Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trạm Dừng Chân Cuối Cùng

Chương 2: Bữa sáng đầu tiên sau ba năm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cuối cùng Lục Trí cũng nhắm một mắt, mở một mắt cho cô ở lại ít hôm. Tưởng Nguyệt đã dự đoán trước kết quả này rồi, hắn sẽ không đuổi cổ cô sớm đâu, mọi thứ đều đang diễn ra đúng kế hoạch.

Sáng sớm, Tưởng Nguyệt loay hoay ở trong bếp làm thức ăn sáng. Cô bận cả một buổi nhưng Lục Trí vẫn chưa thức, nhìn đồng hồ đã điểm 8 giờ hơn. Thấy vậy cô mới chủ động vào phòng hắn lay gọi.

Hắn không chốt khoá cửa phòng, cho nên cô vặn một cái là cánh cửa mở ra ngay. Người đàn ông mặc áo thun mỏng màu trắng và quần đùi cuộn trong chiếc chăn dày cộm, bộ dạng lúc ngủ rất lười biếng nhưng đặc biệt đẹp trai.

Tưởng Nguyệt giống như bị thôi miên, cô đi tới đứng ở đầu giường, dùng đầu ngón tay nhỏ sờ sờ lên chân mày của hắn như đang phác hoạ một bản thảo nào đó. Cô nhìn hắn đến mức xuất hồn, bàn tay càng thêm tham lam sờ loạn trên gương mặt của Lục Trí.

Bị động, hắn cau mày mở mắt. Thứ đầu tiên đập vào mắt Lục Trí chính là vòng eo nhỏ nhắn ẩn sau lớp áo ngủ bằng lụa mỏng màu hồng nhạt của Tưởng Nguyệt.

Hắn giật nảy mình, lập tức ngồi dậy lùi về sau giữ khoảng cách.

"Dậy ăn sáng đi, tôi có nấu phần cho cậu." Tưởng Nguyệt mỉm cười ngọt ngào nói.

Dường như cố ý không nhìn thấy phản ứng thái quá vừa rồi của Lục Trí.

Cô sẽ không để ý đâu!

"Sao cô vào đây, ra ngoài ngay đi!"

"Tại vì cậu không khoá cửa, đẩy một cái là vào được luôn. Nhanh ra ăn sáng nhé, đừng chậm chạp nguội mất sẽ không ngon."

Người phụ nữ sải bước rời khỏi phòng, ánh mắt Lục Trí dán chặt trên lưng của cô đến khi khuất bóng. Hắn thở dài một hơi, sau đó nhanh chóng đi vào toilet tắm rửa một lúc.



Bàn ăn được bày hai phần cháo trứng và một ít rau xào, mấy món này làm hắn nhất thời cảm thấy xa lạ. Cũng không nên nói là xa lạ, mà đã từng quen thuộc rồi không xuất hiện nữa thì bỗng trở nên lạ lẫm vậy thôi.

Lục Trí kéo ghế ngồi vào bàn, hắn ngồi đối diện với Tưởng Nguyệt.

"Ăn sáng đi, dạo này cậu làm gì rồi?"

Cuộc trò chuyện buổi sáng bắt đầu, hình như người khơi gợi trước luôn là Tưởng Nguyệt. Hắn luôn có một thắc mắc trong lòng, là cô sớm đã quên sạch sẽ chuyện cũ rồi sao? Nếu không phải đã quên vậy tại sao cô lại có thể tự nhiên như vậy được?

"Làm ở tiệm xăm cách đây hai khu phố." Hắn nhàn nhạt đáp.

Tưởng Nguyệt gắp vào chén cho hắn một ít rau xanh, rồi hỏi tiếp:"Cũng được, không có giờ giấc cố định sao?"

"Không có."

"Vậy bạn gái thì sao? Có để ý ai chưa?"

"Cô hỏi chuyện này để làm gì?"

"Hỏi thăm thôi, dù sao cậu cũng đã từng gọi tôi là mẹ mà. Tôi cũng nên quan tâm con cái một chút."

"Tưởng Nguyệt nếu như cô không muốn tôi ném cô ra ngoài thì ngừng ngay cái chữ "mẹ" đó đi. Cô không phải mẹ tôi!"

Một câu nối tiếp một câu, thái độ của Lục Trí càng ngày càng gay gắt. Tưởng Nguyệt cũng không cần chọc hắn điên lên, không nói thì không nói, làm gì mà hung dữ.

Thật ra cô đã biết được chuyện mình cần biết rồi, hỏi thăm chỉ là cái cớ để cả hai bắt đầu cuộc trò chuyện thôi. Người ta nói ba năm nay Lục Trí không có qua lại với bạn gái, cũng chính vì điều đó cô mới quay về đây. Trong lòng Tưởng Nguyệt luôn có một tham vọng nho nhỏ, là hắn vẫn còn có cảm giác với cô nên mới không quen bạn gái.



Ăn sáng xong Lục Trí khoác áo đi ra ngoài, hắn nói là mình đi làm bằng tông giọng lạnh nhạt vô tình.

Hắn đi tới phòng xăm, đám thợ ở đây thấy hắn xuất hiện thì mắt tròn mắt dẹt. Lục đại ca của bọn họ có bao giờ tới sớm vậy đâu, bình thường qua giờ trưa mới mong nhìn thấy được mặt hắn.

A Lê bưng cho hắn một ly cafe đen đá, sau đó còn quan tâm hỏi han:"Anh Trí sao anh tới sớm vậy? Ngủ không được hả anh?"

"Cần mày quản à?" Hắn gắt giọng.

"À, đâu có. Em quan tâm anh thôi mà." A Lê cười nịnh nọt, sau đó cũng nhanh chóng đi làm việc.

Thăm dò được rồi, nhìn thái độ là hắn ta biết ngay tâm trạng của Lục Trí không tốt, không nên chọc đến kẻo rước họa vào thân.

Tiệm xăm này là do Lục Trí dùng tiền túi để mở, mấy anh em thợ thầy trong tiệm cũng là do hắn chiêu mộ về từ "đầu đường, xó chợ". Ở đây tuy không ai nói ra, nhưng họ đều biết hắn là ân nhân cứu mạng của bọn họ. Nếu không có hắn tụ tập lại bọn họ, thì bây giờ đám nhân viên ở đây có thể đã lưu lạc tới nơi nào rồi.

Lục Trí mở tiệm xăm nhưng lại không có nổi một hình xăm nào trên cơ thể, hắn nói hắn chỉ thích nhìn, không thích đυ.ng.

Tiệm xăm này hoạt động cũng rất được, tiền kiếm về cũng không hề ít. Đủ để chi trả các loại chi phí cho nhân viên trong tiệm, nó giống như kế sinh nhai của một nhóm người.

"Anh Trí mới tới hả, hiếm khi thấy anh chịu thức sớm đó nha." Một cô gái ăn mặc rất chất, cả người khoác lên bộ đồ da báo ôm sát cơ thể đủ đầy.

Lục Trí nâng ánh mắt lên nhìn, sau đó chỉ hờ hợt đáp lại một tiếng:"Ừ Tiêu Đào."

"Em tới lên hình ở chân n.g.u.c, nếu anh đã tới thì anh xăm cho em đi?" Tiêu Đào nhìn hắn cười, hai má lúm đồng tiền lộ ra vô cùng xinh đẹp.
« Chương TrướcChương Tiếp »