Chuyện của Mục Duệ Vũ và Ô Tán quyết định như đã bàn, Mục Duệ Vũ vốn không hề muốn
dính dáng gì đến hoàng cung, nhưng không nghĩ tới đến cuối cùng vẫn dính líu tới, nhưng mà người dân Ô Mẫn tính tình thuần phác, lại là một nơi tự tại nên Mục Duệ Vũ cũng không có lời oán hận gì.
Mục Duệ Húc ra chiếu thư chiếu cáo thiên hạ, nhận Mục Duệ Vũ làm nghĩa đệ, tứ hôn cho Ô Mẫn Vương, tuy rằng trên danh nghĩa là nghĩa đệ, thế nhưng trên thực tế quyền lợi so với Vương Gia bình thường lớn hơn không ít. Chiếu thư này của Mục Duệ Húc ban ra, không hề giải thích vì sao lại nhận một nghĩa đệ, cho Húc Diễm Quốc thêm một vương gia, lại còn ban một nam nhân làm vương phi của Ô Mẫn Vương, xem ra đúng là hoang đường đến cực độ, nhưng những chuyện khác người mà Mục Duệ Húc đã làm ra cũng không ít, lại là một chủ nhân hỉ nộ vô thường, trong tay nắm quyền sinh sát, người phía dưới cũng không ai dám nói một chữ không. Lại nói, chuyện này cũng không ảnh hưởng đến bổng lộc làm quan, cũng không thể khiến bách tính giảm việc ăn uống của bọn họ, ngươi muốn bỏ qua nó như thế nào chứ, hai cái người ở bên trên kia, một đồng ý gả một đồng ý thú, đây cũng không phải vấn đề riêng của bọn họ. Vì thế dân chúng tuy là nghị luận sôi nổi, nhưng cũng không có nhiều thanh âm phản đối cho lắm. Mặc kệ như thế nào thì Mục Duệ Vũ cũng coi như là có tên tuổi, bước kế tiếp là chờ bọn họ tổ chức một bữa tiệc vui vẻ, náo nhiệt, chuyện này coi như là việc hàn huyên. Nhưng mà bây giờ hai người vẫn chưa có ý định rời khỏi cái hoàng cung chán ngắt này, nói cái gì mà sợ hoàng huynh của mình ở một mình trong cung
quá cô đơn, vì thế cố ý lưu lại để cùng bọn họ đón Tết. Kỳ thực chỉ là vì Mục Duệ Vũ nhìn thấy Kinh Thành phồn hoa náo nhiệt, nên sẵn dịp này trước khi về Ô Mẫn thì hảo hảo chơi đùa một chút, còn Ô Tán lại vì sợ Mục Duệ Vũ sau này theo mình về, sợ hắn sẽ nhớ nhà, vì thế cố ý để hắn ở chỗ này thêm mấy ngày. Có điều điểm này thì thật sự là Ô Tán lo xa quá rồi, Mục Duệ Vũ tên này từ sáng đến tối cứ lắc lư bên ngoài, năm sông bốn biển đều đi khắp cả.
Nếu không phải gây họa muốn tị nạn, thì cơ bản sẽ không chạy đến trước mặt lão ca của hắn tìm tội được, căn bản không hề có có khái niệm nhà.
Thời tiết cũng bắt đầu chuyển lạnh, y phục trên người Chu Tiểu Bạch lại nhiều thêm một lớp. Mục Duệ Vũ trường kỳ lôi kéo Ô Tán ăn chơi lắc lư ngoài cung, Mục Duệ Húc cũng không để tâm đến chuyện này cho lắm.
Hoa trong Ngự Hoa Viên cũng đã tàn khá nhiều, có vài cây cũng đã bắt đầu ra trái, từng trái từng trái tròn vo không ngừng phát triển, tô điểm trên đầu cành, nhìn qua trông khá thú vị. Có điều, đây chỉ là đối với một ít người có khẩu vị, còn nếu đối thượng là Chu Tiểu Bạch thì phản ứng của y chỉ có thể là…..thèm nhỏ dãi ba thước.
Ở bên trong một vườn hoa nhỏ của hoàng cung có trồng một cây hồng, Chu Tiểu Bạch ngày nào cũng đi qua chỗ đó ít nhất ba lần, sau đó chỉ có thể trơ mắt nhìn mấy trái hồng vẫn còn non trên cây, trong mắt tràn đầy ai oán. Chu Tiểu Bạch đợi được đến khi mấy trái hồng đã dần chuyển sang cam, từng trái trừng trái tròn vo như đang mời gọi y, Chu Tiểu Bạch liền kéo Hoàng đế đại nhân của chúng ta đến nơi này.
