- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Huyền Huyễn
- Trẫm, Đã Yêu Một Con Lợn
- Chương 6
Trẫm, Đã Yêu Một Con Lợn
Chương 6
“Ta, biến thành người rồi hả?” Chu Tiểu Bạch có chút ngạc nhiên nhìn tay mình, Mục Duệ Húc đem tay mình áp vào tay Chu Tiểu Bạch, mười ngón thon dài, tay Mục Duệ Húc có một chút vết chai, lại có chút thô ráp, ngược lại tay của Chu Tiểu Bạch trắng mịn mềm mại hệt như hài tử vừa sinh.
Chu Tiểu Bạch nhìn tay mình giống hệt tay Mục Duệ Húc, lại nhìn bản thân cùng dáng vẻ lúc trước bất đồng hoàn toàn, đột nhiên mi mắt nhắm lại, nước mắt lập tức chảy xuống, ô ô ô khóc lên.
“Ta không muốn biến thành người, ta muốn biến trở về! Ta muốn về nhà!” Chu Tiểu Bạch mang theo tiếng khóc nức nở có chút ủy khuất nói.
Mục Duệ Húc nhất thời có chút kinh ngạc, hỏi: “Biến thành người không tốt sao?” Dù sao cũng hơn một con heo chứ?
“Ta thấy những người kia mỗi ngày đều phải làm việc, nào giống chúng ta, mỗi ngày ăn rồi lại ngủ ngủ dậy rồi lại ăn.”
“…….Thế nhưng, làm một con heo là sẽ bị gϊếŧ chết.” Mục Duệ Húc nhìn Chu Tiểu Bạch cẩn thận từng li từng tí một mà lên tiếng.
Chu Tiểu Bạch lườm hắn một cái, sau đó không phản đổi nói: “Người thì cũng sẽ chết thôi! Khác nhau chỗ nào?”
Mục Duệ Húc: “………..”
Trương công công nhìn thấy thánh thượng của mình mang theo nụ cười tựa một cơn gió xuân ấm áp chưa từng gặp từ tẩm cung đi ra, ngay ở trước mắt, Mục Duệ Húc lại một lần nữa đem Chu Tiểu Bạch ôm trở về.
Trương công công đối với những hành vi không bình thường mấy ngày qua của thánh thượng nhà mình có chút không biết nói gì, thế nhưng hắn cảm thấy như vậy cũng tốt vô cùng, chí ít thánh thượng có thể tìm được một người bồi tiếp hắn. Tuy rằng Chu Tiểu Bạch kia lai lịch có chút kỳ quái, ngày đó chính bản thân hắn cũng nhìn thấy, có điều coi như là một yêu quái thì như thế nào? Nhìn dáng vẻ như một đứa ngốc của Chu Tiểu Bạch kia, muốn hại người cũng không có năng lực, thật sự khiến cho Trương công công cảm giác tựa như nuôi một sủng vật.
Trương công công nhìn khóe miệng mang theo ý cười của thánh thượng, trong lòng đột nhiên có một ý nghĩ kỳ quái, có phải sau đó bản thân phải quay về đối xử với vị Chu Tiểu Bạch kia như hoàng hậu nương nương không? Xem thánh thượng thế kia, sẽ không có một ngày lập tên kia thành hậu chứ?!
“Làm sao vậy?” Mục Duệ Húc đột nhiên nhìn thấy Trương công công dùng ánh mắt có chút kỳ quái nhìn mình, có chút khó hiểu hỏi.
Trương công công vội vàng thu hồi suy nghĩ lung tung của mình, thiệt là, mình rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì, thánh thượng tuy rằng luôn luôn không màng luật pháp, nhưng là cũng sẽ không làm ra chuyện hoang đường như thế chứ?
“Nô tài chỉ là lo lắng Chu công tử tỉnh lại, vạn nhất giống như lần trước, phải làm sao mới ổn đây?” Trương công công đúng quy củ nói.
Ý cười bên khóe miệng Mục Duệ Húc càng sâu thêm, nhìn Trương công công nói: “Yên tâm, y sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”
Trương công công nhìn khuôn mặt mỉm cười cao thâm khó dò của thánh thượng, sau đó an phận đi theo sau.
