Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trái Tim Rung Động

Chương 5: Ngọt ngào

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cả ngày hôm nay Phương đều thấy bồn chồn. Cô như một thám tử điều tra: buổi sáng suy tính, còn buổi tối khi có Nam ở nhà, Phương bạo dạn lên tầng ba, lần tìm mọi ngõ ngách trên đó. Bởi vì, Phương phát hiện, người tự xưng là Vũ Thiên Vũ xuất hiện như ma quỷ luôn biến mất ở tầng ba này.

Muốn đánh bại đối thủ, cô phải biết hắn là ai và hắn đến từ đâu. Vậy nên, Phương quyết phải tìm ra cách Vũ Thiên Vũ vào nhà cô.

Tầng ba có ba phòng, một phòng vợ chồng Phương để những đồ lặt vặt, một phòng để dụng cụ cũ, sách báo cũ, còn một phòng để không. Khi Phương còn đang gõ gõ vào mấy chiếc thùng cát tông bỏ trong phòng chứa đồ lộn xộn, liền nghe thấy tiếng cười phía sau. Phương giật mình quay người lại. Mồ hôi cô chảy dài, thấm cả vào mắt khiến nó cay xè, sót không thể tả.

Hắn đúng là ma quỷ mà.

Vũ ung dung bước đến bên cạnh Phương, một tay bỏ ra khỏi túi quần lau những giọt mồ hôi trên trán cô:

- Em cần tìm gì mà lại bới lung tung chỗ này lên thế?

Phương còn chưa kịp trả lời đã thấy hắn cười cười:

- Hay là em tìm tôi?

Da gà Phương nổi hết lên. Hắn không những là quỷ, mà còn là quỷ có thể đọc được suy nghĩ của người khác.

Vũ vẫn tiếp tục cười, khóe miệng nhếch lên:

- Nếu tìm tôi thì không cần đâu. Nơi nào có em là có tôi, Phương ạ.

Hơi thở nóng rực của Vũ tiến gần Phương, môi hắn cơ hồ chạm vào môi cô. Phương hoảng hốt, đẩy mạnh hắn ra, còn mình thì lui về phía sau. Không may cho cô là lại dẫm phải một món đồ cũ, cả người lảo đảo. Nhưng cô không thể ngã vì đã được một vòng tay rắn chắc ôm chặt lấy.

Cả hai người đều trong tư thế nghiêng bốn lăm độ, bốn mắt nhìn nhau. L*иg ngực Phương phập phồng lên xuống liên tục.

Thấy Vũ cúi xuống, Phương không tình nguyện nhắm chặt hai mắt lại, đầu nghiêng sang một bên tránh né nụ hôn của hắn. Nhưng cô chờ mãi cũng không thấy người phía trên có động tác gì khác. Cộng thêm lúc này, lưng cô do gập ngả về phía sau đã mỏi khiến Phương phải mở mắt xem xét tình hình. Vừa mở mắt ra cô liền ngẩn người. Trước mặt cô là khuôn mặt hầu như không có khuyết điểm gì của Vũ. Chiếc cằm cương nghị, xương hàm gọt tỉ mỉ, môi mỏng nhếch lên, mũi cao thẳng, vầng trán rộng được che phủ bớt bởi mái tóc bồng bềnh lãng tử, lông mày không dày nhưng cũng không hề thưa kéo một đường nam tính, mắt đen sáng đang nhìn cô đầy hữu tình.

Trái tim Phương rung động mãnh liệt, hô hấp như ngừng lại.

Vũ nhìn biểu hiện ngây ngốc của cô mà lắc đầu, vẫn tiếp tục cười.

Phương như choàng tỉnh, cô đẩy mạnh Vũ ra. Do không để ý mình đang trong tư thế nào, Phương mất chỗ bán liền ngã xuống sàn nhà. Một tiếng rầm lớn vang lên. Phương biết là mình đã ngã, nhưng không ngờ là lại không cảm giác đau. Cô mơ hồ nhận ra tay mình đặt vào cái gì mềm mềm. Một vài giây sau, tiếng rêи ɾỉ trên đỉnh đầu làm cả người Phương cứng đờ. Cô liền tỉnh táo và ngay lập tức biết mình đang trong tình trạng nào. Cô ngã, nhưng Vũ lại tự xoay một trăm tám mươi độ, bao người cô lại, tự mình làm đệm cho cô. Hai tay hắn còn đang ôm cô, ghì chặt cô vào l*иg ngực của mình.

Tiếng rêи ɾỉ lại tiếp tục vang lên, Phương nhổm đầu dậy, lo lắng hỏi:

- Anh... Anh không sao chứ?

Đồ trên sàn bị bắn tung tóe, cái đã bị nằm lên, cái bị bắn ra xa. Mặt Vũ nhăn nhó khiến Phương càng tin chắc rằng hắn nhất định bị đập đầu hay người vào đâu. Cô định nhổm người dậy, liền thấy cánh tay đang ôm mình siết chặt hơn.

