Chương 12:

“Bệ hạ!” Tiểu Lục Tử hốt hoảng kêu lên: “Bãi triều!”

“Tiểu Lục Tử, mau gọi thái y!” Đình Phong vội vàng ôm Nam Thanh Hòa lên sập ở thiên điện, lo lắng hỏi: “Thanh Hòa, sao rồi? Có chỗ nào không thoải mái?”

“Ách, trẫm… trẫm không sao…” Nam Thanh Hòa cắn răng chịu đựng cơn đau, chậm rãi lắc đầu.

Chỉ một lát sau, các thái y đã vội vã đến nơi.

Nam Thanh Hòa nhíu chặt mày, cắn môi dưới chịu đau, Đình Phong thấy sắc mặt Nam Thanh Hòa tái nhợt thì vô cùng đau lòng.

“Tống thái y, mau xem bệ hạ thế nào!” Đình Phong nôn nóng nắm lấy ống tay áo của thái y, giọng nói đầy lo lắng.

“Hồi Nhϊếp Chính Vương, bệ hạ thai tượng không ổn, vi thần đã châm cứu cho bệ hạ, đau bụng sẽ giảm bớt ngay.” Tống thái y cung kính đáp.

“Vậy thì tốt rồi!” Đình Phong nhẹ nhõm thở ra.

“Nhϊếp Chính Vương, bệ hạ thân thể yếu, không thể chịu thêm kí©h thí©ɧ nữa!” Tống thái y thở dài.

“Bổn vương sẽ chú ý. Ngươi đi chuẩn bị thuốc đi.” Đình Phong nói.

“Vâng.” Tống thái y lặng lẽ rút lui.

“Thanh Hòa, hiện tại cảm thấy thế nào?” Đình Phong sờ trán Nam Thanh Hòa, quan tâm hỏi.

“Trẫm khá hơn nhiều rồi.” Nam Thanh Hòa đáp lạnh nhạt.

“Chiến sự biên quan căng thẳng, thân mình ngươi lại yếu. Ta, với tư cách là Nhϊếp Chính Vương, phải mang binh ra chiến trường.” Đình Phong khuyên nhủ.

“Nhưng mà…” Nam Thanh Hòa vẫn muốn nói gì đó, thì Đình Phong nhẹ nhàng hôn lên trán y.

“Ngươi và hài tử ở lại trong cung chờ ta trở về. Yên tâm, ta sẽ bảo vệ tốt bản thân.” Đình Phong nhẹ giọng nói.

Nam Thanh Hòa vẫn không ngừng tìm cách giữ Đình Phong lại: “Trẫm… không phải là trị thế chi tài. Nếu ngươi không phụ chính, triều đình sẽ đại loạn!”

“Ngươi đã xử lý công việc trong thời gian ta hôn mê, không phải sao?”

“Đình Phong, ngươi có thể tưởng tượng được không, nếu ngươi đi biên quan, công việc chính trị sẽ lại trở về tay trẫm. Ngươi có bỏ được không?”

“Ngươi không phải luôn muốn độc tài sao? Những việc này đều thuộc về ngươi.” Đình Phong cười nói.

Tâm nguyện nhiều năm đạt được nhưng Nam Thanh Hòa lại không có chút vui vẻ nào, chỉ tràn đầy lo lắng.

“Khi ngươi đi rồi, trẫm sẽ tuyển tú, mời các mỹ nhân khắp thiên hạ, tam cung lục viện sẽ đầy đủ!” Nam Thanh Hòa tức giận đe dọa.

Đình Phong nhìn ra được tâm tư của hắn, “Được rồi, đừng lo lắng cho ta. Ta nhất định sẽ chiến thắng trở về.” Đình Phong ôm Nam Thanh Hòa vào lòng.

“Ở đây ngoan ngoãn chờ ta trở về. Khi ta không có trong cung, nhất định phải cẩn thận, công việc chính trị tuy bận rộn, nhưng cũng đừng quá mệt nhọc. Và… ta sẽ cố gắng trở về trước khi hài tử ra đời.”

“Được rồi, chúng ta ngoéo tay, đừng quên lời hứa, ngươi nói muốn cùng ta thả diều, còn thiếu đó!” Nam Thanh Hòa cố nén nước mắt, giọng nói nghẹn ngào: “Đình Phong, sớm trở về!”

Nhìn thấy Nam Thanh Hòa như vậy, Đình Phong cũng không đành lòng, hắn đau lòng nói: “Ừ, yên tâm, ta sẽ sớm trở về.”

Hắn học theo lời Nam Thanh Hòa ngày trước: “Ai nói dối sẽ làm tiểu cẩu!”

“Ừ!” Nam Thanh Hòa lau khô nước mắt, cố gắng nở một nụ cười: “Ta sẽ chờ ngươi.”

“Vậy ta đi đây, Thanh Hòa, chờ ta trở về.” Đình Phong đứng dậy, nhìn Nam Thanh Hòa lần cuối, rồi xoay người rời đi.

Sau khi Đình Phong rời đi, sắc mặt Nam Thanh Hòa lập tức trở nên ảm đạm. Y dựa lưng vào ghế, ánh mắt trống rỗng, lòng đầy lo lắng.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, Đình Phong từ biên quan truyền tin về, cho biết hắn đã dẫn quân đội đến nơi, nhanh chóng tham gia chiến trường.