Chương 8: Con diều nhiễm máu

Chỉ thấy Nam Thanh Hòa đứng trước sạp bán diều, trong mắt ánh lên sự khát khao.

"Đình Phong, ta muốn con diều này, ngươi có thể đi thả diều với ta không?"

Nam Thanh Hòa quay lại, kéo áo Đình Phong, đôi mắt long lanh tỏa sáng trong đêm.

"Hai vị công tử muốn mua diều sao?" Ông lão bán diều, chưa từng gặp những người sang trọng thế này, run rẩy đứng dậy hỏi.

"Đình Phong, ngươi giúp ta chọn đi, cái này đẹp, cái kia cũng đẹp...rốt cuộc nên chọn cái nào đây?" Nam Thanh Hòa hứng thú chọn lựa.

Đình Phong sao có thể từ chối vị tiểu hoàng đế này, ngoan ngoãn móc tiền ra: "Lão bá, lấy cho ta mỗi loại một cái."

"Đình Phong, ngươi thật tốt!" Nam Thanh Hòa cười tươi, ôm lấy Đình Phong hôn nhẹ lên má.

"Ngươi đã làm cha rồi, còn lỗ mãng như vậy sao." Đình Phong nói tuy có chút trách móc, nhưng trong giọng lại đầy sự bất lực và yêu thương:

"Chờ khi hài nhi ra đời, ta sẽ cùng ngươi thả diều, được chứ?"

"Ngươi nói phải giữ lời nhé, móc ngoéo đi, một trăm năm không được thay đổi!" Nam Thanh Hòa nghiêm túc móc ngón út của Đình Phong, "Ai thay đổi là tiểu cẩu!"

Hai người tay trong tay đi đến chỗ vắng lặng của hội đèn l*иg.

"Ngươi đã làm lễ vấn tóc, chỉ còn hai năm nữa sẽ tự mình chấp chính, sao vẫn còn thích chơi diều của trẻ con?" Đình Phong không thể nhịn được, liền trêu chọc.

Tâm trạng của Nam Thanh Hòa chợt trầm xuống, cúi đầu nói nhỏ:

"Hồi nhỏ, phụ hoàng và mẫu hậu ép ta đọc sách, họ nói nếu ta học xong hết, sẽ cho ta chơi diều. Thế là ta chăm chỉ đọc sách, mong được chơi diều. Nhưng sau đó... cả phụ hoàng và mẫu hậu đều không còn nữa..."

Đình Phong ôm Nam Thanh Hòa vào lòng, dịu dàng nói: "Bệ hạ yên tâm, chỉ cần bệ hạ muốn chơi diều, thần sẽ luôn ở bên."

"Được." Tiểu hoàng đế nhẹ nhàng đồng ý, giọng nói phiêu đãng theo gió.

Nhìn lại những năm sau khi đăng cơ, tuy Đình Phong nghiêm khắc, nhưng luôn thực tâm đối đãi, dành cho Nam Thanh Hòa sự quan tâm mà ngay cả phụ hoàng và mẫu hậu chưa từng có. Cuộc sống như vậy, cũng không tồi.

Đột nhiên, chỉ nghe tiếng "Vυ"t!", trong đêm tối, một mũi tên lóe sáng bay đến.

"Thanh Hòa, cẩn thận!" Đình Phong luyện võ nhiều năm, nhạy bén cảm nhận được nguy hiểm, lập tức ôm Nam Thanh Hòa vào lòng, dùng thân mình đỡ lấy mũi tên.

"A!" Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Nam Thanh Hòa bị hoảng sợ, theo bản năng ôm chặt lấy eo Đình Phong.

"Hộ giá!" Lập tức, đám ám vệ xông ra, Tiểu Lục Tử và các thị vệ vây quanh hai người. Tiếng hô "Hộ giá!" vang lên, dân chúng tứ tán chạy loạn, hội đèn l*иg vốn náo nhiệt bỗng chốc trở nên hỗn loạn.

"Cẩu hoàng đế chưa chết, mau rút lui!" Thích khách giấu mình trong đêm tối nhanh chóng bỏ chạy. Thống lĩnh Ngự lâm quân lập tức dẫn người đuổi theo.

"Đình Phong, ngươi, ngươi sao rồi?!" Nam Thanh Hòa không thể giữ được cơ thể Đình Phong, cả hai ngã xuống đất.

"Nô tài cứu giá chậm trễ, xin bệ hạ thứ tội!" Tiểu Lục Tử nhìn thấy cả hai đầy máu, suýt ngất đi, vội quỳ xuống.

"Đừng nói nhiều, Nhϊếp Chính Vương đã thay trẫm đỡ mũi tên, mau hồi cung, gọi thái y!" Nam Thanh Hòa gấp gáp ra lệnh, bảo Tiểu Lục Tử nhanh chóng hành động.

Tiểu Lục Tử và đám ám vệ vội vã đưa cả hai lên xe ngựa, xe phóng đi nhanh như bay. Máu tươi nhuộm đỏ những con diều rơi rớt trên đất, gió thổi tản chúng đi xa.

Xe ngựa lao nhanh trên đường.

"Tiểu Lục Tử, nhanh lên nữa!" Nam Thanh Hòa gắt gao ôm chặt lấy Đình Phong, nước mắt tuôn rơi không ngừng, "Đình Phong, đừng ngủ, mở mắt ra nhìn ta!"

Đình Phong nằm trong lòng Nam Thanh Hòa, thở gấp, cố gắng mở mắt. Khuôn mặt lo lắng của tiểu hoàng đế hiện lên trong tầm nhìn. Mũi tên có độc, thân thể hắn dần trở nên tê liệt. Đình Phong nuốt xuống ngụm máu, cố gắng đưa tay lau đi nước mắt trên mặt Nam Thanh Hòa: "Thanh Hòa, đừng khóc..."

"Sao lại nhiều máu thế này? Đình Phong, ngươi phải kiên cường, chúng ta sẽ về cung... Ngươi đã hứa sẽ cùng ta thả diều, ngươi không thể chết được!" Nam Thanh Hòa bật khóc, gào lên thảm thiết.