“A Húc, ngươi xem, chính là ở đây!” Chu Tiểu Bạch chỉ mấy trái hồng trên cây, vẻ mặt vô cùng hưng phấn nói.
Mục Duệ Húc có chút bất đắc dĩ, ngày hôm nay chính mình vừa mới vào phòng thì đã bị vật nhỏ này kéo đi, còn nói cái gì mà có việc trọng yếu, kết quả con đường bọn họ đi càng ngày càng lệch, cũng không biết vật nhỏ này tại sao lại tìm ra được con đường này. Mục Duệ Húc có chút không biết làm sao nhìn sang hướng ngón tay đối phương đang chỉ tới, nhìn thấy mấy cái nhánh cây trọc lốc, trên cây nặng trĩu toàn trái hồng.
“A Húc, ta đợi nhiều ngày như vậy, nó cuối cùng cũng chín rồi!” Chu Tiểu Bạch vẻ mặt rạng rỡ kêu lên. Sau đó quay người túm lấy y phục Mục Duệ Húc kéo đi tới dưới táng cây, tiếp đo hưng phấn nói, “ A Húc, ngươi chờ một chút, ta sẽ hái trái hồng cho ngươi.”
Vừa dứt lời y liền bắt đầu xắn tay áo lên, xem ra chính là nói là làm liền.
Rốt cuộc là hái cho ta ăn, hay là do ngươi muốn ăn vậy?
Mục Duệ Húc vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn tên tiểu tử kia, không ngờ việc trọng yếu mà y nói lại là đến đây hái hồng ư? Còn chờ nhiều ngày như thế, nếu như y muốn ăn, trực tiếp nói với mình không được sao?
Nhìn Chu Tiểu Bạch đang chuẩn bị đi lên, lập tức kéo đối phương lại, sau đó đáh giá cây hồng kia một lúc, nói: “Để ta đi cho, cây này cao như vậy, nếu như lát nữa ngươi ngã xuống thì phải làm sao?”
Chu Tiểu Bạch nghe thế liền vỗ vỗ ngực bảo đảm, “Không sao đâu, ta nhất định có thể hái được. Nếu như ta té xuống thì A Húc sẽ tiếp được ta mà.”
Mục Duệ Húc mặt đen lại, nguyên lai là tác dụng của ta là như vậy à!
Chu Tiểu Bạch đem cả tay và chân bám trên thân cây, bắt đầu trèo lên, nhưng mà vật nhỏ này bình thường cũng không thích hoạt động nên trong động tác vô cùng ngốc nghếch, nhưng mà ánh mắt vẫn vô cùng kiên quyết nhìn lên phía trên mà trèo, Mục Duệ Húc thấy cảnh tượng trước mắt không tự chủ được mà nở nụ cười.
Chu Tiểu Bạch từng chút từng chút một trèo lên, cây này vốn cũng không cao, trèo lên cũng dễ dàng, bằng không lấy khả năng của Chu Tiểu Bạch thì không có cách nào có thể trèo lên nổi, vật nhỏ Chu Tiểu Bạch này sau một hồi chật vật thì cũng trèo lên đến nơi, loạng chà loạng choạng đứng lên hướng về phía Mục Duệ Húc phất tay, nở nụ cười ngốc nghếch, “ A Húc, ngươi xem, ta lợi hại này, ta trèo lên được rồi.”
“Lợi hại, Tiểu Bạch làm rất tốt.” Mục Duệ Húc không chút nào keo kiệt khích lệ nói.
Chu Tiểu Bạch được khen cười càng thêm xán lạn, sau đó liền đưa tay kéo lấy một cành cây bắt đầu hái hồng, hái được rồi liền ném xuống phía dưới.
“A Húc bắt lấy này.”
Mục Duệ Húc bất lực, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo Chu Tiểu Bạch đi hứng lấy mấy trái hồng. Chu Tiểu Bạch cầm cành cây lắc mạnh, từng trái từng trái hồng cứ thế rơi xuống. Mục Duệ Húc luống cuống tay chân hưng lấy,
“Tiểu Bạch, nhiều lắm rồi, mau xuống đây.” Vị Hoàng đế nào đó bất đắc dĩ trở thành nhân viên bốc vác lên tiếng.
“Không được, Trư Tiểu Hoa cùng Trư Đại Hoa có thể ăn nhiều hơn, chừng ấy căn bản không đủ.” Chu Tiểu Bạch đồng học đang ở trên cây liều mạng lắc nói.