Người Vũ có cử động, Phương còn tưởng hắn đau quá mà dãy dụa, không ngờ lại nghe thấy một câu là mặt cô lập tức đỏ:

- Tay em... tay em...ah.. tiếp tục đi...sướиɠ quá...!

Bàn tay Phương run run. Cô đang đặt nó tại vị trí bộ phận quan trọng nhất của hắn, còn hắn đang động thân dưới để tăng ma sát vào lòng bàn tay cô. Đầu Phương muốn bốc khói, cô đang định đẩy hắn ra để xả cho một trận thì bên ngoài có tiếng của Nam:

- Phương! Sao thế, anh nghe có tiếng động...em đang ở phòng nào?

Người Phương bị đóng băng. Lúc sáng cô thức dậy trước, mơ màng xuống bếp đã bị một trận kinh hãi. Quần áo cùng đồ lót của cô vứt vung vãi quanh chiếc bàn ăn nhầy nhụa thứ chất trắng dính hòa quyện giữa tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn và chất nhờn của cô. Phương vội vã thu dọn, mà không để ý đến cầu thang. Trên khá nhiều bậc cầu thang, hôm qua Vũ đều cố ý để lại vết tích. Cô đi qua không biết, nhưng Nam xuống sau dẫm phải. Anh đã kêu toáng lên. Phương đã phải nói dối để đổi tội cho con mèo hàng xóm tha chai dầu ăn nhỏ được khuyến mãi lên đó. Nhưng nếu bị Nam phát hiện trong tư thế này thì Phương có trăm cái miệng cũng không thể giải thích.

Tiếng gọi và bước chân Nam càng tới gần, Phương càng căng thẳng đến mức không thể cử động được tay chân.

Chợt tiếng chuông điện thoại của Nam vang lên. Phương nghe thấy hình như Nam đã đứng ngay cánh cửa ngoài kia.

Có vẻ là việc quan trọng, Nam lập tức nghe máy giọng nói rất lễ phép.

Phương lại nghe thấy tiếng cười phía trên. Thần thái của Vũ vẫn rất nhàn nhã như sự việc vừa rồi chẳng hề liên quan đến mình. Hắn véo hai má cô cưng nựng:

- Phương! Vẻ mặt này của em thật là dễ thương.

Phương hất tay hắn ra, nhân lúc hắn còn đang giễu cợt cô mà thoát ra khỏi cái ôm của hắn, ngồi dậy. Phương không nói không rằng, kéo hắn vào góc nhà. Vũ như có như không làm theo chỉ đạo của cô. Ánh mắt cười cười nhìn cô chỉnh lại quần áo.

Phương chau mày nhìn Vũ răn đe, môi mấy máy nhắc nhở Vũ phải ngồi im. Thấy Vũ nhún vai an phận. Phương lúc này mới hít sâu một hơi, rồi hé mở cửa bước ra, sau đó tiện tay đóng luôn cánh cửa lại. Phương cẩn trọng bước đến cạnh Nam.

Nam đang đứng gần lan can nói chuyện với một ai đó rất lễ phép. Anh thấy Phương bước ra, liền ra hiệu hỏi “sao vậy?"

Phương cũng vừa ra hiệu vừa nói nhỏ trả lời: “ Không có gì cả. Em làm rơi cái thùng cát tông đựng mấy đồ linh tinh."

Nam gật đầu, chỉ chỉ xuống dưới rồi anh đi xuống dưới nhà tiếp tục cuộc điện thoại. Phương nhìn theo bóng Nam vẫn chưa kịp thở phào thì một vòng tay khác ôm cứng cô lại. Phương muốn ngay lập tức giãy dụa, nhưng cô biết chỉ một cử động nhỏ của mình Nam đang đi xuống cầu thang kia có thể quay lên và nhìn thấy hai người.

Vũ hình như có thể nắm bắt mọi điều trong đầu của cô. Hắn cười bên cạnh, chạm vào gáy Phương, phả hơi thở vào cổ cô. Hình dáng Nam vừa bị che lấp hết, Vũ đã kéo mạnh Phương trở lại căn phòng cũ. Lần này, hắn không nhẹ nhàng mà ép mạnh cô vào tường. Hai bả vai Phương đau nhói khiến cô suýt nữa thì bật kêu ra tiếng.Vũ nhìn cô, con mãnh thú đã xác định được con mồi, chỉ chờ nhào tới ăn thịt.

Phương nén cơn đau, nhìn thẳng vào Vũ nói:

- Anh muốn gì?

- Tôi muốn em.

- Tôi là gái đã có chồng.

- Tôi biết nên tôi mới càng muốn em.

- Anh đã đạt được mục đích của mình, anh đã hãʍ Ꮒϊếp tôi, dày vò tôi, đe dọa tôi... Vậy bây giờ anh vẫn chưa thỏa mãn sao?

