Chương 9: Cảm ơn dì

Biên tập: Bột

Lương Vi lau miệng, liếc mắt nhìn mấy học sinh trung học, sau đó quay đầu nói với Lục Trầm Ngân: “Trẻ con bây giờ trưởng thành sớm thật đáng sợ.”

Lục Trầm Ngân mở miệng không biết nên nói gì, đành “ừ” một câu tượng trưng.

“Cậu ăn xong rồi không đi sao? Đồng nghiệp cậu cũng đi rồi, mấy người được nghỉ trưa bao lâu?”

“Tôi chờ cô ăn xong rồi đi.” Anh gác đũa ngay ngắn trên bát.

Lương Vi múc hoành thánh, thổi cho đỡ nóng rồi cắn hơn nửa cái, động tác rõ ràng đã nhanh hơn.

Lục Trầm Ngân: “Cô đừng vội, cẩn thận lại sặc.”

“…”

Điện thoại trong túi quần rung lên, Lục Trầm Ngân không rời đi mà nhận điện thoại ngay tại chỗ.

Lý Đại Cường vừa nôn nóng vừa tức giận, nói: “Con mẹ nó, bà già kia lại ngất xỉu, bây giờ cậu và Cát Vân vào bệnh viện. Chiều Tiểu Oánh tan học cháu đi đón nó một chút, buổi tối không cần chờ chúng ta.”

“Ngất xỉu? Là người có bệnh tim đó sao?”

“Trừ bà ta ra thì còn có thể là ai? Thật xui xẻo, đáng ra đã thu hoạch xong đậu tương rồi, cuối cùng lại thành ra như vậy.”

Lý Đại Cường dặn dò xong thì cúp điện thoại, sắc mặt Lục Trầm Ngân cũng trầm xuống mấy phần.

Lương Vi ăn xong, cầm khăn giấy lau miệng. Thấy sắc mặt anh không vui, cô hỏi: “Ai ngất xỉu? Quan trọng sao?”

“Một bà lão.”

“Bà lão? Tôi không thấy nhà cậu có bà lão nào mà.”

Cậu tôi thuê người tới thu hoạch đậu tương, trong thôn có mấy dì lớn tuổi đồng ý giá 5 đồng một giờ, có người muốn kiếm chút tiền đó nên đến làm. Bà lão kia thân thể không tốt, đã khuyên bà ấy đừng làm nhiều lần rồi nhưng không được. Bây giờ xảy ra chuyện, trách nhiệm chắc chắn sẽ đổ lên đầu cậu tôi.” Chân mày Lục Trầm Ngân khóa chặt, bất tri bất giác lấy thuốc lá ra châm lên.

“Người đời trước đều như vậy, không bỏ được mấy đồng tiền.”

Lục Trầm Ngân gọi bà chủ tính tiền, không nói với Lương Vi về chuyện này nữa.

“Đừng, để tôi trả.” Lương Vi tìm ví da trong túi xách.

Lục Trầm Ngân móc 20 tệ đưa cho bà chủ, anh nói: “Tôi trả là được rồi.”

“Vậy cảm ơn cậu đã mời tôi ăn cơm.”

Hai người một trước một sau bước ra cửa quán ăn, Lương Vi đột nhiên nhớ ra điều gì nên dừng bước rồi xoay người. Lục Trầm Ngân không kịp phanh lại, hai người va phải nhau.

Quả nhiên, cô quá thấp so với Lục Trầm Ngân nên đầu va thẳng vào ngực anh.

Tay phải Lục Trầm Ngân kẹp thuốc, tay nhanh mắt lẹ chuyển đầu thuốc đi để tránh khiến Lương Vi bị bỏng, tay trái vững vàng nắm lấy cánh tay cô.

“Không sao chứ? Xin lỗi… Tôi…”

Lương Vi xoa trán: “Cổ cậu đeo gì vậy?”

Lục Trầm Ngân lấy mặt dây ngọc hình Quan Âm từ trong cổ áo ra, nói: “Đeo ngọc.”

“Bảo sao lại cứng vậy.” Lương Vi đưa tay cầm ngọc Quan Âm, miếng ngọc vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể ấm áp của anh: “Đeo từ rất lâu rồi?”

“Ừ.”

Cô vuốt ve miếng ngọc bóng loáng, đầu móng tay diêm dúa càng khiến tượng ngọc Quan Âm thêm trầm ổn.

Tiếng trả lời nhẹ nhàng của anh mang theo hương thuốc lá nhàn nhạt.

Ánh mắt Lương Vi dời lên trên, đối mắt với anh mấy giây. Bỗng nhiên cô kéo mặt dây chuyền rồi kiễng chân lên, hướng tới gần anh.

