"Cái tên Nghiêm cẩu này, ỷ vào việc cùng mẫu hậu có quan hệ thân thích, liền tự nhận là trưởng bối của trẫm, trẫm nói một câu, hắn liền phản bác mười câu!"
Lý Nguyên Chu càng mắng càng tức, một tay cầm chén trà trên bàn, hung hăng ném tới trước bàn, nghe được tiếng vỡ "Choang", tưởng tượng chén trà này là nện vào mặt Nghiêm Vân Tòng thì tức giận trong lòng tiêu tan gần một nửa.
Trong điện mấy vị nội thị thấy Lý Nguyên Chu tức giận, đều câm như hến, đầu càng cúi xuống, lưng càng còng, hận không thể ẩn thân.
Thủ lĩnh nội thị Trần Trung chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liếc nhìn mấy đồ tử đồ tôn, chính mình bước lên trước dọn dẹp mảnh vỡ chén trà đưa cho đại đồ đệ Thường An Thuận, sau đó đi pha một ly trà khác để trước mặt hoàng đế.
Lý Nguyên Chu mắng xong, theo quán tính vươn tay sờ đến chén trà, lúc này không tiếp tục quăng đi nữa mà mở nắp uống một ngụm trà, ngẩng đầu hướng phía mấy người trong điện vung tay lên, ra hiệu cho bọn họ lui ra.
Đám người rời khỏi điện, hắn lại hô một câu: "Trần Trung!"
Trần Trung liền chạy chậm đến trước mặt Lý Nguyên Chu, khom người nói: "Có nô tài!"
Lý Nguyên Chu "Hừ" một tiếng, dùng âm điệu như bất đắc dĩ nói: "Ngươi tự mình đưa hai cân lá trà đến Nghiêm phủ, nói cho Nghiêm Vân Tòng, mô phỏng một đạo trấn an Tôn Giai Mẫn."
Trần Trung lập tức đi thực hiện.
Lý Nguyên Chu năm mười sáu đã đăng cơ, lập chí muốn làm minh quân mở ra thịnh thế, cố gắng chuyên cần chính sự, lại khắc chế số lần đặt chân vào hậu cung, vốn cho là thần dân sẽ kính ngưỡng ca tụng hắn, không ngờ mấy năm cần cù, quốc vận không những không thịnh, lại liên tiếp có nhiều chuyện xảy ra, lúc thì có quân tạo phản, lúc thì xuất hiện lũ lụt, có lúc còn có nước khıêυ khí©h ở biên cảnh. . .
Trước cảnh loạn trong giặc ngoài, hắn cố hết sức để điều hành chính trị, một lòng vì nước vì dân, nhưng lại phát hiện thần dân đối với hắn có rất nhiều chỗ bất mãn, ngay tối hôm qua, còn phát hiện hậu cung đang thịnh hành thơ oán phụ.
Hôm nay vào triều, hắn vốn đang nhịn một bụng tức giận nhưng vẫn cố gắng nghe tấu, nói ở Xuyên Trung có nạn châu chấu làm mất mùa, quan địa phương Tôn Giai Mẫn thỉnh cầu triều đình phát lương cứu tế.
Lý Nguyên Chu trong cơn tức giận liền muốn tước chức Tôn Giai Mẫn nhưng Hộ bộ thượng thư Nghiêm Vân Tòng dựa vào lí lẽ biện luận, cho rằng không những không nên tước chức Tôn Giai Mẫn mà
còn phải trấn an.
Sau khi bãi triều, Lý Nguyên Chu càng nghĩ càng giận, nhưng cũng biết Nghiêm Vân Tòng nói rất có lý, đành phải ủy khuất nhận sai.
Đến buổi tối, Lý Nguyên Chu đầy bụng tức giận lại phồng lên, suýt chút nữa sôi trào, bởi vì nội thị đem một phần thơ oán phụ lục soát được trình lên.
Lý Nguyên Chu xem hết thơ xong liền tức điên.
Được lắm được lắm, trẫm ở trên triều lo lắng hết lòng, vắt hết óc vì nước vì dân, phi tử hậu cung các ngươi lại không biết thông cảm, còn viết thơ oán phụ? Một người hai người, đều không quốc sắc, cũng không thiên hương, chỉ là có mấy phần tư sắc, cũng xứng để trẫm một tháng bước vào cửa điện các ngươi mấy lần? Không biết tự soi gương mà xét lại, còn dám oán trách trẫm?