Lúc này, một vị đạo nhân toàn thân bạch y phiêu diêu trong gió, cộng thêm chòm râu bạc bất khả tư nghị đứng ở đằng xa, nhìn một màn khiến người khϊếp sợ ở trước mặt. Cái ngươi đang mặc long bào vẻ mặt dịu dàng nhặt từng trái hồng kia, không phải là đại đồ đệ mặt đơ của y sao?!
Chu Tiểu Bạch ở trên cây đang vô cùng dốc sức lắc mạnh mấy nhánh cây, liếc mắt thì nhìn thấy phía đầu cành có một quả hồng rất to, liền một tay ôm lấy thân cây, một cái chân mò mẫm đi ra, sau đó thân thể cũng ngã về phía ngoài kia, kết quả vừa mới vói tới, trọng lực chênh lệch, nhánh cây kia ngay lập tức gãy, Chu Tiểu Bạch vì mất trọng tâm liền rơi xuống, vô cùng sợ hãi kêu lên.
Mục Duệ Húc vốn đang cúi người nhặt mấy trái hồng Chu Tiểu Bạch quăng xuống, nhất thời không có chú ý ngay từ đầu, chỉ đến khi nghe thấy được tiếng kêu của Chu Tiểu Bạch liền lập tức phản ứng lại, mũi chân mượn lực, đạp đất nhảy lên đem Chu Tiểu Bạch đón được vào lòng.
Chu Tiểu Bạch bởi vì kinh sợ nên nhắm chặt mắt lại, sau đó lại cảm thấy không có cảm giác đau đớn như mình đã lo sợ, liền thăm dò mở hé một con mắt, nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười của Mục Duệ Húc ở trước mặt, Chu Tiểu Bạch trong lòng vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ ngực, nghịch ngợm le lưỡi một cái, nói “Làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết. Nhưng mà ta biết A Húc sẽ tiếp được ta mà.”
Mục Duệ Húc có chút bất đắc dĩ nhìn vật nhỏ này, nghĩ thầm bản thân cũng quá cưng chiu vật nhỏ này đến vô pháp vô thiên, nhưng lại không thể mở miệng la y, chỉ có thể bất đắc dĩ liếc mắt nhìn y, “Ngươi a……”
Mục Duệ Húc thả Chu Tiểu Bạch xuống, sau khi đứng vững trên đất rồi Chu Tiểu Bạch liền bắt đầu hưng phấn kiểm kê đám hồng trên đất. Mục Duệ Húc vốn cũng chuẩn bị giúp y, kết quả đột nhiên nhìn thấy có người đứng cách đó không xa, Mục Duệ Húc lập tức ngây ngẩn cả người.
“Húc nhi, gần đây khỏe chứ?” Lão đạo nhân râu trắng cười híp mắt nhìn Mục Duệ Húc nói.
“Sư phụ.” Mục Duệ Húc nhất thời có chút không dám tin tưởng, có điều rất nhanh phản ứng lại, cười hướng đối phương hành lễ, sau đó vô cùng vui mừng hỏi, “Sao sư phụ lại tới đây?”
Lão nhân gia vốn đang cười híp mắt, vừa nghe lời này, sắc mặt liền có chút mất hứng, chòm râu bạc phập phồng, có chút bất mãn nhìn Mục Duệ Húc, “Còn không phải bởi vì tên tiểu tử thối Mục Duệ Vũ kia sao! Sư phụ còn chưa có hỏi ngươi đấy? Tốt xấu thế nào mà ngươi lại đem tên tiểu tử thối kia gả cho một nam nhân hả?”
Mục Duệ Húc vừa nghe lời này liền minh bạch nguyên nhân sự phụ lại đến đây, e rằng tin tức bản thân tứ hôn cho tên tiểu tử thối Mục Duệ Vũ kia đã truyền đến sư môn, sau đó sư phụ nghe thấy tin tức liền đến nhìn xem.
“Chuyện này khá là phức tạp, sau này con sẽ nói rõ với người.” Mục Duệ Húc cung kính nói với lão nhân gia, nói xong quay sang Tiểu Bạch đang ngơ ngác ôm một đống trái hồng ở bên kia, ngoắc ngoắc tay, gọi y tới.
Chu Tiểu Bạch bởi vì không quen biết lão nhân này, nhưng lại nhìn thấy hắn cùng Mục Duệ Húc nói chuyện, nên cũng không bước đến, bây giờ Mục Duệ Húc gọi y, Chu Tiểu Bạch liền lắc lư đi tới.
