Chương 22: Lão nhân chơi cờ

Trên dòng Tiền Đường, một con thuyền lớn lững lờ trôi theo dòng nước. Đây là một chiếc thuyền được bài trí tinh xảo, trên mạn thuyền chạm khắc hoa văn chim muông, song núi , đặc biệt có treo một bức tranh khắc gỗ họa lại bức “Giang sơn tuyệt tế đồ của Vương Duy. Trên bức tranh gỗ đó còn khắc hai câu thơ:

“Cách song mây mù bám lên áo

Suối nước chậm rãi rót vào trong gương”

Dưới bức tranh gỗ đó là một lão nhân áo trắng đang chơi cờ. Lúc thì lão cầm quân trắng, lúc lại cầm quân đen, xem chừng là đang chơi một mình. Bên cạnh lão nhân ấy là một bình rượu lớn được đậy nắp cẩn thận, nhưng mùi hương của rượu vẫn theo gió phát tán ra ngoài khiến cả con thuyền ngào ngạt trong hương rượu.

Lão nhân ấy vừa đặt một quân cờ xuống thì một giọng nói trong như tiếng suối đã vang lên:

“Gia gia, mau cứu người”

Người vừa nói là một thiếu mặc áo tím. Nàng có khuôn mặt trái xoan, da trắng như tuyết, tóc đen buông dài như một dòng suối nhỏ. Thiếu nữ ấy vồn vã tiếp:

“Gia gia, có người sắp chết đuối”

Tức thì lão nhân kia đứng dậy, nhìn theo bàn tay của thiếu nữ đang chỉ xuống dòng sông trước mặt, giữa những con sóng hung dữ thấp thoáng bóng hình của một người trẻ tuổi. Lão liền túm sợi dây thừng ở cột buồm rồi ném mạnh về phái người kia. Sợi dây như có mắt , không chỉ cuốn chặt người dưới nước mà còn cuốn chặt vào con tuấn mã bên cạnh.

“Ào” một tiếng, lão nhân kia kéo mạnh một cái, cả người lẫn ngựa lập tức bị nhấc ra khỏi dòng nước, bay về phía con thuyền. Chỉ thấy lão nhân ấy khẽ nhún chân rồi bay lên , tả chưởng tóm chặt nam tử kia còn hữu chưởng thì đỡ lấy con tuấn mã. Trọng lượng cả ba lúc này phải hơn trăm cân nhưng lão vẫn nhẹ nhàng chậm vào mạn thuyền, tựa như than hình không có chút vướng bận gì cả. Lão đặt nam tử kia xuống thuyền thấy đó là một thanh niên tuấn tú nhưng gương mặt trắng bệch .

Thiếu nữ kia hỏi:

“Gia gia, y còn sống chứ?”

«Y bị hôn mê thôi .A, đây là …” lão nhân ấy khẽ kinh ngạc khi chạm vào ngực chàng trai trẻ kia . Thiếu nữ ngồi bên cạnh nói:

“Gia gia, có chuyện gì vậy?”

“Huyết ấn mê tâm chưởng”, lão nhân trầm ngâm nói,”Đay là võ công độc môn của Huyết vũ lâu..”, vừa nói lão vừa lật áo của chàng trai lên, trên ngực chàng có hình một bàn tay đỏ như máu. Lão liền đưa tay bắt mạch cho chàng trai, vẻ mặt lo lắng nhưng độ nửa canh giờ sau thì chuyển sang đầy nghi vấn, cuối cùng lão phải thốt lên:



“ Thật kì lạ .”

Thiếu nữ áo tím nói:

“Gia gia, người thấy kì lạ ở chỗ nào?”

Lão nhân nói:

“Ta cả đời đọc qua rất nhiều y thư, cũng đã thấy rất nhiều vết thương quái dị trên đời nhưng chưa từng gặp trường hợp giống vị công tử đây. Phàm những kẻ trúng Huyết ấn mê tâm chưởngthì không chết cũng hóa cuồng, còn vị công tử này thần khí vẫn sung mãn. Thật là khó hiểu”

Nói xong lão liền áp chưởng vào huyệt đan điền của chàng trai trẻ. Độ nửa tuần hương sau, chàng từ từ tỉnh dậy. Nam tử ấy kì thực chính là Hứa Phi, người đã bị dánh văng ra khỏi thuyền. Chàng rất cao số nên mới gặp được lão nhân này.