Lý Nguyên Chu bụng đầy oán khí.
Lúc trước khi chọn phi tần, hắn vì muốn thần dân thấy mình là một hoàng đế tốt không trọng sắc nên liền tuyển mấy vị nữ tử tài đức vẹn toàn làm phi, cũng sắc phong trong đó một người nổi danh hiền đức làm hoàng hậu.
Đêm đại hôn đó khi hắn vén khăn cô dâu của hoàng hậu lên, nhìn thấy tướng mạo đối phương, liền cảm thấy chính mình hi sinh quá lớn.
Ngày thứ hai các phi tử triều bái hắn cùng hoàng hậu, hắn nhìn thấy liền mất khẩu vị, trong nội tâm mắng chửi Lễ bộ, trẫm để các ngươi tuyển mấy nữ tử tài đức vẹn toàn tiến cung, các ngươi thật đúng là nghe lời, cũng không biết kèm thêm mấy người có tướng mạo tuyệt sắc tiến cung sao?
Đương nhiên nếu Lễ bộ chọn nữ tử tuyệt sắc tiến cung, trước tiên hắn sẽ hà khắc khiển trách một phen, đem quan viên giảm chức xuống, lãnh đạm mấy nữ tử kia một thời gian, đợi thời cơ đến thì miễn cưỡng sủng hạnh, như thế mới không làm mất hình tượng.
Sau đại hôn, hắn lấy cớ quốc sự bận bịu, không đặt chân vào hậu cung, không lâu sau thì hoàng hậu liền bệnh chết.
Không có hoàng hậu, các vị cung phi khác bình thường không gặp được hoàng đế, nhưng lại là mấy người giỏi thơ, lại cùng nhau kết giao, cùng bình luận về thơ, về sau hậu cung liền thịnh hành thơ oán phụ.
Rốt cuộc phải làm sao để giáo huấn những cung phi này đây? Trực tiếp răn dạy không cho phép viết thơ oán phụ hay vẫn là chịu đựng không thích, thay phiên triệu hạnh dẹp yên? Hoặc là châm ngòi để bọn họ cung đấu sau đó danh chính ngôn thuận xử phạt?
Trong đầu Lý Nguyên Chu hiện lên vài suy nghĩ nhỏ, ngay sau đó liền lắc đầu, mấy cung phi tư sắc tầm thường đó cũng đáng để trẫm phí tâm tư sao? Đợi đến ngày mai, gọi toàn bộ đến khiển trách một trận là được.
Lý Nguyên Chu xoa huyệt thái dương, phân phó Trần Trung nói: "Triệu ngự y!"
Điền ngự y rất nhanh đã tới, xem bệnh cho Lý Nguyên Chu xong liền quỳ bẩm: "Hoàng thượng chỉ là có chút phát hỏa, chỉ cần uống hai viên đan dược để hạ hoả là được."
Lý Nguyên Chu tựa trên giường nói: "Huyệt thái dương của trẫm có chút đau nhức, có gì biện pháp gì để giảm bớt không?"
Điền ngự y tăng thêm lòng dũng cảm nói: "Hoàng thượng có thể triệu cung phi hầu hạ, để cung phi xoa huyệt thái dương cho hoàng thượng để làm giảm bớt đau đớn."
Lý Nguyên Chu nghe vậy thì liền sinh nghi, vị Điền ngự y này chẳng lẽ được cung phi hối lộ, thay đổi biện pháp để cung phi đến hầu hạ trẫm?
Lý Nguyên Chu: Ha ha, trẫm mới không triệu hạnh những xấu phi kia đâu! Vạn nhất bọn họ mang thai, tương lai hạ sinh nhi tử xấu xí, thật sự không dám tưởng tượng!
Những xấu phi kia không tự biết mình khó coi, còn muốn mở miệng nói thánh nhân, nâng bút liền làm thơ chua ngoa, ngẫm lại càng thấy ngán.
Lý Nguyên Chu vu khống nhưng lại quên hắn còn từng thưởng thức ý sâu xa trong lời thơ của cung phi, để cung phi nhao nhao biểu hiện tài năng thơ ca.
