Phùng Lan Nhược ở lại thiên điện hầu hạ Hoàng Thái Hậu hơn nửa ngày, sau khi được Vương ma ma khuyên nhủ vài lần cuối cùng cũng trở về nơi ở của mình để nghỉ ngơi, chỉ là người tuy rời đi nhưng trong đầu vẫn suy nghĩ về Hoàng Thái Hậu.
Hôm nay bên Hoàng Thái Hậu mới xảy ra chuyện, nàng liền biết được tin tức —— người ở trong cung đều biết nàng là cháu ngoại gái của Hoàng Thái Hậu, còn được tuyển chọn vào cung trở thành phi tần có vị phân cao nhất, cho nên rất vui đến báo tin thuận tiện đưa ân tình cho nàng.
Phùng Lan Nhược cảm thấy việc Hoàng Thái Hậu lựa chọn mình tiến cung có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng có một điều chắc chắn rằng, Hoàng Thái Hậu vẫn là chỗ dựa lớn nhất của nàng trong hậu cung, cho nên sau khi nghe được tin tức nàng lập tức đi đến cung điện gần Thái Cực Điện để phụng dưỡng.
Cho đến lúc này, nàng mới phát hiện ra có gì đó không ổn.
Phùng Lan Nhược là phi tần của thiên tử, cho nên không thể tùy ý gặp mặt nam nhân khác, cách tấm màn che, nàng nghe thấy lời nói của thiên tử và Đại bá Phùng Minh Đạt, lại nghe thấy âm thanh của các trưởng bối tông thất và quan viên tể tướng, càng nghe thì trong lòng càng sợ hãi.
Thiên tử và Thái Hậu nương nương…… Muốn công khai đối đầu ư!
Càng suy đoán theo những gì thiên tử nói, Phùng Lan Nhược càng cảm thấy có gì đó không ổn.
Tại sao Thái Hậu nương nương lại làm những việc này?
Tổn hại thanh danh của chính mình, cũng khiến thiên tử bị sĩ lâm
(tầng lớp có học) phê phán, đây chẳng phải thuần túy gây hại cho người mà chẳng ích mình?
Trong lòng Phùng Lan Nhược tràn đầy nghi ngờ, cảm thấy bản thân như lạc vào màn sương mù dày đặc, trong lúc nhất thời không tìm thấy con đường phía trước.
Trở lại Thúy Vi Cung dùng bữa xong, Phùng Lan Nhược không đi nghỉ, mà vội vã quay trở lại chỗ của Hoàng Thái Hậu để phụng dưỡng bà, nhưng không ngờ ở nơi đây lại bắt gặp thiên tử đang đến thăm Hoàng Thái Hậu.
Ở trước giường bệnh không phải nơi thích hợp để trò chuyện, mà thiên tử cũng chỉ gật nhẹ đầu khi nàng vấn an, sau đó ngài cẩn thận dò hỏi bệnh tình của Hoàng Thái Hậu, rồi dừng chân ở đây trong khoảng thời gian dài, đến lúc đứng dậy rời đi thì nghiêm túc căn dặn nàng, "Hoàng Thái Hậu là mẫu hậu của trẫm, cũng là cô mẫu của nàng, Chiêu nghi phải cẩn thận chăm sóc bà ấy bất kể ngày đêm."
Trái tim Phùng Lan Nhược khẽ run lên, cung kính nghe lời.
Được thiên tử phân phó, nàng muốn hoàn thành việc này một cách tốt đẹp nhất, làm hết trách nhiệm của hậu phi, tự mình thử thuốc, hầu hạ cả ngày lẫn đêm.
Sau khi Hoàng Thái Hậu tỉnh dậy thấy nàng ở bên, lúc đầu thì cau mày, rồi không biết nghĩ đến điều gì, sắc mặt lại trở nên ôn hòa, tỏ vẻ cảm động vỗ nhẹ vào tay nàng, bảo nàng hầu hạ mình trở về Hưng Khánh Cung.
Doanh Chính nghe được tin tức, lập tức đi đến Hưng Khánh Cung để thăm hỏi, người chưa xuất hiện nhưng giọng nói đã vang lên.
“Mẫu hậu, ngài cảm thấy khỏe lên chưa? Ngài đột nhiên ngất xỉu, khiến trẫm sợ muốn chết!”
Vào cửa, Hoàng Thái Hậu có buộc một mảnh vải trên trán, sắc mặt vàng vọt xanh xao, nhìn hắn bằng ánh mắt không thân thiện.
Doanh Chính ngây thơ vô tội nhìn bà ta, “Mẫu hậu, ngài sao vậy mẫu hậu?”
Hoàng Thái Hậu, “……”
Hoàng Thái Hậu: Ta nhịn.
Sau đó bà ta chậm rãi lộ ra tươi cười, thở dài nói, “Khiến hoàng đế lo lắng, người già rồi chính là như vậy, bất cứ lúc nào đều có thể ngã xuống.”
“Ai nói mẫu hậu già rồi?”
Doanh Chính nói, “Trẫm và mẫu hậu cùng nhau đi ra ngoài, người không biết còn tưởng rằng ngài là tỷ tỷ của trẫm đó.”
Đã hơn sáu mươi tuổi Hoàng Thái Hậu trầm mặc liếc nhìn vị hoàng đế trẻ mới có mười tám tuổi, “……”
Cũng không cần nói vậy.