Lục Trầm Ngân lùi lại phía sau theo bản năng, nhưng tiếc rằng sợi dây đỏ xuyên qua mặt dây chuyền làm anh không thể động đậy.

Chóp mũi Lương Vi đến gần môi anh, cô thở nhè nhẹ, nói: “Tôi cũng rất muốn hút, ngửi mùi này thật ngứa ngáy.”

Mặt Lục Trầm Ngân chợt nóng lên. Ánh nắng rực rỡ, mềm mại chiếu lên mặt Lương Vi. Hai người gần nhau như vậy, anh có thể thấy rõ từng sợi lông tơ nhỏ bé trên mặt cô. Làn da hồng phớt cực mịn màng, dường như hôm nay cô trang điểm không đậm lắm.

Lương Vi tham lam ngửi mùi thuốc lá, sau đó buông mặt dây chuyền xuống, khóe miệng lộ ý cười, nói: “Một tháng này thật khó chịu đựng.”

“Ừm.” Anh buồn rầu trả lời, cổ họng khó khăn lắm mới phát ra được một âm tiết.

Có thể do thời tiết quá nóng, Lục Trầm Ngân cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, có thứ gì đó từ chỗ sâu trong thân thể trào ra, kêu gào, bỏng cháy.

Bất tri bất giác, nửa đoạn tàn thuốc trong tay cuối cùng cũng không trụ được mà rơi xuống đất.

Còn ánh mắt anh lại dừng lại trên chiếc mũi thanh tú của Lương Vi.

“Cậu ngẩn ra làm gì, thuốc cũng cháy hết rồi. Tôi đi trước, còn phải mua đồ nữa. Tối gặp lại.”

Anh lấy lại tinh thần: “Được, buổi tối gặp.”

Hôm nay cô mặc áo phông và quần đùi, diện mạo rất tùy ý, thảnh thơi.

Lục Trầm Ngân nhìn bóng lưng cô rời đi, cuối cùng trong đầu chỉ còn lại đôi chân dài của Lương Vi.

Rất khiến người khác chú ý.

Anh đứng tại chỗ hồi lâu, thuốc cũng cháy hết rồi, nhưng đầu óc lại không tập trung được.

Trên thực tế, tối qua lúc Lương Vi nhờ hỗ trợ dọn dẹp, anh vừa hoảng hốt vừa vui lòng, tối qua nằm trên giường cũng lăn qua lộn lại vì khó ngủ. Anh thậm chí có thể ngửi được mùi hương của cô trên chăn, dù gì cô cũng từng ngủ trên giường anh.

Lục Trầm Ngân vứt điếu thuốc, hung hăng lấy chân dập tắt.

Anh vò đầu rồi thở dài.

Trở lại cửa hàng chuyển phát nhanh, Lục Trầm Ngân chưa vào tới cửa, Trương Linh Linh đã sáp lại gần, giọng điệu hóng chuyện: “Cô gái kia là ai? Có phải thích anh không?”

“Không có chuyện đó, cô đừng nói lung tung.” Lục Trầm Ngân ngồi xuống, chìm nửa người vào sofa.

Trương Linh Linh vừa quét mã đơn hàng chuyển phát nhanh vừa nói: “Con người tôi là vậy mà. Tôi hỏi anh một chút, anh cũng 25 rồi mà vẫn chưa có đối tượng nào. Tuổi đó ở quê tôi họ có con biết đi mua nước tương rồi đấy. Có điều nói đi cũng phải nói lại, cô gái kia thật xinh đẹp. Anh đưa lưng về cửa nên không để ý thôi, cô ấy vừa đi vào, tròng mắt của mấy ông chú ở bàn cơm phía trước đều đảo quanh người cô ấy.”

“Ừ, cô ấy vốn rất xinh đẹp.”

“Ai da, rốt cuộc hai người là quan hệ gì. Tôi thấy cô ấy rất quen thuộc với anh mà. Này, nói xem, cô ấy hỏi tôi có phải bạn gái anh không, có phải cô ấy ghen không? Phim truyền hình cũng đều như vậy đấy.”

Lục Trầm Ngân day sống mũi, nghiêm mặt nói: “Thật sự không có quan hệ gì, cô nghĩ nhiều rồi. Chẳng qua cô ấy mới dọn tới thôi.”

“Dọn tới? Bên cạnh nhà anh?”

“Ừ.”

“Chậc, cô ấy có bạn trai chưa? Không có thì anh theo đuổi luôn đi, xinh đẹp như thế lại ở ngay bên cạnh, gần quan được ban lộc.”

Anh không tiếp lời, đứng dậy lấy máy quét từ tay Trương Linh Linh: “Để tôi, cô nghỉ đi.”