Điền ngự y thấy hoàng đế không lên tiếng, chỉ lạnh lùng lườm hắn, nhất thời mồ hôi lạnh liền chảy xuống, không sai, hắn là mượn biện pháp này để đề cử cung phi, nhưng chuyện này hắn thân bất do kỷ a!
Hôm qua, thái hậu triệu kiến hắn, hỏi mấy câu, chủ yếu liên quan tới vấn đề thân thể hoàng đế, lúc ấy hắn đã nhiều lần báo cáo, nói thân thể hoàng đế tráng kiện, không có vấn đề gì, thế mà lời nói thái hậu thay đổi, nói không có vấn đề thì sao ba tháng lại không bước vào hậu cung, như vậy thì khi nào bà mới có thể ôm tôn nhi?
Sau một lúc suy nghĩ, Điền ngự y liền gánh chịu cái nhiệm vụ này, phải dùng lý do chính đáng này để hoàng đế thị tẩm cung phi.
Lý Nguyên Chu dùng ánh mắt đe dọa nhìn Điền ngự y, thấy hắn run run, lúc này mới hài lòng, hừ một tiếng nói: "Ngươi đi lên giúp trẫm xoa huyệt thái dương."
Điền ngự y không còn cách nào khác, đành phải tiến lên giúp Lý Nguyên Chu xoa thái dương.
Động tác của Điền ngự y khá tốt, đau đớn của Lý Nguyên Chu giảm bớt, dần dần thả lỏng, sau đó liền chìm vào mộng đẹp.
Lý Nguyên Chu ở trong giấc mộng hóa thân làm một con chim, bay vào hậu cung, dừng ở một cài chốt cửa sổ của một cung điện, chỉ thấy trong điện đang rối loạn, một nữ tử thanh tú trên giường loạn hô: "A, ta đây là xuyên qua rồi sao?"
Mấy cung nữ chạy lên trước, nhao nhao kinh hoảng nói: "Tài nhân là gặp ác mộng sao? Có cần mời thái y không?"
"Tài nhân?" Nữ tử hít sâu một hơi, rất nhanh trấn định lại, lắc đầu nói: "Ta không sao, các ngươi lui ra, để ta được yên tĩnh!"
Để mấy người lui xuống đi, nữ tử cầm chăn chùm lên thân, làm bộ muốn đυ.ng đầu, một bên lẩm bẩm: "Muốn mạng a, ta chỉ là một nhà văn nhỏ của Tấn Giang, luôn tự mình hiểu rằng cung đấu thì ta nhất định sẽ sống không quá ba tập nha, làm sao lại xuyên thành một cung phi rồi?"
Nàng lăn lộn trên giường, bộ dạng hết sức thống khổ, đột nhiên dừng lại, nhẹ giọng nói ra: "A, ta không phải đến cung đấu, là đến chấm điểm cho hoàng đế kia?"
Nàng tựa hồ như nhìn thấy cái gì, nhẹ giọng nói ra: " Bảng điểm thông báo bạn có một nhiệm vụ. Xin đánh giá hoàng đế Lý Nguyên Chu theo suy nghĩ của bạn, sử dụng bảng điểm này để biến Lý Nguyên Chu thành nam chủ được độc giả Tấn Giang yêu thích nhất, Lý Nguyên Chu tiến bộ thêm một điểm, hệ thống sẽ ban thưởng cho bạn..."
Nữ tử đọc đến đây thì đột nhiên thấy trên cài chốt cửa sổ có một con chim, dụi mắt nói: "Hơn nửa đêm rồi mà từ đâu bay tới đây con chim xấu xí này?"
Lý Nguyên Chu giật mình, chợt giận dữ, xấu phi này lại dám nói hắn xấu xí? Không dạy dỗ nàng một chút thì không được!
Lý Nguyên Chu giận mà giương cánh, đột nhiên bay lên, hướng chỗ nữ tử mổ liên tiếp.
Nữ tử không đề phòng, bỗng chốc bị mổ vào liền nghẹn ngào hét lên.
Lý Nguyên Chu cảm giác mỏ chim của mình chạm vào chỗ thịt mềm, l*иg ngực không hiểu sao lại nhảy một cái, lông mi cong lên, mở to mắt, tỉnh dậy.
Trước giường, vẻ mặt Điền ngự y đang quỳ kinh ngạc đến ngây người như tượng gỗ, mà hắn, hai tay đang giữ ở cổ Điền ngự y, răng cắn lên môi Điền ngự y khiến môi hắn chảy máu.
