Chương 2: Tình thế đảo ngược, trẫm bị đè

“Ngươi nói gì?”

Nam Thanh Hòa vội vàng rót rượu cho mình, không nghe rõ lời Đình Phong nói. Nhưng thấy Đình Phong đã uống rượu, y cũng không còn quan tâm đến lời nói của hắn nữa.

Tiểu hoàng đế uống từng ngụm nhỏ, trong lòng cười thầm. Nhϊếp Chính Vương thật sự quá trung thành, mỗi khi nhắc đến tiên đế, hắn luôn nhượng bộ vài phần.

Đình Phong có vẻ tâm trạng hơi trùng xuống, không nói gì thêm mà uống liên tiếp vài chén rượu.

“Ngươi... có thấy nóng không?”

Nam Thanh Hòa cẩn thận quan sát biểu hiện của Đình Phong.

“Ừ, thật nóng.”

Dược lực nhanh chóng phát tác, gương mặt Đình Phong đỏ bừng, đôi mắt ướŧ áŧ.

Thành công rồi! Tiểu hoàng đế trong lòng hân hoan, cười khẩy rồi đẩy Nhϊếp Chính Vương xuống đất, nhẹ nhàng ngồi lên người hắn.

“Ngoan, cởi đồ ra, được không?”

“Được...”

Đình Phong ngoan ngoãn trả lời, bắt đầu cởϊ qυầи áo, lộ ra cơ bắp rắn chắc.

Nam Thanh Hòa không kìm được mà nuốt nước miếng, trong lòng nghĩ:

“Nhϊếp Chính Vương, dù ngươi không ra gì, nhưng dáng người thật đẹp!”

Dù đang ngồi trên người Đình Phong, nhưng vì chưa từng trải qua việc này, tiểu hoàng đế không biết phải bắt đầu thế nào, liền rơi vào trầm tư.

“Ôi... nóng quá...”

Đột nhiên, Đình Phong trở mình, đè Nam Thanh Hòa xuống đất, xé toạc quần áo của y.

“Mau, mau cho ta!”

“Ai... gì thế này?”

Nam Thanh Hòa chưa kịp phản ứng thì long bào đã bị xé nát, chính mình bị Đình Phong đè chặt xuống đất.

Hơi thở y trở nên gấp gáp, hoảng loạn khi nhìn thấy thân thể trần trụi của mình.

“Sao lại thế này? Sao cơ thể không cử động được?”

Nam Thanh Hòa nhìn lên, bắt gặp ánh mắt đỏ ngầu của Đình Phong. Cảm thấy sợ hãi, giãy giụa kêu cứu:

“Đình Phong, buông trẫm ra! Người đâu! Người đâu mau đến!”

Nhưng các cung nhân đã bị đuổi ra ngoài, chẳng còn ai nghe thấy lời kêu cứu của y.

“Ngoan nào.”

Đình Phong nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Nam Thanh Hòa, rồi hôn lên đôi môi đỏ mọng của y.

“Ưm!”

Nam Thanh Hòa mở to mắt, không tin nổi chuyện đang xảy ra. Thân thể run rẩy không ngừng, sự việc diễn ra vượt quá dự đoán của y.

Bỗng nhiên, một cơn đau xé toạc dưới thân khi thứ gì đó to lớn đột ngột xâm nhập vào cơ thể Nam Thanh Hoà, khiến y cảm thấy khó chịu vô cùng.

Nam Thanh Hòa nắm chặt lấy khăn trải giường dưới thân, vừa kinh vừa giận, hét lên:

“Đình Phong, ngươi đang làm cái gì!”

“Thanh Hòa...”

Đình Phong dịu dàng hôn lên cổ y:

“Đừng quậy nữa.”

“Ngươi dám! Ai cho ngươi quyền dĩ hạ phạm thượng! Đồ khốn! Đồ khốn!!!”

Rất nhanh, Nam Thanh Hòa không còn sức để mắng nữa. Đình Phong lại thâm nhập sâu hơn, khiến cơn đau làm y suýt ngất đi. Nước mắt không ngừng rơi xuống, giọng nói nghẹn lại.

Đình Phong không biết tiết chế, liên tục đòi hỏi y nhiều lần. Nam Thanh Hòa không thể trốn thoát, chỉ có thể nằm đó mà chịu đựng. Đôi mắt y đỏ ngầu vì tức giận, suýt nữa đã cắn nát răng bạc.

Cuối cùng, khi trời tờ mờ sáng, dược lực cũng tan biến, Đình Phong mệt mỏi thϊếp đi.

Tiểu hoàng đế, sau một đêm bị tra tấn, cảm thấy như vòng eo sắp đứt lìa. Y run rẩy bò dậy, vơ lấy một chiếc áo choàng khoác lên người, lảo đảo chạy về tẩm điện của mình.