“Lúc xuống lầu, anh và cô ấy chỉ vô tình đυ.ng phải mà thôi.” Sau khi lên xe, Giang Độ nói câu đầu tiên.
Tôi dựa vào ghế phụ, không trả lời.
Bầu không khí ngày càng nặng nề..
Qua khóe mắt, tôi thấy cửa sổ bên hắn hạ xuống, tiếp theo nghe được tiếng bật lửa.
Giang Độ rất ít khi hút thuốc trong xe, hắn biết tôi không quen với khói thuốc.
Tôi ấn hạ cửa sổ xe, nghiêng đầu nhìn cảnh tượng nhanh chóng đi ngược chiều bên ngoài.
“Anh có thể phớt lờ cô ấy cơ mà.”
“Cái gì?”
Tôi quay đầu nhìn hắn: “Hết giờ làm việc rồi nên hẳn là hai người đang nói chuyện phiếm, đúng không? Em đứng nhìn ít nhất là năm phút, anh hoàn toàn có thể tìm cớ để chấm dứt đề tài với cô ấy. Anh không hiểu nguyên tắc cần tránh hiềm nghi với người yêu cũ hay sao? Em biết anh là người có văn hóa, nhưng có những lúc em hy vọng anh đừng lịch sự như vậy.”
Tôi không còn nghe thấy hắn trả lời, nhưng thuốc lá trên ngón tay hắn không ngừng chuyển từ điếu này sang điếu khác.
Cho đến lúc ăn xong cơm tối, hai chúng tôi vẫn không nói với nhau một lời nào.
Tắm rửa xong, tôi trở về phòng ngủ.
Giang Độ vẫn không đi vào.
Đợi thêm nửa giờ đồng hồ, tôi không khỏi tự hỏi, phản ứng của tôi hôm nay có phải là quá khích hay không?
Do dự giây lát, tôi mở cửa phòng, đi vào phòng khách.
“Gần mười một giờ rồi, sao anh chưa về phòng ngủ?” Tôi đứng trước mặt hắn, nhẹ giọng hỏi.
Hắn tắt màn hình điện thoại, dập tắt điếu thuốc chỉ hút một nửa, cụp mắt nói: “Anh hơi bị cảm, hai ngày này sẽ ngủ phòng dành cho khách.”
Nói xong, hắn đứng dậy sờ đầu tôi:” Hy Hy, ngủ sớm chút đi.”
Không đợi tôi trả lời, hắn nhanh chóng đi vào phòng rồi đóng cửa lại, bỏ mặc một mình tôi chết lặng tại chỗ.
Cảm lạnh chẳng qua chỉ là cái cớ.
Không hiểu sao, tôi bắt đầu chiến tranh lạnh với Giang Độ.
Hắn không còn gửi tin nhắn cho tôi nữa. Năm giờ tan tầm, nhưng tám, chín giờ hắn mới về nhà.
Trong một khoảng thời gian dài, chỉ có một mình tôi ngồi trước bàn ăn. Cho đến khi đồ ăn hoàn toàn nguội lạnh, tôi mới ăn được vài muỗng.
Cứ như vậy, tôi bướng bỉnh chờ đợi hắn về ăn cơm, nhưng lại không gọi điện thoại cho hắn.
Bởi vì hắn chưa từng nói buổi tối sẽ không về ăn cơm.
Giang Độ lại một lần nữa không về đúng giờ. Tôi vừa đợi vừa xem chia sẻ của bạn bè trên Wechat.
Tin mới nhất là của Lâm Mạn.
Hình ảnh theo kiểu cửu cung cách*, đi kèm dòng chữ: “Cùng nhau thăm lại chốn xưa.”
(*cửu cung cách: gồm chín ô vuông nhỏ sắp xếp thành một ô vuông lớn gồm 3 ngang x 3 dọc.)
Cả chín tấm hình đều không có mặt của Giang Độ, nhưng có vài tấm lộ ra tay áo, đồng hồ đều là của hắn.
Đây là sự thị uy trắng trợn của Lâm Mạn.
Tôi bình tĩnh gọi điện thoại cho Giang Độ.