Chương 14

Khi trọng tài thổi còi thông báo bàn thắng hợp lệ cho Trường Nghi, toàn khán phòng học sinh của Minh Anh gần như đồng loạt la ó không tin nổi, thậm chí một số ít học sinh bên Trường Nghi còn mắt chữ a mồm chữ o.

Ngay sau đó, số 7 người vừa bắn một cú cầu tuyệt sát vào lưới đã ngã xuống đất.

Các nhân viên y tế chờ sẵn bên ngoài sàn đấu nhanh chóng bước lên phía trước.

Hầu như tất cả mọi người bên Trường Nghi đều có chút choáng váng, họ không quan tâm đến việc ăn mừng chiến thắng mà tất cả đều vây quanh cô, Chung Ý và Lão Hàn ngồi xổm bên cạnh Mạnh Tư Duy.

“Cậu không sao chứ Tư Duy.” Chung Ý lo lắng nhìn mắt cá chân phải đang nhanh chóng sưng tấy của Mạnh Tư Duy.

Lão Hàn quay lại vẫy các bạn học nhường đường để ông vào. Nhân viên y tế bước vào lấy ra một túi đá chườm lên mắt cá chân sưng đỏ của Mạnh Tư Duy.

Mạnh Tư Duy không kêu đau một tiếng nào, cô cau mày nhìn qua khe hở trong đám người, nhìn về phía người hậu vệ số 13 của bên Minh Anh.

Đến giây phút cuối cùng, khi cô quyết đánh đến cùng dũng cảm chọn thực hiện một cú backshot độ khó cao, các bạn nữ dường như cảm thấy hiện không thể cản phá được nữa nên đã đánh gậy đánh bóng vào chân cô.

Cuối cùng thì trọng tài cũng không thổi còi bắt lỗi, không biết là không nhìn thấy hay do trận đấu đã kết thúc, dù có bắt lỗi hay không thì cũng không ảnh hưởng đến kết quả chung cuộc.

Cũng may mà kết quả của trận đấu này bây giờ xem ra rất xứng đáng.

Chung Ý mãi sau mới phản ứng lại và sau khi trọng tài chính thức tuyên bố chiến thắng của trận đấu thuộc về Trường Nghi, cô ấy mới kích động nắm lấy cánh tay của Mạnh Tư Duy: "Chúng ta đã vào chung kết rồi!”



Và cùng lúc đó trên sân còn tuyên bố rằng người chơi hay nhất trong trận đấu này là số 7 Mạnh Tư Duy của trường trung học Trường Nghi.

“Bùi...” Chung Ý dừng lại một chút sau đó hưng phấn nói với Mạnh Tư Duy: “Lần tới anh sẽ tới xem cậu thi đấu rồi!”

Mạnh Tư Duy nhìn Chung Ý gật đầu liên tục: “Ừ!”

Chung Ý đã không còn kích động nữa. Nhìn thấy bộ dạng mệt đến mức ướt đẫm mồ hôi của Mạnh Tư Duy sau trận đấu, khoé mắt của cô ấy đột nhiên đỏ lên và ôm chặt lấy Mạnh Tư Duy.

Mặc dù cô ấy vẫn luôn không thể hiểu được tình cảm của Mạnh Tư Duy dành cho Bùi Thầm nhưng vào giờ này phút này, từ đáy lòng cô ấy thực sự cảm động và tự hào về người bạn của mình.

...

Năm nay, trường trung học Trường Nghi bất ngờ đã hạ gục Minh Anh để bước vào trận chung kết, không riêng chỉ Trường Nghi không ngờ tới mà dường như ngay cả ban tổ chức giải đấu cũng không ngờ rằng trận chung kết năm nay vốn đã định là tổ chức tại Minh Anh nhưng do Minh Anh bất ngờ bị loại nên họ phải lâm thời thay đổi địa điểm tổ chức chung kết thành Trường Nghi.

Chân của Mạnh Tư Duy không bị tổn thương tới xương cốt nhưng trong trận chung kết có thể bình phục hay không thì vẫn là một ẩn số. Tuy vậy Lão Hàn và ban giám hiệu nhà trường rõ ràng hài lòng đến mức không thể hài lòng hơn được nữa với kết quả tạo nên lịch sử của năm nay. Mạnh Tư Duy ngày nào cũng đến phòng y tế để kiểm tra tình trạng khôi phục của mắt cá chân, khi có Lão Hàn ở đó thì ông đã nói với cô rằng trận chung kết cô có thi đấu hay không thì cũng không vấn đề gì, những bạn học của chúng ta cố gắng hết sức là được rồi.

Mạnh Tư Duy nhìn da mắt cá chân vẫn còn bầm tím, suy nghĩ rồi im lặng không lên tiếng.

Sau khi hoàn thành việc kiểm tra và chào tạm biệt Lão Hàn, Mạnh Tư Duy khập khiễng đi về phía lớp học.

Lúc này tất cả mọi người đều đang lên lớp trong tòa nhà dạy học, Mạnh Tư Duy cuối cùng cũng bám vào lan can vất vả leo lên tới lớp học của cô ở trên tầng và đúng lúc gặp Bùi Thầm đang bước ra từ văn phòng giáo viên với một xấp bài thi.



“Bùi Thầm!” Mạnh Tư Duy lập tức gọi người thiếu niên trước mặt lại.

Cậu thiếu niên dừng lại sau khi nghe thấy tên mình và quay lại một chút.

Mạnh Tư Duy mặc dù bị thương nhưng không vì thế mà mất đi sức sống, cô vịn lan can nhảy lên bậc thang cuối cùng.

Điều cô vốn muốn nói là cuối tuần này nhớ xem trận chung kết nhưng cô chợt nhớ ra hai trường vào chung kết sẽ tổ chức cho tất cả học sinh xem trận chung kết, cô có mời Bùi Thầm hay không thì anh cũng sẽ đến.

Đó là nguyên nhân tại sao cô đã liều mạng để vào đến trận chung kết.

Nghĩ về điều này, trên khuôn mặt của Mạnh Tư Duy nở một nụ cười và nói: "À cái đó, trận chung kết cuối tuần này tớ mang áo số 7.”

Sau đó, cô thấy Bùi Thầm không trực tiếp trả lời nhưng đôi mắt của anh hơi di chuyển xuống và nhìn xuống chân phải đang đi tập tễnh của cô.

Dường như anh đang nghi ngờ cô tính vào sân thi đấu với bộ dạng này sao.

Mạnh Tư Duy ngay lập tức giải thích: "Tớ không bị thương xương cốt, cuối tuần này chắc chắn sẽ khỏi.”

"Tớ là số 7." Cô lại nhấn mạnh con số sau lưng mình: "Tớ chắc chắn sẽ vào sân thi đấu.”

Mạnh Tư Duy nói một cách vội vàng với một số cử động của cơ thể, vì cô vẫn còn khập khiễng bằng một chân nên khi nói chuyện không thể không nhảy nhảy chân trái để giữ thăng bằng.