Lý Nguyên Chu trong nháy mắt buông Điền ngự y ra, phẫn nộ quát: "Điền ngự y, lá gan của ngươi thật là lớn, dám đối với trẫm. . ."
Hắn lại nói một nửa, dừng một chút, cất giọng nói: "Cút!"
Điền ngự y bị dọa đến phát run, nghe vậy liền hối hả cáo lui.
Ra ngoài Dưỡng Tâm điện, Điền ngự y vẫn hồi hộp, trời ạ, hoàng thượng không đến các cung, nguyên lai là không thích nữ tử, mà là thích. . .
Hắn cảm giác bờ môi tanh tanh còn đau nhức, cả người hoang mang lo sợ, suýt chút nữa té ngã.
Sau khi Lý Nguyên Chu quát Điền ngự y lui ra thì liền nhớ lại hồi ức trong mộng cảnh, kỳ quái là, ngoại trừ trong mộng nữ tử nói hắn là xấu chim thì cái khác đều quên hết.
Một ác mộng mà thôi! Lý Nguyên Chu kêu Trần Trung mang nước uống vào sau đó rửa mặt rồi nằm ngủ.
Hắn mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, đột nhiên giật mình, cả người ngồi dậy, sợ hãi không hiểu.
Hắn thấy rõ ràng trong đầu mình hiện lên một cái bảng nhỏ, phía trên cùng viết "Bảng tích điểm tích điểm nhỏ", phía dưới cùng có mấy hàng chữ đậm.
Hắn không tự chủ được mặc niệm: Điểm tích lũy nhiều thì quốc vận thịnh vượng, đầy một trăm điểm, uy chấn bảy nước; điểm tích lũy ít thì quốc vận yếu dần, thua một trăm điểm, mất nước.
Hai tay Lý Nguyên Chu vịn vào mép giường, buộc chính mình phải trấn định lại, lẩm bẩm nói: "Truyền thuyết đúng là có thật!"
Năm đó lão hoàng đế bệnh tình nguy kịch, trên giường bệnh nói cho Lý Nguyên Chu biết một bí mật.
Lão hoàng đế nói, vị vua sáng lập ra Sở quốc từng nhìn thấy một cái bảng nhỏ, trong cái bảng đó có cung phi chấm điểm cho hắn, điểm trong bảng nhỏ càng ngày càng cao, quốc vận Sở quốc càng ngày càng mạnh, cuối cùng hắn làm bá chủ bảy nước. Bây giờ đã qua ba trăm năm, quốc vận yếu dần, nếu tân đế có tướng mạo minh quân thì có lẽ có thể sẽ nhìn thấy cái bảng nhỏ đấy, cũng chưa biết chừng sẽ một lần nữa uy chấn bảy nước.
Lão hoàng đế còn nhiều lần nhấn mạnh nếu trông thấy cái bảng nhỏ đấy mà phát hiện cung phi luôn đánh điểm trừ thì tuyệt đối không thể đắc tội, càng không thể náo loạn, chỉ có thể thuận theo tâm ý, phải cố gắng dỗ dành.
Lão hoàng đế nói xong thì liền băng hà.
Những năm này Lý Nguyên Chu ngẫu nhiên nhớ tới, chỉ cho rằng lão hoàng đế bệnh đến hồ đồ, không nghĩ đến đêm nay trong đầu lại nhìn thấy bảng nhỏ trong truyền thuyết.
Lý Nguyên Chu sợ hãi sau đó liền kích động, kích động sau đó là ngây ngốc cả người.
Ha ha, nói như vậy, trẫm quả nhiên bất phàm, ít ngày nữa sẽ làm uy chấn bảy nước, lại có phong thái của minh quân khai quốc!
Hắn càng nghĩ càng đắc ý, tức giận gần đây đều biến mất, mặt mày tươi cười.
Nhưng khi hắn nhìn về phía bảng nhỏ, thần sắc lại đột nhiên biến đổi.
Bảng nhỏ hiện thị có một vị cung phi cho hắn hai điểm trừ đồng thời còn kèm theo một bình luận ác ý.
"Hoàng đế cặn bã này giả vờ chuyên cần chính sự, đã ba tháng không bước vào hậu cung, nhất định là không được!"