Chu Tiểu Bạch vô cùng đáng thương ở trên giường, nhìn gian phòng hoa lệ này, còn có xung quanh đóng kín, Chu Tiểu Bạch thật tâm cảm thấy, nơi này không thông gió!
Chu Tiểu Bạch biết mình biến thành người, cũng không thể quay về như trước. Mục Duệ Húc vừa nãy lúc đi còn bảo mình không nên chạy loạn, Chu Tiểu Bạch vừa nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi liền cảm thấy có chút buồn bực.
“Ta phải vào triều, chính ngươi không được một mình chạy loạn, còn có, không được nói với người khác ngươi đã từng là heo.”
“Tại sao không thể?”
“Nếu như bọn họ biết, rất có thể đem ngươi bắt lại sau đó sẽ hỏa thiêu ngươi.”
“A, ta đã biến thành người, tại sao còn muốn nướng ta?”
“……Không phải nướng, chỉ là…. Quên đi, nói chung ngươi chớ nói ra ngoài là tốt rồi.”
“Nha, ta biết rồi.”
“Còn có, ở đây chờ ta quay về.”
“Ân.” Chu Tiểu Bạch ngoan ngoãn gật đầu.
“Nếu như ngươi ở đây chạy loạn, ta liền đem ngươi bắt làm thịt.” Mục Duệ Húc ý cười sâu xa nhìn Chu Tiểu Bạch một mặt kinh hoảng, Mục Duệ Húc tâm tình vô cùng tốt đi ra thượng triều.
Hoàng thượng mấy ngày nay tâm tình có gì đó rất lạ, lần trước vô duyên vô cớ phát hỏa, ngày hôm nay ở trên điện lại mang khuôn mặt mỉm cười làm người ta phải phát lạnh, các vị đại thần nhìn ý cười của hoàng thượng, cảm thấy hai chân càng thêm mềm nhũn, sau lưng từng trận gió lạnh kéo tới.
Mục Duệ Húc hoàn toàn không chú ý đến phản ứng của các vị đại thần kia, mang theo mỉm cười say lòng người, mặc kệ trong điện đại thần một mảnh kinh hoảng, an nhiên rời đi.
Mục Duệ Húc trên mặt vô cùng bình tĩnh thong dong thế nhưng dưới chân đã dùng khinh công, đem hết thảy tùy tùng cùng Trương công công xa xa bỏ lại đằng sau, sau đó lại chỉnh chỉnh y phục, sắc mặt bình tĩnh tiêu sái đến tẩm cung của mình, quay mặt hỏi thị vệ đang vô cùng ngạc nhiên hỏi: “Có phát sinh chuyện gì không?”
Thị vệ đầu tiên chưa phản ứng kịp, bởi vì hắn lúc đầu là nhìn thấy một cơn gió, kết quả gió qua đi lại đột nhiên xuất hiện một người, mà hiện tại hắn mới phát hiện người này là vị đế vương lãnh huyết kia của bọn họ, thị vệ đại não hoàn toàn trống rỗng, sau đó theo bản năng hồi đáp: “Không có gì phát sinh, vị công tử kia vẫn chưa từng lên tiếng.”
Mục Duệ Húc gật gật đầu, sau đó bình tĩnh đi vào, đóng cửa lại.
Thị vệ: ta tại sao luôn có một loại cảm giác kỳ quái?
Mục Duệ Húc đi vào nhìn thấy Chu Tiểu Bạch đang ngồi ở trên giường, trên người chỉ mặc đan y, đây là tối hôm qua Mục Duệ Húc mặc cho y. Hiện tại Chu Tiểu Bạch cả người vẫn cứ có chút mơ mơ màng màng, nhìn thấy Mục Duệ Húc tiến vào, cả người liền sáng mắt lên.
“Ngươi về rồi.” Chu Tiểu Bạch rất cao hứng, Mục Duệ Húc vừa đi qua y liền nhào lên người hắn mà cọ, cái cảm giác này, đại khái chính là thời điểm động vật muốn thân cận, cùng đồng bạn lăn lộn là như thế.
Mục Duệ Húc bị động tác này của Chu Tiểu Bạch làm cho tâm hoa nộ phóng, xoa xoa đầu của y, cười nói: “Rất ngoan, ở yên nơi này chờ ta.”