Trương Linh Linh cười khanh khách, nhường việc cho anh, sau đó trở lại quầy ngồi chơi điện thoại di động.

“Đúng rồi, anh cảm thấy em gái lần trước tôi giới thiệu thế nào? Cô ấy có cảm giác với anh lắm đó.”

Anh sửng sốt: “Ai cơ?”

“Ai da, chính là người để mái bằng lần trước, ở hiệu cắt tóc trấn trên ấy.”

Anh nghĩ thật lâu vẫn không nghĩ ra: “Quên rồi.”

“Sao anh có thể không nhớ ai như vậy. Cô gái nhỏ người ta mỗi ngày đều nhớ đến anh đấy.”

Cô Trương Linh Linh này rất nhiệt tình, từ lần nhắc tới chuyện lập gia đình, cô ấy thường giới thiệu đối tượng cho anh. Nói theo lời cô ấy chính là chị em trong vòng bạn bè của cô ấy đều bị anh phung phí hết rồi.

Lục Trầm Ngân: “Cô không cần giới thiệu cho tôi, tạm thời tôi không vội.”

“Phải phải phải, anh không vội. Đợi đến lúc anh thực sự đến tuổi thì muốn lấy vợ cũng khó.”

Lục Trầm Ngân cười nhạt một tiếng.

Nói đến chuyện kết hôn, mặt Trương Linh Linh nhăn thành quả mơ trong nháy mắt, cô ấy ủ rũ cúi đầu oán trách: “Khoản tiền này sao lại khó kiếm như vậy chứ. Anh nói xem, cuối năm làm hôn lễ phải chi tiêu lớn như vậy, bố mẹ tiểu Chu vậy mà lại có ý kiến vì nhà chúng tôi không bỏ tiền mừng ra.”

Bạn trai Trương Linh Linh là người Nam Thành, mở cửa hàng đồ ăn chín ở trấn trên, thu nhập rất khả quan, chỉ là không học hành gì. Bên nhà trai vốn phản đối anh ta và Trương Linh Linh ở bên nhau, nói không thể dựa vào người ngoại lai, nhìn cũng không phải dạng cô gái đứng đắn gì.

Nhưng may mắn thay, anh ta vẫn một mực kiên trì.

Trương Linh Linh nói: “Tôi không gϊếŧ người không phạm pháp, không phải người bản xứ thì sao? Nhà nghèo thì sao? Nếu không phải Chu Khải đối xử tốt với tôi, yêu thương tôi, tôi sẽ không lấy chồng.”

Lục Trầm Ngân đưa lưng về phía cô ấy, nói: “Thói đời vốn là như vậy.”

Vì nghèo mà như thấp hơn người khác một cấp. Vì là người ngoại lai, nên nhất định phải bị chỉ trích và nhìn bằng ánh mắt khác thường.

Thời đại này mở ra chỉ dành cho kẻ có tiền và thành phần trí thức.

“Anh vậy mà nói rất thản nhiên, đợi anh lấy vợ mới biết khó khăn đến mức nào.”

Khó hay không chẳng qua là xem chính mình lấy người phụ nữ thế nào, nếu cô ấy cũng là người cùng giai cấp, vậy thì không khó. Nhưng nếu cô ấy cao cao tại thượng, như vậy thì khó hơn lên trời.

Lục Trầm Ngân cầm lấy một kiện hàng chuyển phát nhanh, lúc đưa máy lên quét thì chợt dừng động tác.

Người nhận: Lương Vi.

Trương Linh Linh bên kia vẫn còn lẩm bẩm.

Lục Trầm Ngân nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, rất khó.”

Bốn giờ chiều, anh chào Trương Linh Linh để về trước, bốn rưỡi nhà trẻ tan học rồi.

Trương Linh Linh vừa nhìn thời gian đã biết anh muốn đi làm gì.

Cô ấy trêu chọc, nói: “Thích trẻ con như thế thì tận dụng thời gian sinh một đứa đi.”

Lục Trầm Ngân đứng ở cửa châm thuốc, hút hai hơi rồi mới lên xe.

Anh ngồi đợi trong xe tải 20 phút, còn 5 phút nữa sẽ tới bốn rưỡi, lúc đó anh sẽ xuống xe, đứng chờ ở cửa nhà trẻ.

Từng phạm sai lầm một lần, anh sẽ không phạm phải lần thứ hai.

Lần trước Cát Vân có việc nên nhờ anh đi đón. Anh chờ trong xe, không để ý giờ giấc, Tiểu Oánh không biết nên đi mấy trăm mét về phía nhà mình.

Cũng may không có chuyện gì xảy ra.