“Ta ..ta đang ở dâu vậy. Thiên đường hay âm phủ », Hứa Phi mơ mơ hồ hồ nói.

« Ngươi đang ở trên thuyền của gia gia ta », thiếu nữ áo tím cười nói, vẻ mặt vô cùng vui mừng. Hứa Phi nhìn thấy nàng cười mà tim đạp mạnh trong l*иg ngực. Từ trước tới giờ, chàng chưa từng thấy người con gái nào có nụ cười đẹp như vậy.

« Là gia gia ta cứu ngươi đó », thiếu nữ ấy cười khúc khích tiếp.

Hứa Phi liền khấu đàu lạy lão nhân kia rồi nói :

« Đa tạ tiền bối đã cứu mạng, vãn bối qủa thực không biết lấy gì báo đáp... »

Lão nhân kia xua tay nói :

« Vứt quách mới cái lễ nghi ấy đi, chẳng qua là cháu gái của ta lên tiếng thôi, nguwoi muốn cảm ơn thì hãy đa tạ nó »

Hứa Phi quay sang định nói mấy lời nhưng thiếu nữ kia đa nhanh chóng lui vào khoang thuyền. Chàn thẫn thờ nhìn theo chỉ thấy mái tóc của nàng bay theo gió.

Lão nhân kia lại tiếp tục chơi cờ. Hứa Phi nhìn thấy thế cờ trên bàn liền buột miệng nói :

« Tiếc , tiếc quá. »



Lão nhân kia hỏi :

« Ngươi tiếc cái gì ? »

Hứa Phi cung kính nói:

“ Quân đen thế mạnh, rõ ràng có thể thắng được, nhưng quân trắng chiếm được những vị trí hiểm yếu, có thể xoay chuyển cục diện vậy mà không biết cách khai thác, cuối cùng lại thất thủ. Tiền bối thấy như vậy có phải đáng tiếc không?”

Lão nhân kia ngẩn người ra nói:

“ Được, ngươi lại đây thư cầm quân trắng chơi với ta nào”

Hứa Phi đáp:

“Vãn bối xin bồi tiếp vậy”.

Nói xong chàng liền cầm lấy quân trắng, chỉ trong vòng hơn mười nước cờ, tình thế đã hoàn toàn thay đổi. Quân đen từ chỗ thượng phong bỗng chốc bị dồn ép phải vào tử lộ. Lão nhân kia tay cầm quân đen phải kinh ngạc nói:

“Không ngờ công tử trẻ tuổi như vậy lại là một cao thủ về cờ vây, thật là khiến lão gì này bội phục”

Hứa Phi nói:

“ Tiền bối quá lời rồi, chẳng qua vãn bối chỉ đọc qua vài cuốn dạy chơi cờ thôi. Hơn nữa lấy yếu đánh mạnh, dung đoản binh chế trường trận vốn là yếu quyết của binh pháp “

Lão nhân kia cười sảng khoái nói:

“Hay cho một câu lấy yếu thắng mạnh, ta từ lúc đọc sách thánh hiền tới nay vẫn nghĩ đó là câu nói bông đùa, nào ngờ hôm nay mới tận mắt chứng kiến”

Hứa Phi lúc ấy định ói them mấy câu nữa nhưng chàng thấy một cơn đau dữ dội trong ngực trào lên. Ngay lập tức chàng thổ huyết tại chỗ. Nơi trúng chưởng của lão thuyền phu giờ nóng như lửa đốt. Trong khoảnh khắc, chàng cảm thấy như có ngàn vạn mũi tên đâm vào trái tim mình, đau đớn vô cùng. Cơn đau ở ngực còn chưa dứt thì cơn đau ở đầu đa tái phát, Hứa Phí choáng váng ngã vật xuống. Trong đầu chàng chợt hiện về hình ảnh của quỷ bà bà. Mỗi ngày chàng phải phục một viên Phục não hoàn hồn đan, hôm nay đến kì hạn ba ngày mà chàng vẫn chưa có thuốc giải, lẽ nào chàng phải bỏ mạng ư?