Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trái Tim Rung Động

Chương 20: End

« Chương Trước
Vũ vùi đầu vào hõm cổ của Phương mà rêи ɾỉ cầu tình.

Phương sau một hồi chống cự yếu ớt cuối cùng cũng bị du͙© vọиɠ nhấn chìm. Cơ thể cô không chỉ mềm nhũn, mà nơi đặc biệt đó không chỉ thả lỏng mà còn tiết ra dâʍ ŧᏂủy̠ để bôi trơn.

Vũ sau một hồi nũng nịu thành công, hắn liền vui sướиɠ hôn môi Phương. Cái hôn tham lam mãi không muốn dứt. Phía dưới chưa làm gì đã bị kích động muốn bắn ra. Vũ ôm lấy mông cô, vòng hai chân cô qua eo mình. Hắn vùi lại một chút, chọn tư thế tốt rồi đâm sâu vào.

Qυყ đầυ hôn cổ tử ©υиɠ, Phương hét lên một tiếng thống khoái.

.

Vũ tiếp tục động, rút ra đẩy vào thành thạo ép lưng Phương ma sát vào tường. Vì đau, vì thống khoái, vì kí©h thí©ɧ, vì căng tức... phương muốn kêu lên nhưng Vũ nào cho phép. Hắn tiếp tục hôn cô, nuốt hết những tiếng "ư a.." kí©ɧ ŧìиɧ vào trọng miệng. Cánh tay nâng lên hạ xuống ngày càng nhanh, càng mạnh, ngày càng thành thục.

Có lẽ là nắng hạ gặp mưa rào. Vũ lại làm ở tư thế yêu thích của hai người, mỗi lần đâm vào là đỉnh qυყ đầυ lại đâm sâu vào cổ tử ©υиɠ cơ hồ muốn vọt hẳn vào bên trong, cho nên, hắn không thể giữ được lâu như bình thường. Hơn mười phút đã bắn ra. Tuy nhiên, lần này hắn không có tức giận, không thấy xấu mặt và là hưởng thụ cùng giải tỏa.

Làm được một lần, ức chế trong người Vũ được giải tỏa phần nào. Hắn khoan khoái bế cô nương đang mơ màng ra bên ngoài, vừa hôn quanh mặt, vừa ngồi vào bàn trang điểm. Hắn lấy máy sấy tóc ra, nhưng đầu tiên không phải là bật máy mà đặt Phương ngồi lên hông mình, đối mặt trực tiếp với mình, cho âm động nuốt dần cự vật vào bên trong. Tư thế này rất sâu khiến Phương muốn ngất. Cánh tay đang ôm qua cổ hắn càng ngày càng siết chặt, miệng rêи ɾỉ đầy thống khổ:

- Sâu quá, em đau... Vũ.. em đau...

Vũ cười cười. Hắn lấy chiếc máy sấy tóc giơ lên nói:

- Tôi làm khô đầu cho em, em tự mình làm cho mình bớt đau đi.

Giọng nói Vũ như mê hồn hương, Phương cắn răng, lấy điểm tỳ là đùi hắn cùng tay chống vai hắn, nhổm lên một chút. Khi cô muốn thoát ra hoàn toàn, hơi thở nóng rực lại phả bên tai:

- Giờ em lại ngồi xuống. Ngoan! sẽ rất thích...!

Phương mơ màng làm theo, đến khi bên trong căng chướng lại nhấc lên. Lặp đi lặp lại một vài lần rồi tự động theo bản năng khát khao du͙© vọиɠ, Phương đi lên đi xuống không cần Vũ dẫn dắt tới lần thứ hai. Có dâʍ ŧᏂủy̠ bôi trơn nhiều lên càng sau càng nhanh, mạnh. Vũ vừa hưởng thụ vừa sấy tóc cho cô, nhưng chỉ một tay cầm máy nghiêm chỉnh, còn tay kia thỉnh thoảng xuống nơi hai người giao hợp ấn nơi này một cái, nơi kia một cái, sau cái ấn lại thấy Phương động mạnh hơn một chút. Cho đến khi tóc khô Phương kiệt sức, lêи đỉиɦ, Vũ vẫn cứng rắn bên trong. Hắn ôm cô trở lên giường, đặt cô xuống dưới hôn hít một hồi, nắn bóp một lượt mới động thân thêm vài chục cái nữa rồi mới cam chịu lêи đỉиɦ.

Cho dù, Phương đã lêи đỉиɦ trước nhưng khi người kia bắn vào cô cũng không khỏi co rút, run rẩy một hồi.

Sau hai trận kí©ɧ ŧìиɧ, Vũ liền thỏa mãn ôm Phương nằm xuống, l*иg ngực rán vào lưng cô.

Phương mệt muốn hôn mê, nhưng vẫn nghe rõ những lới phát ra từ phía sau.

