cũng đơn giản, đằng này Hồng Kiến Học còn là ông chủ đứng đằng sau Công ty Bất động sản Hằng Vũ, là khách hàng lớn của công ty quảng cáo chúng tôi nên tôi không dám đắc tội”.
Trần Uyển nghe nhắc đến Công ty Bất động sản Hằng Vũ, trong lòng dao động, nhớ đến chuyện di dời con hẻm Chu Tước. Liếc nhìn qua mấy người đang ngồi ở bàn đó, ngoài Giang Lỗi ra còn có một người mặt trắng như ngọc, đeo kính gọng vàng, người đó cũng đang nhìn về hướng này, hai ánh mắt gặp nhau, Trần Uyển vội quay đầu tránh né. Nghe Tưởng Tiểu Vi nói với giọng coi thường: “Mấy công tử thiếu gia này, nếu không phải vì quan hệ của cha mẹ thì liệu có cái bản lĩnh này không? Mấy năm trước có ai biết Công ty Bất động sản Hằng Vũ là gì? Chẳng phải là công ty cưỡng chế di dời nhà dân ở đường Thượng Hải đó sao? Bỏ ra một nghìn để xây dựng phòng ốc rồi bán với giá lớn hơn cả chục lần, được một món lời kếch xù. Bọn chúng được hưởng phúc, còn những gia đình có người chết ở con đường Thượng Hải thì tính sao đây?”.
Trần Uyển ngồi nghe, tay khẽ run. Cô giữ bình tĩnh đặt ly cà phê vào đĩa nhưng vẫn có chút cà phê bị lắc ra ngoài. Cô định thần giả vờ hỏi Tưởng Tiểu Vi: “Thấy họ chuyện trò vui vẻ, có lẽ mối quan hệ rất thân”.
“Đương nhiên rồi, quan hệ rất mật thiết, có người cha tốt lo về các vụ kiến thiết trong thành phố thì có gì là không làm được? Giang thiếu gia lo chuyện phá bỏ, Hồng công tử lo kiến thiết, đang ngồi chia chác. Nhưng những việc này chẳng liên quan gì đến dân đen chúng ta”.