Chương 5:

“Bệ hạ suy nghĩ quá nhiều, mấy ngày nay chắc hẳn ăn uống không điều độ, thân thể đã rất yếu rồi.”

Thái y run rẩy nói, “Nhϊếp Chính Vương nên khuyên nhủ bệ hạ nhiều hơn, đừng để bệ hạ không chăm sóc bản thân, rốt cuộc đứa bé trong bụng cũng cần dinh dưỡng.”

Đình Phong gật đầu nghiêm túc, ghi nhớ tất cả những lời dặn dò của thái y.

Sau khi các thái y lui ra để sắc thuốc, Đình Phong suy tư một lát rồi nói: “Người đâu, thu dọn thiên điện, mang hết tấu chương đến đây. Bổn vương sẽ đích thân chăm sóc bệ hạ.”

Các cung nhân ngơ ngác nhìn nhau, hóa ra tin đồn về mối bất hòa giữa hai người là sai. Nhϊếp Chính Vương thật sự đối xử tốt với bệ hạ, không còn gì để nói. Họ vội vàng làm theo lệnh mà không dám chậm trễ.

Nam Thanh Hòa tỉnh dậy, ngửi thấy mùi thuốc trong tẩm cung, biết ngay thái y đã đến. Trong lòng y bỗng chùng xuống:

“Xong đời rồi, chắc chắn Nhϊếp Chính Vương đã biết mình mang thai. Bây giờ phải làm sao đây... chỉ còn cách chạy trốn!”

Nghĩ đến việc mình sẽ bị giam cầm để sinh ra một con rối, y cảm thấy mình thà mạng còn hơn.

Y liếc nhìn bóng dáng Đình Phong đang phê tấu chương, nghĩ thầm: "Thật tốt, hắn chưa phát hiện mình tỉnh lại."

Nam Thanh Hoà lặng lẽ đứng dậy, định lén lút chuồn ra cửa sau.

“Ngươi định đi đâu?” Giọng nói trầm tĩnh của Nhϊếp Chính Vương vang lên từ phía trước án. Hắn đã nuôi nấng Nam Thanh Hòa từ nhỏ, nên những hành động nhỏ nhặt này sao có thể qua mắt hắn.

“Ta... ta muốn đi vệ sinh, hắc hắc... Đúng, ta muốn đi vệ sinh!” Nam Thanh Hòa lúng túng, bị bắt quả tang, vội vàng giả vờ ngớ ngẩn để qua mặt.

Đình Phong bất đắc dĩ đứng dậy, bế Nam Thanh Hòa về giường: “Bệ hạ, ngài không thể ngoan ngoãn nằm yên được sao? Nào, uống thuốc trước đi.”

“Thuốc phá thai? Ngươi định loại bỏ nó sao?” Nam Thanh Hòa bất ngờ vui mừng, nghĩ rằng Đình Phong không có ý định ép mình thoái vị!

“…” Đình Phong bất lực trước suy nghĩ kỳ lạ của Nam Thanh Hòa, không nói gì mà chỉ đưa chén thuốc đến trước mặt cậu: “Đây là thuốc dưỡng thai.”

Nam Thanh Hòa sững sờ, nghĩ thầm: “Vậy là Đình Phong vẫn định nâng một tân hoàng đế lên để kiểm soát triều đình...”

Khuôn mặt thường ngày tươi vui của y bỗng trở nên ủ rũ. Y uống cạn chén thuốc dưỡng thai một cách bực bội, nhăn mặt vì đắng: “Phì phì, thuốc này đắng quá! Nhϊếp Chính Vương, Thái tử của chúng ta còn chưa ra đời, ngươi đã khiến ta khổ thế này, ngươi được lợi gì chứ!”

Chưa kịp nói xong, miệng y đã bị nhét một viên mứt táo. Nam Thanh Hòa liếʍ thử, “Ngọt thật!” y nhanh chóng ăn hết viên mứt táo, ngữ khí dịu đi một chút nhưng vẫn không hài lòng: “Ta còn muốn nữa!”

“Thái tử của chúng ta?”

Đình Phong nhấn mạnh hai chữ “chúng ta,” rồi mỉm cười, lấy thêm một viên mứt táo cho Nam Thanh Hòa.

Sau đó, hắn trịnh trọng nói: “Bệ hạ yên tâm, ngôi vị của ngài vĩnh viễn sẽ không bị ai thay thế.”

“Thật vậy sao?” Nam Thanh Hòa vừa nhai mứt táo vừa hỏi, giọng mơ hồ, không hiểu gì mà nhìn Đình Phong.

“Tất nhiên, nên ngài không cần phải lo lắng, cứ yên tâm dưỡng thai.” Đình Phong nhẹ nhàng vuốt đầu Nam Thanh Hòa, trấn an y.

“Chắc là viên mứt táo này quá ngọt rồi, làm ta cảm thấy lâng lâng. Đây có còn là Nhϊếp Chính Vương mặt lạnh như Diêm Vương kia không? Sao hôm nay hắn lại dịu dàng như vậy…” Nam Thanh Hòa lẩm bẩm, khuôn mặt nhỏ đầy bối rối.

“Viên cuối cùng thôi. Đồ ngọt ăn nhiều quá cũng không tốt.” Đình Phong đưa viên mứt táo đến trước miệng Nam Thanh Hòa.

Nam Thanh Hòa nhìn chằm chằm vào ngón tay thon dài của Đình Phong, nghĩ thầm: “Tay của Nhϊếp Chính Vương cũng đẹp thật đấy!” Đến khi nhận ra, đầu ngón tay của Đình Phong đã nằm trong miệng y rồi.

“???”

“???”

Hai người tròn mắt nhìn nhau, mặt đỏ bừng lên.

Nam Thanh Hòa nhanh chóng nhả ra, lúng túng nuốt viên mứt táo xuống, mắt nhìn loạn xạ xuống đất, không dám nhìn Đình Phong.

Trời ơi, vừa rồi mình làm cái gì vậy? Uy nghi của hoàng đế Nam Dương đâu mất rồi?!

Nam Thanh Hòa xấu hổ và giận dữ muốn chết, vội vã biện minh:

“Khụ, ta thấy ngón tay ngươi dính mật đường, nên giúp ngươi rửa sạch một chút.”

“Ồ? Thật sao?” Đình Phong bật cười trầm thấp, nhẹ nhàng nâng cằm Nam Thanh Hòa lên, cúi người hôn lên môi y.

“Hừ…” Nụ hôn kéo dài một lúc lâu, cuối cùng Đình Phong cũng buông Nam Thanh Hòa ra. Y thở hổn hển, thẹn quá hóa giận: “Đình Phong, ngươi làm cái gì vậy?!”

“Môi bệ hạ cũng dính mật, thần chỉ giúp bệ hạ rửa sạch thôi.” Đình Phong nói với vẻ mặt nghiêm túc.