- Chưa thể!

Phương nghẹn họng. Cô biết, hắn biết tất cả. Dù vậy, cô vẫn muốn nói ra, muốn tìm hiểu thêm một chút gì đó. Nhưng cách trả lời ngắn gọn và không mảy may thấy xấu hổ của hắn làm cô tức điên lên.

Vũ nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô liền phì cười. Cười rồi hắn cúi xuống nhẹ mυ"ŧ dọc chiếc cổ trắng nõn của cô:

- Đối với em, anh chỉ thấy khát vọng không thể thỏa nãm.

Hắn chỉ mới hôn ở cổ mà Phương thấy cả người cô tê tê. Những nụ hôn mơn man, hơi thở nóng rực quen thuộc hơn của Nam này khiến cơ thể cô tự động phản ứng. Nhưng ý trí của cô vẫn còn, trước khi cô bị người đàn ông ma thuật này dụ dỗ hoàn toàn Phương phải vùng lên. Phương cô đẩy hắn ra nói:

- Tôi, tôi phải làm gì anh mới có thể buông tha cho tôi.

Lần trước cô đã cầu xin, đã dọa chết có hiệu quả khiến hắn biến mất ba tháng. Nhưng liệu lần này với phản ứng đê mê của cô ngày hôm qua, liệu hắn có còn tin cô ghét hắn không, còn muốn tha cho cô nữa không?

Vũ dừng lại, đúng bên chiếc xương quai xanh của cô, cằm tì vào một bên ngực cô, thoải mái ngẩn lên, hỏi:

- Chuyện đó em không nghĩ là nói sau hay sao? Nếu chúng ta không làm nhanh, chồng em lại lên nữa. Lần này, tôi không chắc em có thể may mắn có cuộc gọi nào cứu nguy nữa đâu.

Phương nhìn vào ánh mắt sáng rực như mắt thú, sâu xa như đáy đại dương của hắn mà giật mình. Không phải nếu không có cuộc gọi kia, không phải hắn định cho chồng cô nhìn thấy cảnh hai người nằm chồng lên nhau đấy chứ?

Vũ nhìn khuôn mặt cứng đờ của Phương liền động thủ. Chưa đầy mười giây đã cởi hết năm chiếc cúc áo pyjamas của cô ra, hai hòn ngọc được giải thoát, sáng đẹp mỹ miều.

Phương nhận ra mọi việc là lúc hắn kéo cả qυầи ɭóŧ và quần dài của cô xuống tới hai đầu gối. Phương sợ hãi, định kéo lên, nhưng hắn lại thì thầm vào tai cô:

- Em muốn chúng ta tiếp tục dây dưa thế này đến đêm muộn?

Hắn đánh một đòn trí mạng, tay Phương đông cứng. Nam vẫn còn đang dưới kia, cô không thể kêu cứu cũng không thể kéo dài ở trên này. Nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình, Phương thả tay, nhắm mắt, buông xuôi tất cả. Áo đã cởi bỏ cúc, quần đã tụt xuống tận mắt cá chân, Phương thấy mình đủ thảm hại. Nhưng khi cô chấp nhận lại không thấy người đối diện có hành động gì. Khuôn mặt cười cười của hắn hiện rõ trong đầu cô. Phương vẫn tiếp tục đứng yên, không chịu mở mắt. Cho đến khi cô nghe thấy tiếng mở cửa. Tiếng người bước đi. Phương hoài nghi tai mình có vấn đề, nhưng thật sự khi cô mở mắt ra, căn phòng hoàn toàn chống. Hắn ta đã biến mất.

...

Ngày 18/12, sau ngày sinh nhật Phương ba ngày, là ngày thành lập công ty của Nam. Công ty của Nam có tên Tang Hương chuyên về thời trang cao cấp thuộc tập đoàn Thiên Hương. Thiên Hương là một tập đoàn lâu năm, lớn mạnh với hệ thống các công ty con trải dài nhiều lĩnh vực: Thời trang, Du lịch, khách sạn, nhà hàng, khu vui chơi giải trí... Tiệc mời được tổ chức tại khách sạn Tiên Hương, một trong những khách sạn Năm sao của tập đoàn Thiên Hương. Công ty năm nay tổ chức kỉ niệm 60 năm, nên hoạt động chúc mừng rất được chú ý. Nhân viên cũng được công ty tổ chức đi du lịch hai ngày một đêm. Nam là phó phòng Makerting đương nhiên phải tham gia. Nhân cơ hội Nam đi hai ngày, cộng với một ngày phải chuẩn bị tiệc chúc mừng, Phương nói muốn về quê. Nam nghĩ việc tối nay là sinh nhật cô mà không thể ở bên cạnh, cũng là lần thứ hai cô hỏi ý kiến mình về quê nên gật đầu đồng ý. Tiễn Nam ra cửa, Phương trở vào chuẩn bị đồ đạc.
« Chương TrướcChương Tiếp »