Chu Tiểu Bạch cười xán lạn, nhưng trong bụng lại truyền đến một trận âm thanh, Chu Tiểu Bạch xoa xoa bụng, một mặt vô cùng đáng thương nhìn Mục Duệ Húc nói: “Ta đói rồi.”
“Quả nhiên là một tiểu trư, ngươi muốn ăn gì?” Mục Duệ Húc hỏi.
“Thứ cháo lần trước kia!” Chu Tiểu Bạch hết sức phấn khởi nói.
Mục Duệ Húc: “……. Còn nữa không?”
Chu Tiểu Bạch: “…… Ta muốn ba thùng!”
:))))))
Mục Duệ Húc liếc mắt nhìn Chu Tiểu Bạch, nghĩ đến vật nhỏ này hoàn toàn không biết nên ăn cái gì là ngon, liền đi ra ngoài phân phó một tiếng, lại nhấn mạnh không được thêm thịt heo, sau đó cuối cùng liếc mắt nhìn ánh mắt chờ đợi của Chu Tiểu Bạch, cuối cùng vẫn là không thể tàn nhẫn, lại bảo làm thêm một thùng cháo.
“Được rồi, bây giờ đem y phục mặc đàng hoàng vào.” Mục Duệ Húc liếc mắt nhìn đan y trên người Chu Tiểu Bạch.
Chu Tiểu Bạch có chút mơ hồ nhìn y phục đặt trước mặt, cầm lên, nhìn một chút, sau đó lại nhìn Mục Duệ Húc, một mặt mê man.
“Cái này, có thể không mặc hay không? Mặc…..Không thoải mái.” Chu Tiểu Bạch có chút do dự mở miệng.
“Không được.” Mục Duệ Húc quả quyết đáp. Không mặc y phục? Ngẫm lại liền cảm thấy có chút…..Nóng! Không được, cái tên này hiện tại cái gì cũng không biết, giống hệt một hài tử như thế, hắn cũng không phải cầm thú!
“Nhưng ta không biết mặc.” Chu Tiểu Bạch chép chép miệng, nhìn Mục Duệ Húc cầu cứu.
Mục Duệ Húc cầm y phục tới, tuy rằng dựa theo truyền thống từ xưa đến nay, hoàng đế đều là có người hầu hạ, nhưng Mục Duệ Húc lại khác, ở biên quan nhiều năm, từ trước đến giờ đều thích tự mình làm, vì lẽ đó toàn bộ lao động thừa thải thu nạp vào hoàng cung đều giảm thiếu đến mức tối đa. Mà bây giờ, là một đế vương một nước Mục Duệ Húc tự lực cánh sinh còn chưa tính, lại còn phải hầu hạ người khác!
Mục Duệ Húc thật sự là không có cảm giác gì, cầm y phục lên, quay về phía Chu Tiểu Bạch nói: “Giơ tay lên.”
“Được rồi, thả tay xuống.”
“Giơ chân lên.”
“Ngoan, thật biết điều, cái khác.”
………….
Chu Tiểu Bạch nhìn mình y phục chỉnh tề, có chút ngạc nhiên mà sờ sờ xem xét, hoa văn trên y phục này thật là đẹp mắt, giống như vân đóa (đám mây), nhìn còn có cảm giác chuyển động.
Mục Duệ Húc nhìn Chu Tiểu Bạch mang theo ánh mắt tò mò, nơi này sờ sờ, nơi kia nhìn nhìn, khóe môi không khỏi giương lên.
“Học được chưa?”
Chu Tiểu bạch nghe thấy thanh âm, nhìn hắn, suy nghĩ một chút, mới hiểu được Mục Duệ Húc đang hỏi y học được cách mặc y phục chưa, lại có chút mơ hồ lắc lắc đầu.
Mục Duệ Húc: …… Quên đi, ta cũng không hi vọng ngươi có thể học được. May mà ngươi không phải nữ nhân, bằng không mấy việc ăn mặt còn cả búi tóc kia phỏng chừng cả đời này người cũng đều không học được.