Mục Duệ Húc kéo Chu Tiểu Bạch đến bên cạnh mình, sau đó quay sang Chu Tiểu Bạch nói, “Tiểu Bạch, đây là sư phụ của ta Bạch Ly lão nhân.”
Chu Tiểu Bạch nghe xong liền quay sang đối phương lễ phép cúi đầu chào, nói “Bạch Ly lão nhân, chào ngài.”
Bạch Ly nhìn tên tiểu tử này mơ mơ màng màng, nhưng cặp mắt kia lại vô cùng sạch sẽ, trông khá là đáng yêu, vui cười hớn hở nhìn Chu Tiểu Bạch nói, “Tiểu tử, ngươi tên là Tiểu Bạch đúng không? Ta cũng họ Bạch, cũng coi như là có duyên phận, ngươi cứ gọi ta là lão gia tử là được rồi.”
Chu Tiểu Bạch nghe xong gật gật đầu, sau đó đột nhiên như nghĩ đến điều gì, đưa cho bạch ly một trái hồng trong l*иg ngực, Bạch ly vui cười hớn hở nhận lấy.
“Đúng rồi, vật nhỏ này, quan hệ của ngươi với đại đồ đệ của ta là như thế nào?” Bạch Ly nhìn hai người đứng chung một chỗ vô cùng hài hòa, đột nhiên nghĩ tới điều gì, có chút ý tứ sâu xa hỏi.
Chu Tiểu Bạch liếc mắt nhìn hắn, sau đó lại nhìn Mục Duệ Húc một chút, nghĩ một hồi, đột nhiên như nghĩ ra điều gì, nói, “A Húc nói muốn ta làm nương tử của hắn!”
Mục Duệ Húc không nghĩ tới Chu Tiểu Bạch trả lời như vậy nên nhất thời sửng sốt, Bạch Ly thì bị thái độ đây là chuyện đương nhiên của đối phương làm cho bật cười, liếc mắt trêu tức nhìn đại đồ đệ trước giờ đều nghiêm túc thận trọng của mình.
Chu Tiểu Bạch nói muốn đem mấy trái hồng này cho Trư Đại Hoa và Trư Tiểu Hoa nên ôm lấy đống hồng bỏ đi. Mục Duệ Húc đưa Bạch Ly đến chỗ Mục Duệ Vũ và Ô Tán ở, kết quả hai người kia không có ở đó, Mục Duệ Húc để sư phụ tự chọn một chỗ ở, thuận tiện cũng nói với y chuyện của Mục Duệ Vũ và Ô Tán.
“Tên tiểu tử Mục Duệ Vũ này chính là ngứa người mà, nên tìm một nam nhân hảo hảo quản nó!” Bạch Ly một mặt chuyện đương nhiên nói. Nhớ đến biểu hiện của Mục Duệ Vũ ở sư môn lúc trước, đối với hắn có kết cục như bây giờ, mấy người ở sư môn đều biểu thị thích nghe ngóng.
Mục Duệ Húc thấy sư phụ không phản đối cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Võ công của hắn còn có mưu lược binh pháp đều bắt nguồn từ sư môn, hắn ở sư môn lánh đời nhiều năm, có võ công tốt nhất trên đời, cũng có một chút y thuật quý báu. Cũng chính bởi vì thế nên bọn họ chọn cách ẩn mình trong loạn thế, trên căn bản không có ai biết nó ở nơi nào. Mà mẫu phi của hắn, chính là lớn lên ở nơi đó, khi hắn còn bé, mẫu phi đã từng nói cho hắn biết làm sao để liên lạc với người ở sư môn. Nàng nói trên người mình liên lụy quá nhiều thứ, không muốn trở lại sư môn gây phiền toái cho mọi người, mãi cho đến khi nàng chết, cũng không thể quay về sư môn để nhìn lại một lần.
Cũng tại thời điểm mẫu phi chết, Mục Duệ Húc hoàn toàn không biết làm gì nên mới liên lạc với người của sư môn. Cũng bởi vì điều này, hắn mới có thể học được võ công quyền mưu, đem Mục Duệ Vũ lén đưa ra cung. Có thể nói sư môn giống như là nhà của hắn, mà Bạch Ly lão nhân đối với hắn và Mục Duệ Vũ là tự mình dưỡng dục, giống như là thân nhân của bọn họ vậy.
Vì thế, được Bạch Ly thấu hiểu khiến Mục Duệ Húc có thể nhẹ nhàng thở ra nỗi lo lớn nhất trong lòng.