Chương 1: Oan gia ngõ hẹp

Huyện Bình Lợi, tỉnh Thiểm Tây có núi Nữ Oa, truyền thuyết năm đó Nữ Oa đội đá vá trời, luyện chế đá ngũ sắc vá trời, phát sinh tại đây.

Ở dưới chân núi Nữ Oa, có thôn gọi là thôn Hồng Gia.

Thôn này cũng không có gì đặc biệt, nó dựa vào ba núi xoay quanh, phía Bắc là núi Phượng Hoàng, phía Đông là núi Thần Long, phía Tây là núi Đại Hầu. Trong thôn có mấy chục hộ thôn dân, bọn họ dựa vào làm ruộng để nuôi sống cả nhà, thật sự đơn giản, vì sinh hoạt mà nam nhân sẽ ngẫu nhiên vào núi săn thú, bắt gϊếŧ động vật đem về, lột da lông bán được giá tốt.

Tuy trời cao hoàng đế xa, nhưng các thôn dân cũng hiểu biết, Hoàng Thành là nơi ở của những người cao quý, đám người này thích khoác áo choàng làm từ da lông động vật hoặc các vật trang sức bằng da, nếu không có bọn họ, đám da lông này nào có giá trị như vậy?

Lúc này, giữa đêm hôm khuya khoắt, một vòng trăng khuyết treo trên trời cao.

Từng hộ trong thôn Hồng Gia đã ngủ say, từ đầu thôn đến cuối thôn đều im ắng.

Bỗng nhiên, một trận gió lạnh thổi tới.

“Lộc cộc”, tiếng bước chân khẽ vang trong đám cỏ.

Ở nhà thôn dân Trương Bảo Toàn, bên ngoài rào hàng tre, có một con Hoàng Ly Miêu* đang run run lỗ tai, ngửi được một tia hơi thở nguy hiểm.

*Hoàng Ly Miêu: mèo vàng, tui để Hoàng Ly Miêu nghe cho sang nha :v

Thân mình mềm mại của nó nhảy lên, hai chân trước phủ phục, trừng mắt cảnh giác nhìn về phía chuồng gà.

Một thân ảnh màu đen, mạnh mẽ rắn chắc tránh sau cây hòe già, nó lén lút thò đầu ra, lông xù xù, cái đầu ngó tới ngó lui, như đang xác nhận cảnh vật chung quanh có an toàn hay không.

Đợi thám thính xong, phát hiện không có gì uy hϊếp, nó mới yên tâm, theo thứ tự dịch ra bốn chân, kéo cái đuôi to thẳng đến chuồng gà.

Sói xám đáng ghét lại tới ăn trộm trứng gà! Thật đáng giận!

Mắt lạnh nhìn chằm chằm, Hoàng Ly Miêu thầm cười nhạo, rốt cuộc là ăn trộm, đều lấm la lấm lét, còn biết trông chừng!

Không được, tuyệt đối không thể giống đêm qua, mặc kệ nó muốn làm gì thì làm. Thôn dân dưới chân núi sinh hoạt đơn giản, nuôi được mấy con gà tích cóp được vài trứng gà dễ dàng sao?

Chuyển động hai tròng mắt, Hoàng Ly Miêu bắt đầu suy tư nghĩ cách, nó không nghĩ nó có bản lĩnh gì, rõ ràng, một con mèo có khả năng đánh thắng một con sói sao?

Đáp án đương nhiên là không.

Đang nghĩ ngợi, sống lưng đột nhiên lạnh căm, theo bản năng ngẩng đầu, ở phía chuồng gà, đôi mắt sói xám màu xanh lục thẳng tắp nhìn nó! Đôi mắt màu xanh lục quỷ dị, còn hơi hơi lập loè sắc đỏ tà ác!

Chợt lạnh run người, Hoàng Ly Miêu xấu hổ khi thấy hai chân mình mềm nhũn! Dù sao trước mặt cũng là sói a!

Bên ta khí thế suy yếu, đối phương liền mẫn cảm nhận ra.

Ở trong mắt Hoàng Ly Miêu, sói xám đang vô cùng khinh thường liếc nó một cái, sau đó khinh miệt mà nhảy qua tường tre, công khai vào chuồng gà.

Hoàng Ly Miêu tức giận muốn rụng lông!

Móng vuốt vươn ra, nó nhảy xuống rào tre, ba bước thành hai bước, nhanh như chớp chạy tới cửa sổ phòng phu thê Trương Bảo Toàn.

"Mèo, méo, meo."

Nó đánh không thắng, nhưng nó có thể kêu viện binh nha!

Hoàng Ly Miêu liều mạng mà kêu, đáy lòng sốt ruột: "Mau rời giường, sói trên núi xuống trộm trứng gà rồi kìa! Lúc trước các ngươi bôi nhọ Cát Tường ở nhà cách vách, nói nó tham ăn ăn vụng trứng gà, còn dùng chổi đánh hai cái vào miệng nó. Thật ra không phải đâu, đầu sỏ chân chính gây tội đang ở đây, các ngươi mau ra nhìn xem."

Cát Tường là chó nhà hàng xóm ở cách vách nhà Trương Bảo Toàn, một thân màu xám lông ngắn, trông rất oai phong!

"Mèo méo meo!"

Hoàng Ly Miêu càng kêu càng sốt ruột, thính lực của nó rất tốt, phía chuồng gà vừa truyền đến động tĩnh rất nhỏ, rõ ràng là sói xám hung ác kia có tật giật mình nên mới tạo ra sai lầm!

Nếu phu thê Trương Bảo Toàn không ra bắt nó, nó sẽ chạy thoát!

Vội vội vàng vàng, Hoàng Ly Miêu nôn nóng ở bên cửa sổ vừa đi vừa gào: "Mèo, méo, meo."

"Kêu la cái gì? Phát dục à! Cút ngay! Mèo da^ʍ." :))))))))))

Đột nhiên, nam nhân đang ngái ngủ tức giận quát lên.

Cùng lúc đó, một thứ gì đó hung hăng nện vào cửa sổ.

Hoàng Ly Miêu sợ tới mức chạy xa ra vài bước, nó ngửa đầu ngơ ngẩn nhìn cửa sổ, thẹn quá hóa giận.

Nó có hảo ý nhắc nhở bọn họ có sói xám hung ác ăn trộm, bọn họ lại...

Các ngươi đáng bị sói xám ăn trộm hết trứng gà, xứng đáng!

Hoàng Ly Miêu thấp giọng hờn dỗi.