Sói xám lớn bị thương như vậy làm sao có thể đi đường xa chứ?
Chắc chắn là sức cùng lực kiệt, đau không chịu nổi rồi? Không chừng còn có thể ngất ở xó xỉnh nào đó, làm mồi cho thú dữ kiếm ăn.
Lại nghĩ, nếu nó gặp bất trắc vậy thì cũng đáng đời nó. Tự mình chuốc lấy cực khổ, không thể trách nàng được.
Hề Niệm Tri oán hận suốt cả đường đi, cảm thấy mệt mỏi vì cứu phải một con sói mắt trắng.
Mùi của Sói xám càng ngày càng nhạt, gần như không còn ngửi thấy gì.
Nàng dừng lại quan sát bốn phía, đôi mắt tràn đầy kinh ngạc. Con đường này đã rất xa rồi, Sói xám lớn đang bị thương mà vẫn có thể đi xa như vậy sao?
Ngửi Đông ngửi Tây một hồi, Hề Niệm Tri hoang mang nhìn bốn phía xung quanh. Không thể quyết định nên đi theo hướng nào.
Tại sao nó nhất quyết phải rời đi? Chẳng lẽ có lý do nào đó khiến nó nhất định phải đi à?
Vắt óc suy nghĩ, Hề Niệm Tri nghĩ một lát bỗng hiểu ra.
Nàng đúng là quá ngu ngốc mà!
Hình như Sói xám cũng có một gia đình thì phải? Có sói cái và sói con?
Nhớ lại địa điểm lần đầu tiên nàng đi vào rừng và gặp Sói xám, Hề Niệm Tri hơi do dự. Nếu nó đã có gia đình thì nàng còn vui vẻ chạy tới tìm nó làm gì?
Không đúng—
Dường như suy nghĩ này của nàng hơi kì lạ!
Nó là sói đực, có "thê tử" thì liên quan gì đến nàng? Chẳng lẽ còn phải tránh hiềm nghi à?
Tự bản thân Hề Niệm Tri cũng cảm thấy buồn cười, nàng dựa vào ký ức tiếp tục đi theo con đường phía trước.
Khả năng cảm nhận phương hướng của nàng không tốt lắm, biến thành mèo rồi cũng không thể thay đổi đặc điểm này.
Vòng đi vòng lại, Hề Niệm Tri có ấn tượng rất sâu với cây gỗ lim lần trước nàng trèo lên để trốn Sói xám.
Đó là một cái cây gỗ lim rất già, rễ chằng chịt, cành lá xum xuê. Trên thân cây khắc đầy dấu vết năm tháng loang lổ.
Tìm thấy nó thì sẽ có thể tìm thấy hang động của Sói xám lớn rồi.
Nửa canh giờ sau, cuối cùng Hề Niệm Tri cũng đứng dưới tán cây lim.
Dựa theo vị trí này, nàng vùi đầu xoa xoa một chút. Trời không phụ lòng người, nàng tìm được khe hở ở phía sau góc dưới của đống đá lớn.
Chỗ này hơi xa nên không dễ bị phát hiện.
Hơn nữa, nàng có thể ngửi thấy mùi cá nhàn nhạt trong không khí.
Ha ha, Hề Niệm Tri cười khan một tiếng.
Dáng người của nàng mà tiến vào hang động thì hoàn toàn không có vấn đề, chỉ là tùy tiện như thế liệu có bị nghi là kẻ đột nhập, rồi bị đánh hội đồng không?
Hề Niệm Tri ngó đầu vào thăm dò, nàng “meo” một tiếng: Này Sói xám lớn, ta biết ngươi ở bên trong, ngươi đừng né tránh không lên tiếng. Ta có thể ngửi thấy mùi cá đấy. Ngươi cuốn gói cá và thảo dược của ta, bổn cô nương không thèm chấp vặt đâu. Ít nhất ngươi cũng nên “hú” một tiếng đi chứ!
“Meo, meo—”
Từ đầu đến cuối chỉ có sự im lặng trả lời nàng.
Hề Niệm Tri cau mày, được, nếu đã muốn giả chết thì đừng trách nàng không khách khí!
Cửa hang động hẹp dài, chui đầu vào cũng không thể nhìn thấy hoàn toàn.
Hề Niệm Tri luôn duy trì tư thế sẵn sàng rút lui, tay chân nàng run lẩy bẩy, móng vuốt chầm chậm bước về phía trước từng bước nhỏ.
Hang động này dường như có kết cấu như một bình hoa với cái bụng rất to. Nàng cẩn thận từng li từng tí bò đến cổ, đang muốn quay đầu nhìn phần bụng một chút, bất thình lình một khuôn mặt xuất hiện trước mặt nàng.
Hai gương mặt gần như chạm vào nhau.
“Phì, phì.” Khí nóng phả vào mũi nàng, rất ngứa.
Hề Niệm Tri “Hắt xì” một tiếng rồi quay đầu muốn chạy trốn.
Đối phương bị âm thanh hắt xì của nàng dọa sợ, nhảy dựng lên tại chỗ.
Tay chân nó như gắn lò xo, nháy mắt từ trên không trung rơi xuống đất. Nó hốt hoảng cụp đuôi chạy về phía sau, tiếng hét sắc bén “à hú” như muốn nói: Bên kia ăn gian, nổ to lắm, đánh kiểu gì mà phun đầy nước vào mặt ta! Thật đáng sợ…
Cùng lúc đó, vang lên một loạt âm thanh “ô huu”.
Giống như đang an ủi nhau mà cũng giống như đang bàn kế sách gì đó.
Hề Niệm Tri: “...”
Nàng vội dừng việc chạy trốn, nghĩ thầm, à, hóa ra là một đám sói con. Nàng cũng không thể nào bị sói con dọa sợ tè ra quần đâu!
Nhuận giọng một chút, Hề Niệm Tri tao nhã quý phái sải bước về hướng phát ra âm thanh.
Lần này nàng đã nhìn rõ kết cấu trong hang.
Không gian rất lớn, tối nhưng tương đối khô ráo, góc Tây Nam có ba con sói con.