Chương 7

Mọi khi tôi rất ít xem điện thoại của hắn. Thế nhưng lúc đó, ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại lấy ra rồi mở khóa.

Trang mạng xã hội đã không thể đăng nhập nữa, tôi ngẫu nhiên mở các trang khác.

Lúc mở mục ghi nhớ ra, động tác của tôi sững lại.

“Hôm nay phát hiện Hy Hy không thích ăn mù tạt.”

“Hy Hy sợ côn trùng, trước khi đi công tác nhớ xịt thuốc diệt côn trùng.”

“Sắp cuối tháng rồi, tan làm về nhà kiểm tra xem đường đỏ và túi chườm ấm ở nhà còn đủ dùng không?”



Tôi lật xem từng cái một, nhìn hơn nửa giờ đồng hồ mà không hề hay biết.

Ánh nắng dịu dàng rọi lên người tôi. Tôi cảm nhận được sự ấm áp đã lâu không gặp, trái tim tích tụ giá rét mấy ngày qua lại một lần nữa nóng rực lên.

Đến giờ Giang Độ tan làm, tôi cố ý ăn mặc trang điểm tỉ mỉ rồi lái xe đi tìm hắn.

Tôi chủ động phá vỡ lớp băng, lại bắt gặp văn phòng của hắn không một ngọn đèn sáng.

Lại xem tin cập nhật của Lâm Mạn, tôi như bị dội một chậu nước lạnh từ đầu đến chân.

Kéo theo thân xác mệt mỏi, thất bại thảm hại, tôi dựa theo định vị trên tin cập nhật, đi đối mặt với một số việc mà tôi không muốn thừa nhận.

Khoảnh khắc Lâm Mạn hôn Giang Độ, hắn không hề né tránh.

Pháo hoa phía sau nở rộ, tiếng người ồn ào xung quanh xen lẫn câu: “Merry Christmas!”

Tôi di chuyển ngón tay đã cứng ngắc. Hóa ra hôm nay là Giáng Sinh.

Hai người ngồi phía trong cửa sổ quay đầu lại theo tiếng pháo hoa, đối diện ngay tầm mắt của tôi.

Giang Độ tái mặt, lập tức chạy ra khỏi nhà hàng.

Ngược lại Lâm Mạn có vẻ thong dong bình tĩnh. Cô ta cong đôi môi đỏ, cầm lấy áo ngoài của Giang Độ rồi cất bước theo.

Tôi đút tay vào túi áo ngoài, đứng yên tại chỗ.

“Hy Hy…”

Giang Độ đứng trước mặt tôi, khàn giọng gọi.

Rõ ràng người nɠɵạı ŧìиɧ là bọn họ, nhưng tôi lại thấy xấu hổ vô cùng.

“Xin lỗi nhé, Chung Hy. Không liên quan đến anh Giang Độ đâu, do tôi không kiềm chế được lòng mình.” Lâm Mạn điềm nhiên xin lỗi.

Tôi bình tĩnh nhìn cô ta, không thể tin được cô ta có thể nói năng hùng hồn như vậy.

Tôi đến gần cô ta: “Vậy tại sao cô không quản lý bản thân mình chứ?”

Rồi nhẹ giọng nói: “Do từ nhỏ không có gia đình dạy dỗ cho nên bây giờ mới không biết giới hạn như thế, hay là sinh ra đã đê tiện như vậy rồi?”

Dường như Lâm Mạn không ngờ tôi lại không nể mặt như vậy, nụ cười trên mặt ả cứng đơ.

Giang Độ đúng lúc tiến lên, kéo Lâm Mạn ra xa một chút.

Đứng trước mặt bạn trai mình và người yêu cũ của hắn, trông tôi có vẻ cô đơn bất lực biết bao!

Tôi hé miệng nói câu nói đầu tiên của ngày hôm nay với Giang Độ: “Sao nào, Giang Độ? Sợ tôi đánh cô ta à?”