- Trước kia tôi và mẹ của Thiên Anh sống trong ngôi nhà này một năm. Hai chúng tôi gặp nhau vào năm tôi hai mươi hai tuổi, còn cô ấy hai mươi. Tôi là thanh niên thích sống phá cách, còn cô ấy tài giỏi nhưng bị gia đình kìm hãm. Chúng tôi đến với nhau, bù đắp tình cảm cho nhau bất chấp ngăn cản của gia đình. Khi đó, khu này vừa xây, tôi đã mua và sống chung cùng Kiều Phương. Được một năm tôi sang Mỹ học cao học kinh tế, cô ấy sang theo. Chúng tôi bên nhau thêm một năm nữa thì có Thiên Anh. Nhưng từ khi có Thiên Anh cô ấy liền thay đổi. Kiều Phương khuyên tôi trở về xin lỗi họ. Cô ấy muốn Thiên Anh được chấp nhận. Lúc đó tôi thiết nghĩ, cô ấy căn bản không tin tưởng tôi, hay là mục đích của cô ấy là tiền của nhà tôi? Chúng tôi chia tay. Học xong, tôi đưa Thiên Anh về nước nhưng tình cảm dành cho cô ấy không hề phai nhạt. Lần đó say rượu về ngôi nhà này, tôi liền thấy em cùng chồng đi đâu về. Tôi đã muốn lao tới bắt trói em, nhưng rồi kiềm chế và lập kế hoạch. Tôi cho người khoét tường, rồi nhân lúc hai người không có nhà lắp đặt hệ thống theo dõi. Ban đầu tôi chỉ tính nhìn em, rồi sau không kiềm chế được tính kế bỏ thuốc hãʍ Ꮒϊếp em, cũng không kiểm soát được mà dây dưa, rồi nhớ thương cô bé không có mưu đồ như em từ bao giờ không biết. Tôi thật sự không biết mình có tình cảm với em từ khi nào, nhưng chuyến đi Nhật thật sự trong lòng tôi đã có em. Tôi vừa yêu em vừa giao động dữ dội. Rồi khi em từ khách sạn bỏ về, một phần tôi tức giận vì con mồi tuột khỏi tay, một phần vì nghĩ mình sẽ mất em. Tôi lấy địa vị ra trao đổi với chồng em, nhưng đổi lại là cái nhìn khinh miệt cùng tuyệt vọng của em. Một tháng ấy, em mất ngủ, tôi cũng không ngủ được mấy. Trái tim tôi mãnh liệt gào thét là em chỉ là thế thân nhưng tôi vẫn không thể ngăn mình không nghĩ về em. Rồi một ngày, em nhào vào lòng tôi, như ánh bình minh sưởi ấm cõi lòng tôi. Lúc đó, tôi hoàn toàn đầu hàng. Tôi yêu em thật sự. Nhưng rồi Kiều Phương trở về. Cô ấy nói vẫn còn yêu tôi, bất chấp tất cả muốn nối lại tình xưa với tôi. Thiên Anh khóc nháo muốn có một gia đình đầy đủ. Mẹ tôi trước kia ngăn cản nhưng nay vì cháu, lại thấy Kiều Phương có thể tự sáng lập một công ty quy mô không nhỏ ở Mỹ cũng ép tôi tái hôn trở lại. Tôi quay cuồng trong một mớ hỗn độn, nhưng không dám trở về gặp em. Tôi sợ lúc đó mình chưa đủ thời gian để lựa chọn chính xác. Khi tôi dùng rượu lấy sức mạnh đối mặt, em lại cương quyết chất vấn tôi. Em nói mang thai. Lúc đó, tôi ngu ngốc nên mới còn nghĩ em tính kế với tôi, em không yêu tôi chỉ muốn gia sản của tôi, nên tôi giận quá mất khôn.

Người Phương run lên, cô nén tiếng nấc. Vũ quay người cô lại, xóa đi những giọt nước mắt nóng hổi, ân cần nói:

- Là tôi sai, tôi sai nên mới bị trừng phạt hơn một năm trời. Tôi tìm kiếm em khắp nơi, về cả quê em để tìm nhưng không thấy. Cuối cùng hôm trước tôi nhớ em có một người bạn duy nhất tên Hương... Tôi sai, nên bị chịu phạt là đáng. Xin em hãy tha thứ cho tôi, Phương à... Phương...! Tôi yêu em... Tôi yêu em.

Giọng nói anh cầu khẩn, nỉ non. Hơi thở hối lỗi phả vào mặt cô khiến Phương tan chảy trong làn nước mắt. Bao lâu nay cô vẫn yêu người đàn ông trước mặt không hề hối hận. Trong lòng cô cũng chỉ có gánh nặng duy nhất là bé Bông được kết trái bởi tình yêu một phía, nhưng giờ thì hoàn toàn được phá bỏ. Hóa ra lúc đó, người đàn ông này đã yêu cô!

Phương vừa khóc vừa nói:

- Không tha thứ cho anh. Bắt anh đền bù hết ủy khuất của em và con trong vòng hơn một năm vừa qua... Bắt anh từ giờ không được động vào em nữa.... Nếu có làm... em... em phải ở trên.

Vũ cười lớn hôn chùn chụt vào mặt cô, rồi xoay người bế cô nằm trên, sung sướиɠ nói:

- Từ bây giờ tôi sống chết đều do em. Em làm luôn đi, chà đạp tôi luôn đi, cả đêm cũng được, tôi tự nguyện.

- Em không muốn ở trong ngôi nhà này.

- Được. Mai tôi sẽ đưa em sang ngôi nhà của chúng ta.

Phương quệt hết nước mắt nước mũi vào ngực hắn nói tiếp:

- Em muốn đi luôn bây giờ...!

Vũ đen mặt. Nhưng cuối cùng vẫn cười ranh mãnh:

- Được! Chỉ cần em làm cho thằng nhỏ của tôi bé lại, sau đó chúng ta sẽ ngay lập tức đi!

...

Hoàn.
« Chương Trước