Chương 25: Liếʍ vết thương cho sói xám

Xác định được mục tiêu, việc tìm kiếm sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Sau khoảng nửa tiếng đồng hồ, Hề Niệm Tri phát hiện sói xám ở gần một khối nham thạch khổng lồ.

Nó ngã ở trong mưa, chỉ cách đích đến cuối cùng hơn mười trượng, nhưng nó không trụ được ở đó.

Vết thương ở chân sau bị Vương Bảo Toàn vung đao đâm trúng còn đang chảy máu, máu lẫn vào trong nước mưa, chậm rãi thấm vào trong đất.

Mắt của nó khép chặt, máu đen in trên lông đã được rửa sạch sẽ.

Bây giờ, nó là một con sói xám vô cùng sạch sẽ.

Hề Niệm Tri không đi tới bên cạnh nó, nàng suy nghĩ một chút rồi quay đầu chạy như điên trên đoạn đường vừa nãy.

Là một con mèo, muốn di chuyển như một con sói dưới một tảng đá chắn mưa là không thể.

Chạy một lát, Hề Niệm Tri dừng lại dưới một lùm lá chuối tây.

Lá chuối tây này vốn xanh biếc, sau khi được nước mưa rửa sạch, lại càng xanh và mềm mại hơn.

Hề Niệm Tri nhẹ nhàng nhảy lên, móng vuốt ôm lấy thân cây chuối tây, bắt đầu dùng miệng gặm phiến lá, từng phiến lá dài hơn người nàng rơi xuống đất.

Ước chừng gặm bảy tám lần, nàng mới dừng lại.

Thả người nhảy xuống, nàng xếp các lá cây ngay ngắn, cắn cuống lá, kéo về phía sói xám đang nằm.

Tán lá chuối tây rất nặng. Hề Niệm Tri chỉ có thể lùi lại từng bước một, dùng hết sức lực để kéo, cuối cùng cũng đến nơi.

Không kịp nghỉ ngơi, nàng đắp từng chiếc lá lên thân sói xám.

Sợ không đủ để bảo vệ, Hề Niệm Tri tiếp tục quay lại gặm sáu phiến lá chuối tây, hăng hái giống như đắp chăn giúp sói xám che lại hoàn toàn.

Mưa không hề nhỏ đi, Hề Niệm Tri ghé vào góc chăn làm từ lá chuối tây nghỉ ngơi một lát. Nàng biết, như vậy còn lâu mới đủ.

Thú thật, nàng cũng không có lòng tin có thể chữa khỏi cho sói xám, nàng cũng không hiểu vì sao phải lãng phí nhiều sức lực và thời gian trên một con sói như vậy. Nhưng chuyện trên đời, đâu phải chuyện gì cũng phải có lí do của nó!

Nghỉ ngơi một lúc lâu, Hề Niệm Tri thở dài, đội mưa đi về phía rừng rậm đen như mực tìm thảo dược.

Dù nàng không phải đại phu cho thú y, nhưng các loại thảo dược có thể cầm máu tiêu sưng thì đều vẫn biết một chút.

Ngựa sống còn hơn ngựa chết!

Hề Niệm Tri chạy lên chạy xuống, chân cũng bắt đầu run lên, mưa dần tạnh, nàng mang về Diếp cá, Vân Hương, Huyết Ti La Tán và các loại thảo dược khác.

Nàng nhai nát rồi đắp lên vết thương cho sói xám, sau khi đắp xong thì cũng đã nửa đêm.

Quai hàm của Hề Niệm Tri đều nhai đến cực kỳ mỏi, nàng nằm xuống nghỉ ngơi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào sói xám.

Nàng đang vô cùng thận trọng suy nghĩ một chuyện.

Tất cả các loài động vật trời sinh đều sẽ dùng nước bọt chữa thương cho mình, nhưng sói xám nửa chết nửa sống như vậy, nó tất nhiên sẽ không có cách nào có thể liếʍ vết thương.

Nàng có nên giúp nó không?

Đầu gối nhấc lên hai chân trước, Hề Niệm Tri do dự.

Chỉ là một con sói, không cần hy sinh lớn như vậy chứ?

Dùng lưỡi liếʍ thật ghê tởm, tuy rằng bây giờ nàng là một con mèo, nhưng linh hồn tốt xấu gì cũng là người.

Trằn trọc xoay người thay đổi rất nhiều tư thế, Hề Niệm Tri thở dài một hơi thật sâu, làm người tốt thì phải làm đến cùng, tiễn Phật nên tiễn đến tận Tây Thiên, nàng liếʍ còn không được sao?

Nàng không dời lá chuối đi, trời vừa âm u vừa lạnh như này, nó có thể giữ ấm một chút.

Hề Niệm Tri chịu đựng sự khó chịu từ dạ dày cùng với tôn nghiêm trong xương, chậm rãi thè đầu lưỡi ra, thử liếʍ bụng sói xám.

Cũng may, nước mưa đã tắm sạch cho nó.

Bằng không dù có xấu hổ đến như nào nàng cũng không mở miệng.

Sau khi mở miệng, nàng cảm thấy chuyện này hình như cũng không phải chuyện gì quá lớn, liếʍ xong miệng vết thương cho nó. Hề Niệm Tri vô cùng mệt liền cuộn mình thành vòng tròn ngủ say bên cạnh sói xám.

Ngày hôm sau, trời quang mây tạnh.

Chim chóc líu ríu giữa cành lá, lông trên người Hề Niệm Tri đã khô ráo, nhưng bởi vì là tre khô, nên có một mùi vô cùng khó ngửi.

Hề Niệm Tri ngửi người mình, nàng khó chịu nâng phiến lá đắp trên thân sói xám lên, được rồi, mùi trên thân nó còn nồng hơn.

Duỗi móng vuốt vuốt thân thể nó, đáy mắt của Hề Niệm Tri bỗng nhiên nghiêm túc. Quả nhiên, điều nàng sợ nhất đã xảy ra.

Sói xám đang nóng lên.

Yên lặng suy nghĩ một lát, Hề Niệm Tri lại một lần nữa liếʍ thân thể cho nó.