Chương 9: Nhiễm kịch độc

"A, người kia trúng tên, chảy nhiều máu quá, liệu hắn có chết không?" Thiếu nữ kéo tay bạn mình, hạ giọng nói.

"Thật đáng sợ, nghe nói vừa bị ám sát... Là hoàng đế và Nhϊếp Chính Vương!" Người bạn che miệng, nói nhỏ.

"Chuyện của hoàng gia mà các ngươi dám bàn tán, không muốn giữ đầu à?" Một bà lớn tuổi thở dài, "Tốt nhất là đi nhanh thôi..."

Dân chúng vừa lắc đầu vừa rời đi. Con phố mới đây còn náo nhiệt, giờ đã im lặng không một tiếng động. Con diều nhuốm máu bị đám người chạy loạn dẫm nát thành từng mảnh, bị gió thổi tung, chỉ còn khung diều nằm lại trên mặt đất.

Tiểu Lục Tử liên tục vung roi, thúc ngựa chạy nhanh trên đường lớn.

Độc từ mũi tên bắt đầu lan ra. Đình Phong cắn răng, nắm lấy thân mũi tên và rút ra, máu đen tuôn trào.

Đau đến nỗi mồ hôi đầm đìa, Đình Phong nhanh chóng điểm huyệt trên ngực để cầm máu, rồi dựa vào ghế thở dốc.

"Đình Phong, Đình Phong!" Nam Thanh Hòa nắm chặt tay Đình Phong, giọng nghẹn ngào: "Sắp về đến cung rồi, ngươi phải cố gắng chịu đựng!"

"Khụ khụ... Ta không sao." Đình Phong ho ra một ngụm máu đen, yếu ớt nói. Độc từ mũi tên lan rộng, ý thức của hắn dần mờ đi: "Thanh Hòa, đừng lo."

Xe ngựa lao nhanh về cung. Các thái y vội vã chạy đến, Nam Thanh Hòa không chậm trễ, gấp gáp bảo họ, "Miễn lễ, mau xem vết thương đi."

"Thái y, các người đã phát hiện ra loại độc mà Nhϊếp Chính Vương trúng phải chưa?" Thấy các thái y im lặng, Nam Thanh Hòa sợ hãi và sốt ruột hỏi.

"Hồi bẩm bệ hạ, đây là loại độc hiếm của triều trước!" Tống thái y nhíu mày, "Kẻ ám sát thật tàn nhẫn. Nếu không phải Nhϊếp Chính Vương kịp thời phong bế huyệt vị, hậu quả không thể tưởng tượng được!"

Nghe đến đây, Nam Thanh Hòa thầm căng thẳng, biết rõ chuyện này là do dư đảng triều trước gây ra. Y mạnh mẽ trấn tĩnh, hỏi tiếp: "Vậy có cách nào giải độc không?"

Tống thái y khó nhọc lắc đầu, thở dài, "Chỉ có "Linh Chi Đan" của triều trước mới giải được loại độc này, nhưng phương thuốc đã thất truyền từ lâu..."

""Linh Chi Đan"?" Nam Thanh Hòa ngắt lời, trên mặt không giấu được sự kích động: "Nếu có người từng uống thuốc đó, máu của người ấy có thể giải độc được không?"

Thật ra, trên thế gian còn một viên "Linh Chi Đan" cuối cùng, mà nó đã được giấu trong cung Nam Dương. Năm đó, tiên đế trước khi lâm chung, vì sợ con trai duy nhất bị hại sau khi mình qua đời, đã bắt Nam Thanh Hòa uống viên thuốc này. Chuyện này là bí mật trong cung, ngoài Nam Thanh Hòa, không ai biết được.

"Bệ hạ đã từng uống viên đan này sao?" Tống thái y kinh ngạc, rồi gật đầu:

"Theo lý thuyết, máu của bệ hạ có thể làm thuốc giải, nhưng chưa từng có tiền lệ dùng máu người khác để giải độc. Hơn nữa... không ai biết cần bao nhiêu máu mới đủ để giải độc cho Nhϊếp Chính Vương. Bệ hạ còn phải lo cho hoàng tử trong bụng..."

"Thanh Hòa, đừng làm bậy..." Đình Phong khó nhọc mở mắt, định nói gì đó nhưng lại ho ra một ngụm máu đen.

Các thái y đồng loạt quỳ xuống, Tống thái y cúi đầu thưa:

"Bệ hạ không thể làm vậy!"

"Câm miệng, không cần nói nữa!" Nam Thanh Hòa nghiến răng: "Tiểu Lục Tử, mang chén đến đây!"

"Bệ hạ, xin hãy suy nghĩ lại!" Tiểu Lục Tử quỳ trước mặt Nam Thanh Hòa, van xin.

"Các ngươi làm gì vậy? Nhϊếp Chính Vương đang nguy kịch, mà các ngươi còn ngăn cản!" Nam Thanh Hòa giận dữ cười lạnh, "Cút hết! Ta sẽ tự lấy máu!"

Chàng cầm lấy bình hoa trên bàn, hất hết hoa ra ngoài, rồi rút dao nhỏ bên hông, rạch một vết trên cổ tay. Máu tươi phun ra, nhanh chóng tràn đầy bình.

"Bệ hạ!" Các thái y kinh hoàng kêu lên, lập tức chạy tới.

"Các ngươi mau cứu Nhϊếp Chính Vương!" Nam Thanh Hòa giơ tay ngăn họ lại: "Ta tự lo liệu vết thương."

"Dạ, dạ!" Các thái y vội gật đầu, mang máu đi chế thuốc giải.

Sau khi Nhϊếp Chính Vương uống thuốc giải, sắc mặt tím tái dần hồi phục. Các thái y lúc này mới cẩn thận băng bó vết thương trên cổ tay của Nam Thanh Hòa