“Ăn cơm đi.” Mục Duệ Húc nắm tay Chu Tiểu Bạch đi tới trước bàn, Chu Tiểu Bạch đi tới rất cẩn thận, tay chặt chẽ nắm lấy Mục Duệ Húc, giống hệt một hài tử không dám buông tay phụ mẫu, Mục Duệ Húc cảm nhận được thứ cảm giác ỷ lại này cảm thấy trong lòng ấm áp hẳn lên.
Mục Duệ húc biết Chu Tiểu Bạch vẫn sẽ không dùng đũa, phỏng chừng người này nhất định đến muôi cũng sẽ không dùng, vì để tránh cho y giống như lần trước, bưng một thùng cháo cứ như vậy trực tiếp ăn, Mục Duệ Húc trực tiếp đem người ôm ở trong l*иg ngực của mình.
Chu Tiểu Bạch nhìn những thứ đó, y vẫn luôn rất nghe lời, trên căn bản Mục Duệ Húc nói cái gì y liền làm như thế đó. Giờ khắc này được ôm vào trong ngực, Chu Tiểu Bạch cũng không có cảm giác đặc biệt gì, chỉ là trơ mắt nhìn những thứ trước mắt.
“Thật kỳ quái a, tại sao các ngươi mỗi cái mâm bên trong chỉ bỏ một tí tẹo thế?” Chu Tiểu Bạch nhìn đồ ăn tinh xảo trước mắt hỏi.
“Của con người đều là như vậy.” Mục Duệ Húc nói, sau đó cầm một khối bánh ngọt đút cho Chu Tiểu Bạch.
“Các ngươi thật là kỳ quái. Chúng ta đều là ăn đồ trong thùng, bên trong cái gì cũng có.”
Mục Duệ Húc:…….Tại sao nhìn dáng vẻ của người tựa hồ rất kiêu ngạo thế?!
Chu Tiểu Bạch nói xong, nhìn đồ ăn đưa đến bên miệng, trực tiếp dùng miệng cắn, đến cả ngón tay của Mục Duệ Húc cũng cắn lấy. Có điều, y tựa hồ quên bản thân đã biến thành người, miệng mình cũng nhỏ theo, bánh ngọt này hoàn toàn nuốt không nổi, có chút nghẹn.
Mục Duệ Húc cảm nhận được xúc cảm trên tay truyền tới, nhất thời trong đầu ngẩn ngơ, sau đó liền nghe thấy thanh âm mắc nghẹn của Chu Tiểu Bạch, vội vàng múc cho y chén canh, đồng thời dùng tay vỗ vỗ lưng cho Chu Tiểu Bạch, lên tiếng: “Ngươi ăn chậm một chút, không có ai cướp với ngươi đâu.”
Mặt Chu Tiểu Bạch có chút đỏ lên vì nghẹn, nước mắt đều sắp sặc ra rồi, uống non nửa chén canh, có chút oan ức nhìn Mục Duệ Húc nói: “Làm người thật đáng thương, ta trước đây một ngụm liền có thể nuốt được nhiều thứ, hiện tại ăn một cái còn ăn không xong.”
:))))
Mục Duệ Húc phì cười, vật nhỏ này thật sự đáng yêu.
Chu Tiểu Bạch đối với đồ ăn nhiệt khí cũng không hề giảm đi, hiện tại nhìn một bàn ăn đầy món ngon mỹ vị, nhìn một mâm rau cải trộn, liền muốn dùng tay trực tiếp bốc lấy.
“Chờ chút, Tiểu Bạch, làm người không thể như vậy.” Mục Duệ Húc vội vàng ngăn y lại, sau đó dùng đũa gắp đưa đến bên miệng y.
Chu Tiểu Bạch có chút ai oán nhìn món ăn, “Như thế thì ăn được bao nhiêu đồ ăn chứ? Thật là phiền phức a.”
“Phiền phức cũng không thể dùng tay bốc, ngươi bây giờ là người.” Mục Duệ Húc nhắc nhở.
Chu Tiểu Bạch liếc mắt nhìn hắn, sau đó ngoan ngoãn há mồm, đem đồ ăn nuốt vào, vừa ăn vừa nói: “Cái này ăn thật ngon a.”
Mục Duệ Húc nhìn dáng vẻ y ăn cái kia mặt mày vô cùng hớn hở cũng không khỏi nở nụ cười.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Huyền Huyễn
- Trẫm, Đã Yêu Một Con Lợn
- Chương 6