Ngày đó, anh lái xe về nhà đi tìm cô bé, tay cầm vô lăng cũng run rẩy.

Tiểu Oánh nhìn thấy Lục Trầm Ngân giữa một đám người, cô bé chạy chậm về phía anh.

“Anh!”

Lục Trầm Ngân ôm cô bé, đi về phía xe.

“Hôm nay bố mẹ em có việc về rất muộn, nên anh tới đón em.”

Tiểu Oánh cười hì hì, nói: “Hôm nay được một bông hoa nhỏ.” Cô bé đưa trán ra khoe, giữa trán có dán một bông hoa nhỏ màu đỏ.

“Giỏi như vậy sao, sao lại được?”

“Hôm nay thi kể chuyện, cô giáo bảo em kể hay.”

“Kể chuyện gì?” Lục Trầm Ngân mở cửa xe, đặt Tiểu Oánh ở ghế phó lái, sau đó thắt dây an toàn cho cô bé.

Tiểu Oánh: “Em kể em có một người anh tốt, biết nấu cơm, biết lái xe, biết vẽ, còn biết hát một chút, cái gì cũng biết. Lần trước em và anh trai thi bóc đậu tương, chúng ta bóc nhiều ơi là nhiều…”

Trẻ nhỏ hào hứng, thế nào cũng không dừng lại được.

Cô bé vừa nói vừa khua chân múa tay.

Cả đoạn đường này, Lục Trầm Ngân luôn bị biểu cảm và câu chữ của Tiểu Oánh chọc cười.

Anh muốn làm một người anh trai tốt, vẫn luôn muốn như vậy.

Về đến nhà, Tiểu Oánh đã chạy tới nghiên cứu cây nhỏ cạnh bờ ao của cô bé.

“Anh ơi, sao trông nó như chết rồi vậy?”

Đây là cây hoa thạch lan ít ngày trước cô bé nhặt được ở trước nhà. Tiểu Oánh cho rằng chỉ cần cắm xuống đất, cây có thể sống được.

Lục Trầm Ngân không biết phải giải thích thế nào, vấn đề này có chút khó hiểu và tàn khốc với trẻ nhỏ. Anh ngẩng đầu suy nghĩ xem phải giải thích thế nào lại vừa vặn thấy Lương Vi đi từ trong nhà ra, cô đang bê một đống hộp giấy.

Lương Vi xoay người cũng trông thấy anh.

Cô cong miệng cười với anh, ánh mặt trời mỏng manh mạ lên người cô một tầng sáng vàng nhạt.

“Tiểu Oánh ngoan, đừng chạy lung tung, anh sang bên kia một chút.”

Anh đi tới, hơi gấp nhưng lại cố tỏ ra ung dung.

Lương Vi nói: “Muốn ăn cơm cùng nhau không? Tôi vừa nấu xong.”

“Không… Tôi…” Lời còn chưa dứt, ống quân anh đã hơi trùng xuống.

Không rõ vì sao Tiểu Oánh cũng chạy theo, ôm bắp chân anh rồi nhìn Lương Vi.

Lương Vi cười lên, khom lưng hỏi: “Bạn nhỏ muốn uống sữa chua không?”

Mắt Tiểu Oánh sáng lên, nhìn về phía Lục Trầm Ngân như tìm đồng tình.

Lương Vi nói: “Buổi trưa cậu mời tôi ăn cơm, buổi tối tôi mời cậu ăn bữa cơm cũng không sao chứ.”

Lục Trầm Ngân: “Được, cảm ơn nhiều.” Anh đưa tay xoa đầu Tiểu Oánh theo thói quen.

“Khách khí như vậy, cậu đồng ý dọn dẹp quét tước cùng tôi rồi, lát nữa còn đi tiêm cùng tôi nữa.”

“Ừ, đồng ý với cô.”

Lương Vi cong khóe miệng, đưa tay tới chỗ người bạn nhỏ: “Chị đưa em lên uống sữa chua.”

Nhận được cái gật đầu của Lục Trầm Ngân, Tiểu Oánh cầm tay Lương Vi, đi vào nhà cùng cô.

Tay trẻ nhỏ bụ bẫm lại mềm mại, tay Lương Vi nho nhỏ thon dài, hai đôi tay đan cùng một chỗ cực kỳ hài hòa.

Ánh mắt Lục Trầm Ngân ghim chặt trên đôi tay của bọn họ, ánh mắt càng thâm trầm.

Nhận được sữa chua dâu tây, Tiểu Oánh chân thành nói: “Cảm ơn dì.”

Lương Vi: “…”

Anh đứng ở đằng xa nhìn lại.

Hết chương 9.